Dỡ Sạch Nhà Kim Chủ, Còn Đúng Cái Nịt

Chương 2



Tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, gối bên cạnh lạnh ngắt từ lâu.
Tối qua bất tỉnh lúc nào còn chẳng nhớ nổi…
Đúng là làm thẻ còn ít quá, thân thể gì mà yếu ớt hết chỗ nói!

Nhớ tới thái độ anh ta tối qua, lòng tôi vẫn lạnh toát như rơi xuống hầm băng.
Lúc tôi mở miệng đòi cái dây chuyền lần hai—
Anh ta bóp cằm tôi, ánh mắt sắc lạnh:
“Nhớ kỹ. Tôi có thể chủ động cho, nhưng cô không được mở miệng đòi. Biết điều một chút. Mai tôi ra nước ngoài. Còn cô… dạo này về quê đi.”

Đi mà mơ! Đồ giả vờ thanh cao!
Anh không cho, tôi cũng chẳng thèm lấy nhé!

Tôi bật dậy, đảo mắt khắp căn phòng.
Ba năm trước nơi này chỉ là căn hộ thô sơ không ma nào thèm để ý.
Anh ta bận, ném cho tôi cái thẻ, bảo muốn sửa thế nào thì sửa.

Ý thích của tôi?
Không cần hợp, chỉ cần đắt.

Tường mạ vàng, đèn chùm pha lê, đồ cổ đấu giá, thậm chí len chân tường cũng dát vàng.
Tất cả… chỉ để chờ ngày hôm nay!

Tôi xuống lầu cho bà quản gia nghỉ phép dài hạn, rồi gọi thẳng công ty vận chuyển:
“Alo, tôi cần bảy xe tải, một cần cẩu. Nhớ cho thêm vài thợ biết tháo đồ nội thất nhé, cảm ơn.”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây:
“Thưa cô… cô đang chuyển nhà ạ?”

“Không.” Tôi nhìn cây lựu quý trước cửa sổ, cười nhếch môi:
“Là thu lưới.”

Cúp máy, tôi vừa hát vừa đóng gói.
Trang sức, rượu quý, thậm chí vòi nước mạ vàng 24K trong phòng tắm—không món nào thoát.

Điện thoại rung.
Tin nhắn Thôi Yến: “Đã bay, đừng nhớ!”

Nhớ cái con khỉ!

Tôi ném điện thoại xuống, nhìn ra dàn xe tải xếp hàng chờ sẵn ngoài cửa.
Rồi vỗ tay một cái:
“Xuất phát thôi!”

Cũng để bạch nguyệt quang của anh ta nhìn rõ——
Thế nào mới gọi là: nhà trống đến cả bức tường.

Khi đội chuyển nhà vác đồ nghề bước vào, người thợ cầm đầu đẩy gọng kính, nghi ngờ hỏi:
“Cô gái, chuẩn bị dỡ nhà à?”

Tôi chỉ lên trần phòng khách:
“Tháo cái đèn chùm Swarovski kia trước đi. Cẩn thận, năm ngoái đấu giá ba triệu hai đấy.”

Bảy gã lực lưỡng đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Ba tiếng sau, biệt thự trông như hiện trường giải phóng mặt bằng.

“Tiểu thư, cái bồn cầu mạ vàng này…” – thợ tháo lắp rụt rè.
“Tháo!” – tôi ra lệnh, “Cả ống nước cũng bê luôn. Nó có chức năng sưởi ấm với massage đó.”

Đến phòng thay đồ, trước tủ vest toàn hàng hiệu, tôi ngẩn ngơ.
Ngón tay lướt qua từng bộ sáu con số, bỗng sáng mắt:
“Bê hết đi. Sau này mấy anh người mẫu mặc diễn cho tôi xem còn tuyệt hơn để bụi bám.”

Mở ngăn kéo, một chồng đồ lót nam mới tinh khiến tôi khựng lại.
Cầm chiếc quần lụa đen lên ngắm dưới nắng, tôi thở dài:
“Nhỡ người mẫu quên mang thì sao… Mang hết lên xe! Tiết kiệm là mỹ đức.”

