Tình yêu bắt đầu từ khăn giấy.
Trong đám cưới bạn thân, tôi – phù dâu xinh đẹp, khóc như mưa vì xúc động.
Vừa ngẩng lên đã thấy một bàn tay đẹp như tượng tạc đưa cho tôi tờ khăn giấy.
Nhìn xuống — tim tôi lỡ một nhịp.
Nhìn lên — tim tôi bỏ chạy luôn rồi!
Người đó là anh trai chú rể, Giang Mộ Trạch.
Bác sĩ. Lạnh lùng. Đẹp trai. Và rất khó cua.
Tôi thì sao? Mở khóa combo tán trai cấp tốc.
Nhắn tin mỗi ngày như đánh du kích:
Và một ngày đẹp trời tôi liều mình:
Tôi: HẢ???
Tua lại một chút…
Tôi là Lương Nhạc Âm, bạn thân 20 năm của cô dâu Thẩm Tâm Nhiễm.
Họ là thanh mai trúc mã, yêu từ đồng phục đến áo cưới.
Tôi là “vệ sĩ tình yêu” chứng kiến hành trình mặn nồng của họ suốt bao năm.
Rồi… số phận cho tôi gặp anh.
Anh – Giang Mộ Trạch – người anh bí ẩn chưa từng được nhắc tới.
Một thời là học thần truyền kỳ, bỏ nhà giàu đi làm bác sĩ vì đam mê cứu người.
Tôi: “Anh là họ hàng nhà trai à?”
Anh: gật nhẹ
Tôi: “Tôi là Lương Nhạc Âm.”
Anh: “Giang Mộ Trạch.”
Câu chuyện tình bắt đầu từ cái bắt tay nhẹ như sương.
Nhẹ đến mức tôi còn chưa kịp ấm, anh đã định quay người đi mất.
Tôi túm tay áo anh lại, hỏi hai câu sống còn:
Anh dừng lại vài giây, chắc đang đánh giá mức độ nhây của tôi.
Chưa kịp biết chữ “nhưng” đó là gì, điện thoại anh lại reo.
Anh đi mất. Tôi đứng như trời trồng.
Trong lòng chỉ còn đúng một câu:
“Nhưng… nhưng gì cơ chứ?!”
2.
Cái giá của việc thèm trai là phá hoại đời sống vợ chồng bạn thân
Sau đám cưới, tôi không còn gặp lại Giang Mộ Trạch.
Nhưng tim tôi thì vẫn “bận rộn nghĩ về anh”.
Tôi mò sang nhà bạn thân… lần thứ tư trong nửa tháng.
Giang Mộ Thân chịu hết nổi:
“Lương Nhạc Âm, cô thất nghiệp à?”
“Hai ba hôm lại chui sang đây làm gì? Không có đời sống riêng sao?”
Tôi lập tức bày ra bộ mặt tổn thương đạt giải Oscar, ôm lấy bạn thân:
“Ngay cả cậu cũng ruồng rẫy mình rồi đúng không?”
“Lúc cần thì gọi là chị em tốt, giờ lại chê mình là cái bóng đèn!”
Bạn tôi luống cuống:
“Không! Không phải vậy! Cậu là người quan trọng nhất đời mình!”
Nhưng chưa kịp cảm động thì cô ấy chột dạ:
“Chỉ là… mỗi lần cậu đến thì tụi mình đều đang—”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt giả trân:
“Sao cơ? Ý cậu là tớ không được đến bất cứ lúc nào nữa?”
Lần này thì nước mắt thật sắp tuôn luôn rồi.
Giang Mộ Thân gằn từng chữ:
“Mỗi lần cô đến là tụi tôi đang làm chuyện vợ chồng!”
“Cô tính thời gian chuẩn thế là có chủ ý đúng không?!”
Tôi: À há. Thảo nào lần nào tới cũng có một người mặt đỏ, một người mặt đen.
“Xin lỗi nhé. Nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Gấp rút kiếm con thế cơ à?”
Bạn thân đỏ mặt nhéo tôi, còn Giang Mộ Thân cười khẩy:
“Cô là đóa mẫu đơn chưa nở, biết gì chứ?”
“Rảnh thì đi kiếm trai đi, đừng phá đám!”
Tôi không chút do dự:
“Được thôi.”
Hai người đứng hình.
Không trách họ ngạc nhiên.
Tôi – da trắng dáng chuẩn chân dài,
ngày xưa trai theo đuổi xếp hàng từ cổng trường ra tới bưu điện.
Nhưng khổ nỗi — không ai khiến tôi rung động.
Đẹp trai? Không ưa.
Xấu trai? Lại càng không.
Tóm lại: Không có ai lọt vào mắt tôi.
Thiên hạ đồn tôi “có vấn đề”,
nói tôi thích con gái, có xu hướng yêu đồng giới.
Ngay cả Giang Mộ Thân cũng từng nghi ngờ tôi.
Cũng phải thôi — tôi mê gái đẹp, thân thiết với mỹ nhân.
Nhưng đơn giản chỉ vì: con gái quá đẹp!
…Còn bây giờ?
Tôi đã khai sáng.
Tôi quay sang Giang Mộ Thân, cười rạng rỡ:
“Nói tới đây rồi thì…
Mau tặng anh trai anh cho tôi đi.”
3.
Kế hoạch cưa anh trai bạn thân: Gửi lời mời kết bạn trước, gửi trái tim sau
Giang Mộ Thân ngẩn người:
“Anh tôi?”
Tôi gật đầu như trống bỏi:
“Chuẩn luôn! Yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
“Chúc mừng tôi đi, sắp thành chị dâu của cậu rồi đó!”
“Hai nhà ta từ đây thân càng thêm thân!”
Tôi bay bổng vẽ ra tương lai hường phấn.
Hai người đối diện thì mặt méo xệch.
Tôi nghiêng đầu:
“Ủa? Mặt mũi gì kỳ vậy? Chị dâu như tôi thì còn gì bằng?”
Giang Mộ Thân ho khan, gọi với ra cửa:
“Anh! Anh đến rồi!”
Tôi quay ngoắt lại — chạm ngay vào ánh mắt trầm tĩnh của Giang Mộ Trạch.
