Đêm Không Ngủ

Hẹn hò



Chương 1: Hẹn hò

Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng từ lâu, tôi ôm chặt điện thoại không nhúc nhích.

Trên màn hình là tin nhắn từ một người đánh dấu là bạn tốt: “Lẫm An, mấy năm nay em sống không tốt một chút nào.”

Cô ta là bạn gái trước kia của Triệu Lẫm An.

Là người sống trong truyền thuyết mà trước giờ tôi chưa từng được nhìn thấy gương mặt thật sự.

Nhưng lại là người phụ nữ sống ở khắp mọi nơi như không khí.

Cách xa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chỉ cần một câu nói đơn giản.

Đã khiến bạn trai của tôi đang vận động trên giường liền kêu dừng lại, nửa đêm gấp gáp chuẩn bị lên máy bay đến đó để giúp đỡ cô ta.

Tôi muốn cười nhưng hốc mắt đau đến nhức nhối.

Cho đến khi Triệu Lẫm An từ trong phòng tắm bao bọc bởi hơi mát của nước bước ra.

Giật lấy điện thoại.

Tôi từ bàng hoàng định thần lại nhìn anh ta.

Sắc mặt anh ta bình tĩnh đặt điện thoại xuống, lấy ra một điếu thuốc: “Xem đủ chưa?”

“Nhất định phải đi sao?” Giọng tôi run run, hỏi.

Triệu Lẫm An cắn đầu thuốc, ngước mắt lên nhìn tôi: “Anh sẽ về nhanh.”

Cuối cùng tôi cũng cười ra tiếng, nhưng khoảnh khắc nở nụ cười đó, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.

“Triệu Lẫm An, nếu như hôm nay anh nhất định muốn đi, vậy thì chúng ta chia tay đi.”

Anh ta giống như đang nghe một đứa trẻ con nói đùa vậy.

Khóe môi nhếch lên, ánh mắt khó chịu rơi trên gương mặt của tôi: “Nam Kiều, đừng tùy hứng.”

“Triệu Lẫm An, em không đùa.”

Có thể là thấy tôi khóc quá thảm hại nên đáy mắt anh ta có chút thương hại.

Lau nước mắt cho tôi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Nghe lời, anh đi rồi về ngay.”

“Triệu Lẫm An, anh là bạn trai của em.”

Tôi đẩy anh ta, như một đứa trẻ bướng bỉnh khóc lóc, hoàn toàn mất kiểm soát.

“Nhưng giờ anh vì người phụ nữ khác, đang làm một nửa cũng vội vàng dừng lại!”

“Anh như vậy làm sao em dám tin tưởng sau khi anh gặp lại cô ta, hai người sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?”

Sự cuồng loạn của tôi khiến anh ta không hài lòng cau mày: “Nam Kiều, bộ dạng này của em cũng quá mất mặt rồi.”

Ánh mắt của Triệu Lẫm An đen kịt, mọi ấm áp lúc này đây đang dần mất đi, chỉ còn lại sự thờ ơ.

Anh ta lấy một điếu thuốc khác, tùy tiện đặt sang một bên: “Em bình tĩnh chút đi.”

Nói xong liền đi thẳng vào phòng thay đồ.

Rất nhanh, anh ta đã thay xong đồ rồi đi ra.

Tôi nhìn anh ta đeo đồng hồ, bước ra khỏi phòng mà không ngoảnh mặt lại.

Tiếng bước chân đi xuống lầu vừa nhanh vừa rõ ràng, chẳng mấy chốc mọi thứ lại yên tĩnh.

Tôi nhìn vào trong gương, nhìn người phụ nữ thảm hại.

Lần cuối cùng, từng câu từng chữ cảnh cáo chính mình.

“Nam Kiều, đừng không biết tự trọng nữa.”

Lúc tôi dọn hết hành lí, chuyển ra khỏi căn biệt thự của Triệu Lẫm An.

Một nửa số đám người trong vòng bạn bè của bọn tôi sau khi nghe tin liền đi đến, chờ xem trò cười của tôi.

Mấy năm nay, tôi yêu Triệu Lẫm An đến điên cuồng, vì anh ta mà làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.

Đã sớm mang tiếng xấu.

Triệu Lẫm An đối với tôi đã không được như xưa, nên đám bạn xung quanh anh ta cũng không coi tôi ra gì.