Dỡ đến phòng làm việc, thấy cái két sắt không có mật mã, tôi dừng một giây rồi phẩy tay:
“Thôi, cái này để lại cho anh.”

Ngoài sân, cần cẩu đang nâng cây tùng Nhật giá triệu tệ thì điện thoại rung.
Thôi Yến nhắn: “Đang quá cảnh, em về quê chưa?”
Tôi tắt luôn màn hình, ngẩng lên nhìn công nhân:
Anh gấp gì, tôi đây còn đang dọn chỗ cho anh mà.

Khi mọi thứ chất lên xe, tôi nhìn phòng khách trống rỗng — tuyệt vời, y như ba năm trước!

Đoàn xe tải rầm rộ chạy suốt một ngày đêm, dừng lại ở quê tôi — cái thôn nghèo đến mức trên bản đồ không có tên.
Dân làng kéo nhau đến xem, vài bà thím nhai hạt dưa, chỉ trỏ:
“Con bé này dọn cả kho vàng về làng à?”

Tôi đeo kính râm, khẩu trang, chỉ huy công nhân dỡ hàng.
Nội thất dùng được thì cho mẹ, đồ dư đem lên livestream.

Tối hôm đó, phòng livestream “Đại tiểu thư bí ẩn xả kho xịn giá rẻ” vừa mở đã nổ tung.
– Sofa Ý? Ba giây cháy hàng.
– Đồng hồ cổ? Bình luận nhảy loạn.
– Vòi nước mạ vàng? Vừa lên đã chốt đơn.

Giá tôi đưa quá rẻ, lại độc nhất vô nhị, số tiền tăng vùn vụt. Tôi mỉm cười — mục tiêu nho nhỏ, không xa nữa.

Sáng hôm sau, cả làng kéo đến giúp tôi đóng gói. Ngay cả cụ Vương tám mươi cũng học cách bọc đồ dễ vỡ, ai cũng cười hớn hở.

Nhưng đến ngày thứ tư, chuyện lạ xảy ra.
Tất cả đơn hàng, bất kể giá, đều bị một người chốt sạch.
Địa chỉ: không rõ. Số điện thoại: không tồn tại. Ghi chú: “Tự đến lấy.”

Tôi lạnh sống lưng. Ai biết tôi ở đây?
Không thể là Thôi Yến… Nếu là anh, giờ cả làng đã bị lật tung rồi.

Đúng lúc ấy, mẹ tôi chạy vào:
“Đầu làng có mấy xe tải, bảo đến lấy hàng!”

“Cái gì?!”
Tôi giật bắn, ngã khỏi ghế, kéo tay mẹ chạy, rơi luôn cả dép.

Từ xa, bảy chiếc xe tải rầm rập kéo đến, bụi mù trời.
Chiếc đầu tiên hạ cửa kính, ló ra cái đầu vàng chóe rực rỡ—

Thẩm Trầm.

Hai chân tôi mềm nhũn, suýt quỳ tại chỗ.
Con công sặc sỡ này sao mò tới được?! Tôi rõ ràng còn ghi địa chỉ đặt đồ ăn là tạp hóa làng bên cơ mà!

Tôi quýnh như kiến bỏ chảo nóng. Chắc chắn hắn đã mách lẻo với Thôi Yến rồi!
Xong đời rồi!

“Dao Dao, con làm sao mà run thế này?” – mẹ tôi kéo tay tôi, thấy hằn dấu móng, kêu lên.
Tôi chỉ còn biết hộc tốc lôi bà chạy về nhà:
“Không kịp giải thích đâu mẹ! Thu dọn hành lý, chạy ngay! Đi Tam Á, người mẫu ít đi hai anh cũng được!”

“Người mẫu nào cơ?” – mẹ tôi ngơ ngác, nhưng vẫn chỉ hiểu đúng hai chữ người mẫu.

Chưa kịp cãi, xe Thẩm đầu vàng đã dừng ngay trước mặt, cửa mở “cạch” một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.