Ảnh nghe được hết chưa trời?
Anh thản nhiên liếc qua:
“Cứ nói chuyện đi.”
Rồi quay lưng đi thẳng.
Tôi bật dậy, phi theo.
Nhà họ Giang rộng như biệt phủ, mỗi người một căn villa mini riêng biệt.
Dạo gần đây tôi lượn qua lượn lại cũng là để “vô tình đụng trúng” người ta.
Tôi chạy bở hơi tai mới đuổi kịp anh:
“Anh Giang…”
Anh dừng lại, quay đầu, mắt vẫn bình tĩnh như nước suối.
Tôi nhìn vào mắt anh, nhớ tới màn “chị dâu tương lai” ban nãy — đỏ mặt.
Đúng lúc đó, có thứ gì đen sì cọ vào chân tôi.
Tôi la lên, phản xạ ôm chặt lấy anh!
Một giây sau, phát hiện ra đó là… chó.
Chó con đen nhẻm, đuôi vẫy lia lịa.
Giang Mộ Trạch điềm đạm rút tay về, dỗ nhẹ:
“Đừng sợ, nó không cắn.”
Tôi thở phào. Suýt nữa hồn vía lên mây vì một cục bông di động.
Ngồi xổm chơi với chó, tôi hỏi:
“Chó của anh hả?”
Anh liếc nhìn, giọng trầm thấp:
“Của Mộ Thân. Tôi rảnh thì dắt đi dạo.”
Tôi: Ủa rồi yêu đương gì mà chó cũng đùn đẩy cho anh trai?
Đang vuốt chó thì nhớ ra nhiệm vụ chính.
Tôi rút điện thoại, chìa ra:
“Anh Giang, kết bạn đi ạ!”
Tôi gọi ba chữ “Anh Giang” ngọt như chè Thái.
Giang Mộ Trạch hơi khựng, liếc tôi một cái.
Ánh mắt đó khiến tôi — người nổi tiếng mặt dày — cũng hơi chột dạ.
Anh đáp:
“Tôi không mang điện thoại.”
Nhìn kỹ — đúng là bộ đồ ở nhà không có túi thật.
Tôi không chịu thua:
“Vậy anh đọc số cho em lưu nhé!”
Anh cầm lấy máy tôi, gõ số.
Tôi dán mắt theo ngón tay anh:
“Anh Giang, tay anh đẹp thật đấy.”
Ngón tay hơi khựng lại, rồi tiếp tục như chưa có gì.
Nhập xong, anh trả máy.
Tôi cười như trúng số.
Về nhà, tôi lập tức tìm tài khoản WeChat bằng số đó.
Bấm “Thêm bạn”, còn thêm ghi chú:
“Chào bác sĩ Giang.”
Nghe thì khách sáo, nhưng thực ra là chiêu!
Tôi biết anh làm bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch ở Bệnh viện số Hai.
Chỗ tôi làm cũng gần đó, trưa nào cũng thấy bác sĩ đi ăn,
mà chả bao giờ gặp đúng anh — thật quá vô duyên!
Ghi “bác sĩ Giang” để tạo cảm giác chuyên nghiệp, đỡ bị từ chối.
Ghi tên thật sợ anh né thẳng.
Nửa tiếng sau —
Anh đồng ý kết bạn.
Tôi:
Kế hoạch chị dâu… khởi động thành công!
4.
Chat với crush: Một mình tôi đóng đủ vai
Tối đó, tôi nhắn tin:
【Anh Giang, em là Lương Nhạc Âm.】
10 phút sau, anh trả lời chuẩn mẫu mực bác sĩ:
【Chào cô Lương. Gọi tôi là bác sĩ Giang là được.】
【Vâng ạ, bác sĩ Giang.】
Rồi… hết.
1 tiếng trôi qua, khung chat lạnh như tủ đá.
Tôi nhìn điện thoại như đợi thần linh nhập.
Không chịu nổi, tôi lên mạng đăng bài cầu cứu:
【Chị em ơi, cưa “bông hoa lạnh lùng” thì làm sao? Gấp!】
Nửa tiếng sau, bình luận nổ như pháo hoa:
Tôi: Khai sáng!
11 giờ đêm. Tôi mạnh dạn áp dụng chiêu:
【Bác sĩ Giang, nhớ anh đến mất ngủ thì sao ạ?】
5 phút sau, anh reply lạnh như nước đá:
【Đừng nhớ nữa.】
Tôi cười phì.
Đùa chứ, đúng gu lạnh lùng luôn.
Tiếp chiêu:
【Bác sĩ Giang, đêm nay trăng đẹp quá.】
Chiêu tỏ tình kinh điển đấy, mọi người nói vậy.
Anh trả lời:
【Mùng một, không có trăng.】
Tôi: … Xấu hổ muốn nhảy lầu.
Trời bắt đầu mưa. Tôi tranh thủ bẻ lái:
【Bác sĩ Giang, trời mưa rồi. Anh từng nghe bài “Ngày mưa” chưa?】
Anh:
【Chưa.】
Tôi: Tường thành cảm xúc thật dày…
Vẫn chưa bỏ cuộc, tôi hỏi cú chốt:
【Hôm đám cưới, anh nói “nhưng…” rồi dừng. Anh định nói gì vậy?】
Anh gõ từng chữ như đâm dao:
【Nhưng tôi rất bận. Đừng làm phiền.】
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Chí mạng.
Trước khi ngủ, tôi dằn mặt bằng một bài đăng Moments:
Văn bản: “Tổn thương rồi.”
Hình: Trái tim vỡ toang.
Thẩm Tâm Nhiễm vào an ủi nhẹ nhàng.
Còn cái đồ Giang Mộ Thân kia…
bình luận một loạt icon “cười lăn lộn”!
Cười cái đầu cậu á!
5.
Gặp lại crush: Cà phê đắng, tình càng đậm
Lại gặp Giang Mộ Trạch.
Ở quán cà phê gần công ty.
Anh vừa bước vào, mắt tôi sáng như đèn pha.
Có những người, chỉ cần “sống” thôi cũng đủ làm nền cho một bộ phim điện ảnh.