Lúc kéo vali đi ra, một tên quần áo là lướt có ý xấu ngăn tôi lại.

“Nam Kiều, hay là cô theo tôi đi?”

“Thực ra tôi cũng rất thích cô, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm.”

“Dù sao thì một đứa đào mỏ như cô, theo ai cũng vậy thôi.”

Tôi không trả lời, chỉ dùng lực đẩy cánh tay của anh ta ra, tiếp tục đi ra ngoài.

Tên kia chưa đùa chán, lạnh mặt túm lấy tóc của tôi.

Da đầu bị kéo vô cùng đau đớn, tôi loạng choạng suýt ngã.

Trong lúc giằng co, gót giày cũng bị gãy một cách đáng thương.

Tên kia buông tay ra, ác ý giễu cợt: “Anh Lẫm An không cần cô nữa rồi, cô con mẹ nó giờ chẳng là cái gì cả, hiểu không?”

Đám đông im lặng một lúc, rồi có người nói:

“Nam Kiều, cô nghĩ kĩ đi, bước ra thì dễ nhưng xin quay lại thì rất khó đó.”

“Cô ồn ào tới mức này, nếu anh An không cần cô nữa thì đừng có mà hối hận.”

“Vậy sao?”

Giọng tôi rất nhẹ nhàng, nhưng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều im lặng không hiểu sao.

“Vậy thì mấy người nghe cho rõ, lần này là tôi, không cần anh ta nữa.”

Tôi dứt khoát đá chiếc cao gót kia đi, kéo vali bước đi.

“Nam Kiều bị điên rồi sao?”

“Cho cô ta giả vờ vài bữa. Mấy hôm tới anh An quay về, khéo cô ta lại bám lấy không buông thôi.”

“Mấy người quên à, mới năm ngoái cô ta cũng giả vờ đòi chia tay đấy thôi?”

“Hừ, không quên, về sau vào sinh nhật của anh An, cô ta ăn mặc đẹp diêm dúa đến tận cửa để làm hòa mà.”

“Nhưng lần đó tôi thực sự ấn tượng, khá là thú vị đó chứ, chả trách anh An không thích cô ta nhưng cũng không muốn đá cô ta.”

Trong mấy năm qua, mấy lời càn rỡ của bọn họ quả thực tôi đã nghe không ít.

Bởi vì bắt đầu từ năm ngoái, Triệu Lẫm An rõ ràng đối với tôi ngày càng lạnh nhạt. Cho nên đám người kia cứ như vậy coi tôi không ra gì.

Trò hề ngày ấy đã có người trộm quay lại.

Truyền tới truyền lui trong vòng bạn bè.

Thỉnh thoảng có người đến tìm tôi, nói bóng nói gió.

Tôi dứt khoát rời nhóm, xóa tất cả những người có liên quan đến Triệu Lẫm An.

Ngày thứ năm, Triệu Lẫm An gọi điện thoại cho tôi.

“Anh biết chuyện ngày hôm đó rồi, Kiều Kiều, em phải chịu ủy khuất rồi.”

“Quay về anh sẽ dạy dỗ bọn họ cẩn thận.”

Có lẽ thấy tôi vẫn không chịu nói chuyện, giọng Triệu Lẫm An càng thêm ôn nhu:

“Anh có mua cho em bộ trang sức mới nhất…”

“Triệu Lẫm An.”

Tôi ngắt lời anh ta. “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Nghe thấy tiếng cười rất nhạt từ đầu bên kia: “Nam Kiều, anh cho em một cơ hội, thu lại lời nói vừa nãy của mình.”

Tôi không khỏi cười một tiếng: “Không cần nữa, Triệu Lẫm An.”

“Nam Kiều, em biết là tính kiên nhẫn của tôi có giới…”

“Tôi biết, cho nên, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Khoảng hai giây sau, Triệu Lẫm An trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi cũng không ngần ngại, triệt để xóa số anh ta luôn.

Hóa ra cảm giác sau nỗi đau âm ỉ khi buông bỏ một mối quan hệ thối nát cũng sảng khoái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Rất lâu về sau, thỉnh thoảng tôi cũng nghe được một vài tin tức của Triệu Lẫm An.

Bên cạnh anh ta có rất nhiều cô gái trẻ đẹp, dịu dàng.

Nhưng chỉ được một thời gian liền đổi người mới.

Không quá một tháng, số lượng người đã đầy một rổ.

