Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Giang Duyên gọi. Qua cửa sổ kính, tôi thấy hắn đang đứng gần xe của mình.
“Em đi đâu rồi?”
“Em đến rồi.”
Tôi mở cửa xe bước ra. Phía sau, Phó Thâm cũng xuống xe với vẻ mặt khó chịu.
Giang Duyên nhìn thấy tôi, nhíu mày hỏi:
“Sao em lại ở trên xe của anh Thâm?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Anh ấy đến trả thẻ phòng cho em. Hôm qua em quên không lấy.”
“Vậy chúng ta đi thôi, từ tối qua đến giờ anh vẫn cảm thấy đau đầu.”
Hắn vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương, theo phản xạ dựa vào người tôi.
Tôi lập tức lùi lại, như thể tránh dịch bệnh.
Giang Duyên bất ngờ không kịp phản ứng, loạng choạng suýt ngã.
“Triều Nhan?”
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, giọng điệu xen lẫn tức giận.
Lúc này, Đào Thiển bước lên, chắn trước mặt Giang Duyên như thể tôi sắp làm tổn thương hắn.
“Học tỷ, chị đừng giận học trưởng Giang.”
Cô ta bắt đầu mở miệng giải thích, giọng đầy đáng thương:
“Tối qua là em cầu xin học trưởng đưa em về nhà. Học trưởng cũng chỉ lo lắng cho em thôi, không có ý gì khác.”
Cô ta rưng rưng nước mắt, đôi vai run run như muốn nhấn mạnh sự trong sạch của mình:
“Chỉ là hôm qua uống nhiều quá, học trưởng đưa em về rồi nói bị đau đầu, không thể không ở lại nhà em nghỉ ngơi một đêm.”
Tôi nhìn cô ta, lạnh nhạt mỉm cười, giọng đầy ẩn ý:
“Cô có ý gì?”
Giang Duyên sầm mặt, vội kéo Đào Thiển sang một bên.
Thật đúng là một màn kịch cảm động.
Tôi không muốn mất thêm thời gian với hai người này.
“Giang Duyên, chúng ta chia tay đi.”
Giang Duyên ngẩn ra, vẻ mặt đanh lại, giọng đầy bực tức:
“Em đang cố tình gây sự à? Đào Thiển không phải đã giải thích rõ với em rồi sao?”
Hắn nóng nảy gằn từng chữ, kiên nhẫn đã cạn.
“Tại sao không thể nói chuyện tử tế được hả?”
Phó Thâm khẽ nâng mí mắt, giọng điệu hờ hững nhưng mang theo uy áp khiến không khí như đóng băng:
“Cô ấy nói chia tay, cậu nghe không hiểu à?”
Giang Duyên trợn tròn mắt, á khẩu không nói được gì.
Đào Thiển đứng bên cạnh, cũng bị khí thế của Phó Thâm làm cho sợ hãi, không dám lên tiếng.
Tôi hơi ngượng, không biết nên phản ứng thế nào.
Người này đúng là muốn công khai chuyện này trước mặt mọi người mà.
Tôi liếc Phó Thâm một cái, giả vờ cười nhẹ:
“Cảm ơn anh Thâm đã thay em nói chuyện. Em đi trước đây.”
Phó Thâm nhíu mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ:
“Lời cảm ơn của cô cũng chỉ là lời nói thôi sao?”
Hắn lại muốn diễn trò gì nữa đây?
Tôi nheo mắt cảnh cáo, giọng đầy ẩn ý:
“Vậy ý của Phó tổng là gì?”
Phó Thâm giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của tôi, vẻ mặt thích thú như đang đùa giỡn:
“Xe tôi hỏng rồi, không biết cô có tiện chở tôi một đoạn đường không?”
Yêu cầu này nghe qua thì vô cùng bình thường, bình thường đến mức tôi chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý:
“Được thôi.”
Nhưng chỉ vài phút sau, khi bị Phó Thâm nhét vào ghế sau xe một lần nữa, tôi mới nhận ra —
Mình bị lừa.