Tôi nhìn anh không chớp.
Chắc vì tôi nhìn quá nhiệt tình nên anh quay đầu—ánh mắt chạm trúng tôi luôn!
Tôi lập tức cười như hoa nở 8 cánh.
Anh hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ gật đầu lịch sự rồi tính quay đi.
Ơ kìa?
Tôi sốt ruột vẫy tay như gọi Grab:
“Bác sĩ Giang! Ở đây nè!”
Giang Mộ Thân từng kể:
Anh trai mình là kiểu người nghiêm túc đến mức giáo trình dạy lễ nghĩa chắc cũng chào thua.
Dù không thích, cũng không bao giờ thất lễ.
Quả nhiên, Giang Mộ Trạch chần chừ vài giây rồi… đi tới chỗ tôi.
Tôi cười tới mức không thấy mặt trời đâu nữa.
Anh ngồi xuống, nói kiểu nghiêm túc version mềm:
“Cô Lương, lại gặp rồi.”
“Duyên số đấy ạ!” – Tôi hí hửng bám lấy cơ hội.
Tôi tranh thủ tán chuyện:
“Anh thích cà phê lắm à?”
“Uống để tỉnh.”
“Làm bác sĩ chắc cực lắm ha?”
“Quen rồi.”
…Và thế là, cuộc trò chuyện thành dạng “chatbot”:
Tôi hỏi – anh đáp.
Đáp vừa ngắn vừa đúng trọng tâm, cắt nghĩa rõ ràng: Tôi là người lạ.
Tôi quyết định “PR nhẹ” bản thân:
“Em với em trai anh và Thẩm Tâm Nhiễm là bạn hơn chục năm rồi đó!”
“Tôi biết.” – Giang Mộ Trạch nhấp cà phê, nói tỉnh như không.
Ơ?
Tôi ngẩng lên, mắt tròn xoe.
Anh nhìn cốc cà phê, tay cầm ly đẹp như ảnh bìa tạp chí.
Tôi ngắm tay anh đến ngơ ngẩn.
Tay đẹp thế này mà không chơi piano thì phí của trời!
Anh nói tiếp, giọng bình thản:
“Tôi từng thấy ảnh các cô chụp chung.”
Ơ kìa… xem ảnh rồi kìa! Có ấn tượng rồi kìa!
Tôi mừng rơn, quyết tâm “vào cầu”:
“Vậy… bác sĩ Giang thấy em xinh không?” – Tôi cười ngọt như mía lùi.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Chắc lần đầu trong đời có người hỏi vậy thẳng thắn cỡ này.
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn bằng đôi mắt trầm như đại dương.
Tôi thấy tim mình rớt một nhịp.
Tim đập, ly vỡ, máu chảy, môi chạm. Đúng rồi, tình yêu mà.
Tôi đang bối rối, trái tim đập loạn như trống trường.
Bỗng Giang Mộ Trạch nhìn thẳng. Nhìn chằm chằm luôn.
Tự dưng… tôi thẹn quá hóa khùng.
Vớ lấy ly cà phê, tu một hơi như uống thuốc bổ.
Im lặng vài giây.
Anh mở miệng, giọng như gió mát đầu hè:
“Xinh.”
Chết tôi rồi.
Một chữ “xinh” từ anh thôi mà đủ knock-out hết mấy chục lời khen suốt đời tôi gộp lại.
Tôi đỏ mặt, mắt vô tình trượt tới… môi anh.
Môi mỏng, sắc nét.
Mà thôi, không nên nhìn nữa, nguy hiểm!
Đúng lúc đó, bàn bên nổ combat:
Một cặp đôi cãi vã, rồi anh chàng nổi điên, ném luôn cái ly xuống sàn.
Ly vỡ. Mảnh bay như phi tiêu.
Một mảnh lao thẳng về phía tôi.
Chưa kịp hoảng, tôi thấy… anh đưa tay chắn lại.
Mặt nhíu lại, môi mím nhẹ—rõ ràng là đau rồi.
Tôi ngớ người.
Ngón tay anh chảy máu.
Mà đó là tay phẫu thuật đấy!
Trái tim tôi quặn lại.
Trong cơn hoảng loạn, tôi chụp lấy tay anh—
Không nghĩ nhiều, tôi… cho ngón tay anh vào miệng mình, lấy nước bọt rửa vết thương như trong phim cổ trang (mà quên mất đây là đời thật).
Năm giây sau, tôi thả tay anh ra, tim đập như trống múa lân:
“Anh… anh đi bệnh viện đi, kiểm tra cho chắc!”
Anh ngẩng lên, mắt sâu như biển.
Ngón tay còn vương máu và… nước (ừ thì nước miệng tôi… ngại ghê).
Anh nhìn tôi mấy giây, rồi rút tay về:
“Chỉ là xước da, không sao.”
Ừ, không sao với anh, chứ tôi thì muốn xỉu.
Tôi lập tức đứng dậy kéo anh:
“Đi bệnh viện! Em đi cùng anh!”
Nhưng anh từ chối, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Sắp đến ca trực rồi. Cô về công ty đi.”
Tới ngã rẽ, anh giơ tay ra hiệu cho tôi quay lại.
Tôi cũng không cố.
Chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn anh.”
Rồi quay đi.
Anh đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng tôi.
Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay—vết máu, vết thương, và một chút… ngẩn ngơ?
Tình trường như chiến trường, không đẩy là thua.
Tôi vẫn kiên trì nhắn tin cho Giang Mộ Trạch mỗi ngày.
Trưa nào cũng “tình cờ” đi ngang chỗ anh.
Nhưng anh thì… vẫn lạnh như đá tủ đông.
Lạnh đến mức tôi suýt nghĩ anh là mô hình wax ở Madame Tussauds.
Thất vọng nhẹ, buồn bực vừa, tức tối hơi nhiều.
Vậy nên tôi quyết định: phải ra tay!
Chọn ngày đẹp trời, tôi hóa thân thành nữ chính ngôn tình bản “sáng chói”:
Vác theo hộp cơm tự tay nấu, tôi ung dung bước vào bệnh viện.