Những cô gái dịu dàng dễ thương đó.

Đều có những đặc điểm giống nhau.

Múa ba lê, làn da trắng, dáng thon thả, mắt hạnh nhân.

Cực giống với một cô bạn gái cũ nào đó của anh ta.

Nhưng mấy cái đó không liên quan đến tôi.

Ngày thứ 40 sau khi chia tay, Trần Hi đang đi du học ở Pháp đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt.

Ban đầu tôi từ chối.

Nhưng trong điện thoại cô ấy nói: “Kiều Kiều, mày không việc gì mà phải vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn cả.”

“Đàn ông tốt hiếm thật đấy, nhưng không phải là không có, mày phải tin vào chính mình.”

Tôi không khỏi bật cười, mấy lời Trần Hi nói đúng là có sức thuyết phục nhất.

Đoạn tình cũ của cô ấy, còn oanh liệt hơn tôi nhiều, mối tình bảy năm trọn vẹn.

Trong cuộc gọi video từ xa, tôi đã thử một chiếc váy mới.

Trần Hi và Tiết Nguyên là người trong ngành thời trang, ánh mắt rất chuẩn.

Cuối cùng, bọn họ đều quyết định chọn bộ sườn xám thêu Tô Châu.

“Tin bọn tao đi, mày mặc cái váy này không chỉ làm mê mệt bọn đàn ông đâu, phụ nữ như tao cũng chết mê chết mệt ấy chứ.”

Tôi nhìn bản thân trong gương sáng bừng lên, chất liệu sườn xám rất tinh tế và thoải mái. Nó giống như một lớp da thứ hai trên người tôi, bao bọc lấy hình dáng lồi lõm trên cơ thể.

Nói thật thì, nhìn bản thân trong gương tôi cũng hơi đỏ mặt.

Nhưng trước kia, tên Triệu Lẫm An chết dẫm không thích mấy kiểu này, anh ta nói chúng quá lòe loẹt.

Cho dù tối hôm đó, anh ta rõ ràng cũng rất điên cuồng.

Lúc gặp mặt đối tượng xem mắt, tôi đã rất ngạc nhiên.

Lục Dịch Thành với Triệu Lẫm An không có trong vòng bạn bè, nhưng cũng tính là có quen biết.

Thậm chí còn có tin đồn, mối quan hệ của hai người này không hề tốt.

Hình như là vì một người phụ nữ.

Nếu như nói ở Bắc Kinh, Triệu Lẫm An là nhân tài mới xuất hiện, được các trưởng bối khen ngợi.

Thì Lục Dịch Thành chắc chắn là kiểu hỗn hợp khác, là cái kiểu cứ hai ba hôm lại khiến ông già tức giận đến đau tim.

Nhưng điều tôi ngạc nhiên hơn là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

Vị công tử rất biết cách chơi trong truyền thuyết kia, hình như còn căng thẳng hơn cả tôi.

Mỗi lần chúng tôi chạm mắt, tai anh ấy đều đỏ lên.

Mà ánh mắt của anh, thậm chí còn nóng rực hơn.

Tôi trộm gửi tin nhắn vào trong nhóm: “Xem ra cái váy này cũng chặt chém thật.”

Trần Hi: “Xông lên!!!”

Tiết Nguyên: “Kiều Kiều, tận hưởng tình yêu mới đi nhaaaa.”

Tâm trạng của tôi, dường như cũng vui vẻ hẳn lên.

Sau khi đưa tôi về nhà, Lục Dịch Thành có gửi tin nhắn qua Wechat: “Nam Kiều, em cảm thấy tôi thế nào?”

Lúc đó tôi lại nhớ đến những tin đồn trước kia của anh, hỏi một câu:

“Nghe nói, số bạn gái cũ của anh phải đếm đến ba con số…”

Anh liền gấp gáp gọi điện thoại qua:

“Nam Kiều, em có thể hỏi Trần Hi, tôi và chồng em ấy Thẩm Lương Châu đã quen biết từ nhỏ, mọi chuyện của tôi cậu ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

“Cho nên là, anh có mấy người bạn gái cũ?”

Ở đầu dây bên kia, Lục Dịch Thành im lặng một lúc mới chầm chầm hỏi: “Hồi mẫu giáo có tính không?”

Tôi không khỏi bật cười, cười một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Lục Dịch Thành, chúng ta thử xem.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.