Đi đâu cũng nở nụ cười hoa hậu thân thiện:
“Chào chị, cho em hỏi bác sĩ Giang Mộ Trạch ở khoa nào ạ?”
Gây bão nhẹ trong giới y tá.
Cuối cùng cũng thấy Giang Mộ Trạch giữa một rừng ánh nhìn hóng hớt.
Anh nhìn tôi, mắt khựng lại 0.3 giây—kinh ngạc + ngỡ ngàng + hơi sững sờ.
Rồi… trở về mode lạnh tanh như thường.
“Sao cô lại tới đây?”
Tôi cười như Mị ăn Tết:
“Mời anh ăn trưa nha~”
Tôi đặt hộp cơm lên bàn.
Cơm tự nấu, tâm huyết, nhìn như suất “MasterChef” về hưu.
Anh nhíu mày, đúng kiểu “không biết xử lý cục cảm xúc này sao”:
“Không cần phải mang cơm cho tôi.”
“Thì em thích anh mà~ Em tự nguyện đó!”
Anh im. Mắt nhìn ra cửa.
Tôi quay lại —
Ồ, nguyên hội bác sĩ y tá đang hóng kịch bản “bác sĩ lạnh lùng gặp tiểu tam công sở”.
Họ cười gượng. Tôi vẫy tay:
“Chào cả nhà!”
Đáp lại là một tràng:
“Chào cô!”
“Cô là gì của bác sĩ Giang vậy?”
“Bạn gái hả?”
“Quen nhau bao lâu rồi?”
Tôi nở nụ cười e lệ, rồi bước sát lại gần Giang Mộ Trạch.
Cách chưa đầy một ngón tay, tôi nhỏ nhẹ:
“Chồng yêu~”
Ầm. Hệ thần kinh của anh chính thức crash.
Giang Mộ Trạch khựng một nhịp, rồi nghiêng đầu né nhẹ.
Đôi mắt ấy lần đầu… có chút bối rối.
Ngoài cửa, tiếng “há hốc mồm” vang lên như dàn đồng ca.
Tôi nháy mắt tinh nghịch:
“Đùa thôi~ Chưa đến mức đó đâu.”
“Nhưng mà… ai biết được? Biết đâu cuối năm mọi người lại được ăn cưới.”
“À, nhớ canh chừng giúp em, đừng để cô nào khác bén mảng gần bác sĩ Giang nha!”
Giang Mộ Trạch đứng dậy, bất chấp ánh mắt gào thét “cho hóng với” từ đồng nghiệp, sập! — anh đóng cửa lại.
Tiện thể cắt luôn cả lời tán tỉnh râm ran của tôi.
Tôi chớp mắt tinh nghịch:
“Đóng cửa thế này… coi chừng người ta tưởng mình đang ‘văn phòng play’ đó nha.”
“Mà anh mặc áo blouse trắng đẹp trai thế kia, đoán xem em nghĩ gì?”
Tôi nhìn anh, mắt long lanh như chuẩn bị thả thính cấp độ cao.
Tay anh siết khẽ tay nắm cửa, tai bắt đầu ửng hồng.
Ủa alo? Bác sĩ băng giá cũng biết đỏ mặt kìa!
Tôi khoái chí muốn chọc thêm vài câu thì ảnh nghiêm mặt dạy đời:
“Lương Nhạc Âm, em là con gái, phải biết giữ ý. Đừng nói mấy câu đó với người khác giới.”
“Yên tâm, em chỉ nói với anh thôi, ngoài anh ra chẳng ai có đặc quyền này cả~”
Tôi tranh thủ lúc anh đi ngang, lén kéo tay anh lại.
Tay trượt từ bắp tay xuống… rồi siết chặt.
Tôi ngồi, anh đứng, tôi ngẩng đầu mỉm cười:
“Chỉ mình anh được nghe em nói mấy câu đó, đặc quyền đấy.”
Tiện tay, tôi cầm lấy tay anh xem vết thương cũ.
Hai vết xước đã lành, chỉ còn lại sẹo mờ.
Tôi khẽ lướt ngón tay lên đó.
Lông mi anh run nhẹ, rồi nhanh chóng rút tay về.
Hứ, tay đẹp vậy mà keo không cho sờ lâu.
Anh vòng qua tôi, ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.
Trông anh ăn thôi mà tao nhã muốn lịm tim.
Tôi nhìn đôi môi anh khẽ mở khẽ khép, buột miệng:
“Bác sĩ Giang, em hôn anh một cái được không?”
Đũa anh khựng lại.
Rồi bình tĩnh ra lệnh như đang hội chẩn:
“Không ăn thì đi về.”
…Nghiêm túc quá, tụt mood thật sự.
Tôi ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn:
“Dạ ăn xong em đi.”
Cơm xong, anh rót cho tôi ly trà nóng, dọn bàn, xách rác ra ngoài.
Tôi ngồi uống trà, mắt quét khắp phòng.
Bỗng thấy dưới chân ghế… chiếc áo khoác rơi lúc nào không hay.
Tôi cúi xuống nhặt áo. Nhưng khi vừa chạm tay…
Ồ, có gì đó dưới áo. Một chiếc thẻ đen bóng loáng.
“Thẻ Bá Tước Dark Night”
Hửm? Cái tên nghe quen ghê…
Tôi móc điện thoại chụp vội lại, rồi nhét thẻ về chỗ cũ.
Chưa kịp đợi Giang Mộ Trạch quay lại, tôi đã chuồn lẹ khỏi văn phòng.
Vì tôi… nhớ ra rồi.
Tấm thẻ đó — thẻ hội viên Dark Night!
Một cái tên nghe là thấy đậm mùi bí ẩn, nguy hiểm, và… cực không hợp với vibe bác sĩ nghiêm túc áo trắng kia.
Giang Mộ Trạch… hình như không chỉ đơn thuần là “cấm dục tổng tài” như tôi vẫn tưởng.
Tôi gọi ngay cho Hứa Chí — bạn thân kiêm đại thiếu gia rảnh rỗi nhiều chuyện:
“Alo!”
“Gì nữa đấy!” — Giọng vừa lười vừa cáu như bị gọi lúc đang ngủ.
“Dark Night là sản nghiệp nhà cậu đúng không?”
Bên kia lập tức im bặt vài giây rồi đổi tông:
“Cậu hỏi nó làm gì?”
“Tôi muốn vào xem thử.”
“Cái gì?! Cậu điên rồi hả?! Đó đâu phải cái chỗ muốn vào là vào!”
Sau một màn năn nỉ + đe dọa + chơi bài bạn bè hai mươi năm không lẽ không làm được chuyện này, cuối cùng cậu ta cũng gật đầu. Với điều kiện: phải đi cùng tôi.
Chốt đơn. Mặc gì cũng được, miễn được đi.
Dark Night là câu lạc bộ tư nhân siêu cấp giới hạn, hội viên toàn nhân vật tầm cỡ, điều kiện xét duyệt khó ngang xét visa lên sao Hỏa.
Tối đó, dưới sự “áp tải” của Hứa Chí, tôi đeo mặt nạ, lặng lẽ bước vào thang máy bí mật dẫn vào trong Dark Night.
Tim tôi đập thình thịch. Vừa hồi hộp… vừa hơi tò mò xem bác sĩ Giang bên trong sẽ trông như nào. Cởi blouse ra rồi thì… liệu có phải người nữa không?
Cửa thang máy sắp đóng, tôi thoáng thấy một bóng người lướt qua — vest đen, dáng cao thẳng tắp.
Chỉ liếc một cái thôi… tôi đã biết. Là Giang Mộ Trạch.
Cửa đóng cái “keng”, còn tôi thì như bị đóng băng.
Nghĩ thì một chuyện, thấy tận mắt lại thấy… run rẩy như thấy crush lướt qua quầy trà sữa.
Thang máy dừng. Tôi theo Hứa Chí bước vào phòng giám sát tầng cao nhất.
Bên trong là nguyên bức tường toàn màn hình, chiếu cảnh từ một vũ trụ song song hoang đường, sang xịn và… rất 18+.
Trung tâm sân khấu là một màn biểu diễn “huấn luyện” nóng bỏng mắt. Khán giả thì ai nấy đeo mặt nạ — cosplay hội quý tộc bí ẩn.
Hứa Chí ghé tai tôi thì thầm:
“Tất cả đều tự nguyện, không ai bị ép.”
“Có nhiều người ngoài đời mặc sơ mi trắng, trong lòng lại thích đồ da đen — hiểu chứ?”
Rồi cậu ấy dúi cho tôi một tập hồ sơ:
“Thành viên cấp cao như cậu hỏi đến, chắc chắn phải có dây mơ rễ má với chú tôi.”
“Tôi không dám phá luật nhiều, nhưng có thể cho cậu xem lịch sử ra vào và chi tiêu của anh ta.”
Tôi lật hồ sơ, không bất ngờ lắm:
Giang Mộ Trạch – mỗi tháng đến một lần.
Không giao lưu, không tham gia gì, chỉ ngồi xem rồi về. Như đang đi xem… kịch nói.
“Phòng VIP có camera không?” tôi hỏi.
“Phòng khách có. Phòng ngủ thì không.”
“Cho tôi xem phòng khách.”
Hứa Chí thở dài:
“Cậu biết không, lần này mà bị chú tôi phát hiện, tôi thế nào cũng bay màu!”
Tôi lập tức lật sổ nợ ân tình:
“Ai từng cứu cậu khỏi chết đuối hồi cấp 2?”
“Ai từng bị đánh suýt méo mặt vì bênh cậu?”
“Ai cõng cậu vào viện khi cậu bị Giang Mộ Thân tẩn tơi bời?”
Hứa Chí ôm đầu gào:
“Đủ rồi! Tôi chịu thua! Xem, xem hết! Chuyện về tôi gánh!”
Tôi đắc ý vỗ vai cậu ta:
“Bạn tốt không phải để trưng, bạn tốt là để gánh hậu quả.”
Camera hiện lên: Giang Mộ Trạch ngồi trong phòng khách phong cách cổ điển, mặt nạ đen, ngả người nhàn nhã, tay cầm ly rượu — thần thái như đang xem múa ballet chứ không phải S.M show.
Nếu không nhờ mặt kính phản chiếu nội dung anh đang xem, tôi còn tưởng anh lạc vào phim điện ảnh nghệ thuật.
Ban ngày bác sĩ nho nhã, ban đêm thần bí nguy hiểm.
Một kiểu… combo thanh xuân vườn trường – điện ảnh tâm lý – và phim trinh thám u tối.
Tôi nhìn anh, lòng rối như mớ dây tai nghe bị nhét túi quần.
Không nhịn được, tôi rút điện thoại gọi.
Anh nghe sau vài giây:
“Alo.”
“Giang Mộ Trạch.”
“…Ừm, có chuyện gì?”
“Anh đang làm gì đó?”
“Xem biểu diễn.”
“Cho em theo với! Lần sau nhé!”
Anh im. Rồi hỏi ngược:
“Em có chuyện gì không?”
Tôi cười khì khì:
“Em chỉ hỏi thôi mà. Rốt cuộc là xem biểu diễn gì vậy?”
Anh im thêm vài nhịp.
Ngón tay gõ nhẹ lên vỏ điện thoại, như đang cân nhắc nên nói thật hay bỏ chạy khỏi thế giới này.
Rồi anh nói, bình thản như đang báo cáo ca trực:
“Biểu diễn S.M.”
Tôi:
“… Hả?”
Ủa? Không giấu luôn? Không vòng vo kiểu “trình diễn đương đại kết hợp yếu tố kỷ luật”?
Thấy tôi ngẩn ngơ, anh nói tiếp:
“Gần đây phẫu thuật nhiều, căng thẳng quá.”
“Máu, nội tạng, dao kéo liên tục… cũng cần có cách xả áp.”
Anh ngắm tay mình vài giây qua màn hình, rồi kết luận:
“Tôi cần giải tỏa tâm lý.”
Không ngại ngùng. Không né tránh. Không PR hình tượng.
Tôi như bị tát tỉnh một cú. Vừa hoang mang, vừa… cảm động.
Bởi vì, anh không che giấu tôi.
Không giấu cái phần tối trong tâm hồn anh, cũng không giấu cái nhu cầu rất con người ấy.
Tôi đúng là… có vấn đề rồi.
Giữa lúc tôi còn bối rối chưa xong, anh hỏi lại:
“Em gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”
Tôi nhìn hình anh trên màn hình, khẽ nói:
“Tối nay trăng đẹp quá.”
“Không mưa, không mây, bầu trời trong vắt.”
“Em muốn anh cùng ngắm trăng với em.”
Trên màn hình, anh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mở hé cánh kính.
Dưới ánh trăng, nửa mặt sau chiếc mặt nạ lộ ra, cằm sắc nét, môi mím nhẹ.
Giọng anh dịu dàng vang lên:
“Tôi thấy rồi.
Trăng rất đẹp.”
Hôm đó về nhà, tôi nằm trằn trọc suốt đêm.
Con người mà, ai chẳng có sở thích kỳ quặc?
Tôi thì thích lén đọc tiểu thuyết sắc màu.
Giang Mộ Trạch thì… khẩu vị hơi nặng hơn một tẹo.
Trong đầu tôi cứ là hai hình ảnh đối lập:
Cùng một người mà như hai nhân cách song song.
Anh thừa nhận có xem, nhưng hành động thế nào?
Tôi không chịu nổi sự mập mờ này.
Sáng hôm sau, tôi nhắn tin cho anh:
— “Anh là S à?”
— “Không.”
— “Anh là M?”
— “Không.”
— “Vậy anh là gì?”
— “Người.”
…
Chát chít thêm vài lần, tôi nhận ra: Giang Mộ Trạch nghiêm túc đấy, nhưng kiểu hài hước lạnh lùng ngầm.
Anh vẫn độc thân, có lẽ còn chưa rõ “gu” của mình hay chưa thử nghiệm gì.
Tôi theo đuổi suốt hai tháng, thành quả lớn nhất: khám phá được bí mật đen tối của anh.
Dựa vào đó, tôi đoán: có khi anh cũng… thích tôi?
Ghét thật, đoán đi đoán lại mệt quá. Không đoán nữa! Hỏi thẳng!
Tôi gọi:
— “Anh có thích em không?”
Im lặng.
Tim tôi nguội lạnh, mím môi nói:
— “Được rồi, em hiểu rồi.”
Tắt máy.
Ghét nhất loại “hoa cao trên đỉnh núi” như anh!
Đến bước đường cùng rồi, không được thì rút lui!
Tôi soạn tin nhắn:
“Bác sĩ Giang, từ giờ em không thích anh nữa.”
“Theo đuổi mệt quá rồi, anh không thích thì em cũng không phiền anh nữa.”
“Anh lớn tuổi hơn em, có khoảng cách thế hệ mà.”
“Em sẽ đi tìm người khác.”
“Tạm biệt.”
Gửi xong, tôi chặn luôn và xóa hết liên lạc với Giang Mộ Trạch.
Đến ngày thứ năm sau khi cắt đứt với Giang Mộ Trạch,
gia đình đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Tôi trang điểm kỹ càng, đến quán cà phê cũ gặp “đối tượng”.
Anh ta cũng ổn, nói chuyện tạm được.
Nhưng tôi thì chỉ thấy… thua xa Giang Mộ Trạch:
không cao, không đẹp, không khí chất.
Chưa đầy mười phút, tôi chán đến muốn bỏ trốn.
Tôi nhận ra: ngoài Giang Mộ Trạch, chẳng có ai lọt mắt tôi.
Ngồi đó, mắt tôi cứ lia lia cửa quán, mong anh xuất hiện.
Và đúng thật, Giang Mộ Trạch xuất hiện.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tim tôi hơi rung.
Tôi vội quay lại, cười với anh kia cho “vừa lòng”.
Anh kia nói hăng hơn, tôi nghe như gió thoảng.
Mắt vẫn dán sang Giang Mộ Trạch.
Anh chỉ mua cà phê rồi đi thẳng, chẳng nấn ná.
Tôi lập tức “phản ứng nhanh”, kết thúc buổi xem mắt.
Vừa bước ra, thấy anh đứng chờ sẵn, nắm cổ tay tôi:
— “Tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi giật tay:
— “Xin lỗi, tôi không rảnh. Bác sĩ Giang, tôi đang bận xem mắt!”
Anh nhìn tôi, mặt tối sầm.
Tôi lạnh lùng leo lên xe anh kia, qua cửa kính thấy anh lặng lẽ đi.
Xem mắt xong, tôi gọi Hứa Chí:
— “Còn sống không?”
— “Sống phơi phới, chờ tối ăn cơm bù.”
Tối đến nhà hàng, thấy mặt cậu ta như “vừa bị giội nước đá”.
— “Chú mắng dữ à?”
— “Nghề nào cũng có quy tắc. Tôi lỡ làm lố, bị phạt là đúng.”
— “Khổ thân.”
— “Chỉ là số thôi.”
Ăn uống vui vẻ, bỗng có người trong nhóm hét:
— “Bác sĩ Giang, bạn gái anh kìa!”
Giang Mộ Trạch quay nhìn, sắc mặt tối hẳn.
Hứa Chí nháy mắt:
— “Thằng đó đấy, mắt nhìn người ổn, nhưng sở thích thì chịu thôi.”
— “Người ta còn chưa theo đuổi nổi, tôi sắp rút lui rồi.”
— “Được rồi, Lương Nhạc Âm, để tôi đổ thêm dầu vào lửa nhé?”
Chưa kịp hỏi gì, cậu ta giả bộ lau khóe miệng cho tôi.
Cả hai nhìn nhau rồi đồng loạt… rùng mình.
Chiêu này “ngon” thật.
Giang Mộ Trạch, vốn trầm ổn, bỗng lao tới,
nắm cổ tay tôi, kéo thẳng ra ngoài.
Giang Mộ Trạch nắm tay tôi chặt như đang còng tôi vào cổ tay.
“Tao đau đấy!” — tôi kêu.
Anh kéo tôi vào con hẻm tối, chỉ khi tôi kêu đau mới thả ra.
Cổ tay đỏ lòm, như vừa đánh nhau về.
Trong bóng tối mờ mịt, anh cúi xuống nhìn cổ tay tôi, nhẹ giọng:
“Xin lỗi.”
Tôi hừ một tiếng, quyết tâm lạnh lùng: không thèm để ý nữa.
Quay người bỏ đi, anh lại nắm chặt tay tôi.
Tim tôi “run run”, tê tê như vừa cắm điện.
Giãy giụa mà anh cứ giữ chặt.
“Tao hỏi, mày muốn gì?”
“Sao trước mày đuổi tao không buông, giờ tao đuổi mày lại càu nhàu?”
Ánh đèn mờ ảo, mặt anh khác hẳn — không còn lãnh đạm mà đầy khí thế “bá đạo”.
Đôi mắt kiên quyết, cố chấp, si mê nhìn tôi chằm chằm.
Anh hỏi:
“Lần cuối mày gọi tao, nói gì?”
Tôi cứng họng rồi giận dữ:
“Mày còn không biết à? Định bôi nhọ tao nữa à?”
“Giang…”
“Không nghe máy đâu!” — anh cắt ngang, làm tôi ngớ người.
“Hả?”
Anh thản nhiên:
“Là Hắc Miêu, chú chó đen của tao, vô tình cào nút nhận cuộc gọi.
Lúc đó tao đang tắm.”
Tôi trợn tròn mắt, vừa buồn cười vừa bất lực.
“Thì sao? Có quan trọng nữa đâu.
Tin nhắn tao gửi rõ rồi, tao mệt rồi không theo nữa.
Mày không thích tao, tao cũng không làm phiền nữa, tao đi tìm người khác.”
Tôi nhìn bàn tay đang bị anh giữ chặt, nghiêm mặt:
“Buông ra đi!”
Anh không buông, chậm rãi:
“Ai nói tao không thích mày?”
Tôi ngạc nhiên hết sức.
Dưới ánh đèn mờ, anh nhìn tôi chân thành:
“Nếu không thích, tao đã không thẳng thắn nói bí mật.
Nếu không thích, tao đã không quan tâm mày nói gì trong cuộc gọi đó.
Lương Nhạc Âm, tao thích mày. Tao đã đáp lại rồi.”
Tôi còn chưa kịp định thần câu “tao thích mày” thì anh nói tiếp:
“Tao đã đáp lại câu ‘đêm nay trăng rất đẹp’ của mày bằng câu ‘trăng rất đẹp’.”
“……”
Tâm trạng tôi giờ… cực kỳ phức tạp.
Rất rất phức tạp.
Lần sau tôi nhất định không tỏ tình kiểu “cao cấp” úp mở nữa.
Mệt tim quá, ai mà hiểu nổi cơ chứ!
“Tại sao năm ngày nay anh không đến tìm tôi?” — tôi hỏi.
Giang Mộ Trạch bình thản:
“Em chặn tôi rồi.”
“Tối đó tôi đang công tác gấp ở thành phố khác.”
“Sáng nay mới về.”
Năm ngày tôi trằn trọc, nhớ nhung như phim, hóa ra… chỉ là hiểu lầm!
“Anh không thể thẳng thắn nói thích tôi à?
Anh bình thường lạnh lùng, nghĩ câu ‘trăng rất đẹp’ thì tôi hiểu nổi à?
Ai hiểu nổi chứ…”
Chưa kịp lải nhải hết, anh kéo tôi vào lòng, thì thầm:
“Anh thích em.”
Tôi cứng đờ, chẳng thốt nên lời, chỉ biết hít hà mùi… anh.
Trong con hẻm vắng, tiếng tim tôi đập thình thịch như làm cả khu phố biết chuyện.
Tôi vùi mặt vào anh, nhắc:
“Lần này anh chủ động tỏ tình nhé. Anh theo đuổi tôi, cầu xin tôi quay lại.
Thế nên… tôi cần cân nhắc hai ngày, được chưa?”
Anh khẽ cười, gật đầu: “Ừ.”
Tôi ngước nhìn anh — gương mặt tôi nhớ như in, mà vẫn như mơ.
Bỗng dưng tôi khát khao lạ lùng, hỏi:
“Vậy giờ… em hôn anh được không?”
Ánh mắt anh chớp nhẹ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi —
chạm một phát rồi rút lui như ninja.
Tôi không chịu, liền rướn lên đòi “đuổi theo” đôi môi ấy.
Kinh nghiệm không có, tôi chỉ biết cắn lia lịa, vụng về mà say sưa.
Giang Mộ Trạch lần đầu để tôi chủ động chút rồi mới nhẹ nhàng đáp lại.
Anh dịu dàng, chậm rãi mà cứ như bản năng, cực kỳ “pro”.
Sau vài động tác thăm dò vụng về, anh nhanh chóng bắt nhịp, từng bước chiếm lại thế chủ động.
Cả người tôi nóng rực, mềm nhũn, vòng tay ôm chặt cổ anh.
Anh siết eo tôi nhẹ thôi mà lòng bàn tay nóng hổi như lửa thiêu da thịt.
Cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, muốn thả lỏng hết cỡ.
Đến lúc gần nghẹt thở, tôi đấm nhẹ lưng anh cho tỉnh.
Anh mới chịu rời môi tôi, rồi khẽ vuốt môi tôi bằng ngón tay thon dài, giọng khàn khàn:
“Đói chưa? Đi ăn cơm đi.”
Mặt tôi đỏ như cà chua, gật lia lịa.
Xác nhận yêu đương với Giang Mộ Trạch xong, tôi quấn lấy anh không rời.
Thèm anh tới mức anh chỉ biết cười ngao ngán:
“Chờ làm thủ tục kết hôn đã nhé!”
Sinh nhật mẹ Giang, anh dẫn tôi về ra mắt. Bạn thân mừng hơn tôi, còn bảo:
“Mẹ chồng tớ hiền như mẹ hiền, bà sẽ quý cậu lắm!”
Giang Mộ Thân cũng xuýt xoa:
“Lương Nhạc Âm, mày giỏi thật, hạ gục được anh tớ – ‘khối băng ngàn năm’!”
Tiệc đơn giản, ấm cúng. Đến lúc gặp mẹ Giang, tôi quên luôn kịch bản, thốt ra một câu:
“Mẹ!”
Cả phòng im bặt, bạn thân cười ngặt nghẽo, Giang Mộ Thân thì kinh ngạc:
“Cậu đúng là cao thủ!”
Mặt tôi đỏ như tôm luộc, nép sát Giang Mộ Trạch. Anh siết tay, cười ấm áp truyền sức mạnh.
Mẹ Giang chỉ cười hiền, đeo cho tôi chiếc vòng tay ngọc bích.
Không khí vui vẻ, chỉ có Giang Mộ Thân phá game đùa giỡn, còn Giang Mộ Trạch thì vẫn lạnh lùng, chỉ lễ phép với ba mẹ.
Tôi đoán anh vốn dĩ ít thân thiết với gia đình, kiểu “hoa cao lãnh” đã thành “hoa nhỏ dễ thương” trong mắt tôi.
Ra vườn dạo chơi, tôi ôm anh rồi thỏ thẻ:
“Nhớ anh.”
Anh cười, xoa đầu:
“Anh đây rồi, sao lại nhớ?”
“Tớ vẫn nhớ, dù anh ngay bên.”
Anh mỉm cười, hôn lên mắt tôi rồi đặt nụ hôn mềm mại.
Đang định rút, anh lại ôm chặt, nụ hôn chuyển sang đam mê cháy bỏng.
Máu tôi như sôi lên theo tình yêu anh.
Khi tách ra, anh nhìn sâu vào mắt tôi:
“Đám cưới sớm hơn được không?”
Đề nghị cưới sớm bị các bậc trưởng bối gạt phắt.
Ngày đẹp nhất đã định, không đổi, không dời.
Thôi thì… đăng ký kết hôn trước vậy!
Trên đường về, tôi ôm chặt cuốn sổ đỏ, nhìn ảnh cưới mà cười toe toét.
Xứng đôi, đẹp đến mức ai cũng ghen. Sinh ra để dành cho nhau!
Đăng lên Moments ngay, mưa bình luận chúc mừng.
Thẩm Tâm Nhiễm còn gửi một đống tài liệu “kiến thức giới tính”, kèm dòng nhắn:
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, hí hí.”
Tôi xem tài liệu đỏ mặt, liếc sang Giang Mộ Trạch đang lái xe.
Anh quay qua nhìn tôi, nghi ngờ.
Tôi thận trọng:
“Anh… thích xem mấy thứ này… à thì… trong thực tế thì sao?”
Anh bình tĩnh:
“Có xem, nhưng chỉ xem thôi. Không ham muốn gì đâu, em yên tâm.”
Tôi thở phào, nhưng lòng hơi thất vọng.
Anh liếc tôi, cười:
“Nếu em thích hoặc tò mò, anh học được mà.”
Tôi đỏ mặt, giận dỗi:
“Ai mà thích mấy thứ đó chứ! Em không tò mò tí nào!”
Anh cười sâu hơn nữa.
Tối đó, tôi mới hiểu thế nào là “đau đớn pha hạnh phúc”.
Giang Mộ Trạch không còn lạnh lùng, mà “dirty talk” tới mức tôi phải bịt miệng anh lại.
Tôi hỏi sao vậy, anh nghiêm túc:
“Đó là cách để tăng cảm xúc và gắn kết.”
“Anh đang học hỏi để cho em trải nghiệm tốt hơn.”
Tôi, người dày mặt nhất hệ mặt trời, lần đầu chịu thua anh.
Không đùa được với anh thật rồi!
Một ngày sau khi cưới, đang dọn phòng Giang Mộ Trạch, tôi phát hiện một tấm ảnh lạ.
Đi dép lê lạch bạch, tôi chạy thẳng vào phòng làm việc, chỉ tay vào anh đang dán mắt vào màn hình:
“Giang Mộ Trạch! Sao anh có ảnh này mà em còn không biết mình từng bị chụp?”
Tôi đặt tấm ảnh lên bàn thật oai.
Anh cúi nhìn ảnh, ánh mắt thoáng dịu dàng:
“Ảnh anh chụp.”
Trong ảnh: tôi ngồi dưới gốc cây ngọc lan, ôm chú mèo vàng mập ú, cười toe toét. Mèo mặt “tôi bị bắt cóc à?”
Chợt nhớ lại, cách đây hai năm, sinh nhật nhà Giang, tôi quấn lấy chú mèo kia, bắt nó “khiêu vũ” dưới gốc ngọc lan.
Hóa ra từ đó, anh đã để mắt đến tôi — không phải qua mấy tấm ảnh tập thể, mà là trực tiếp!
Giang Mộ Trạch kéo tôi lên đùi, giọng trầm:
“Thật ra, anh phải lòng em trước.”
Tôi ngơ ngác: người tôi “yêu từ cái nhìn đầu tiên” thì hóa ra cũng bị “đớp” trước rồi!
Anh lẳng lặng đóng vai con mồi, từng bước dẫn tôi vào thế giới của anh — một Giang Mộ Trạch “ngoài trắng trong đen” đúng chuẩn!
Hai năm trước, tôi đang ôm mèo chơi dưới gốc ngọc lan, bất chợt ngẩng đầu —
thấy một bóng đàn ông đứng ở tầng ba, xa xa.
Gió thổi bay tấm rèm trắng, khuôn mặt anh ta mờ tịt như sương mù.
Bạn thân đến lôi tôi đi, tôi còn kịp nói:
“Có ông trai trẻ ở cửa sổ tầng ba, nhưng mặt mũi mờ tịt.”
Bạn thân lẩm nhẩm:
“À, nhà đó là của anh trai Giang Mộ Thân.”
Tôi gật:
“À, học thần Giang Mộ Trạch hả?”
Quay lại thì… ông ấy biến mất như ma!
Giờ cầm tấm ảnh này, ký ức mờ nhạt bỗng sống dậy, mỗi hình ảnh một chút, mang theo niềm vui bất ngờ xuyên qua cả dòng thời gian.