Dỡ Sạch Nhà Kim Chủ, Còn Đúng Cái Nịt

Chương 7



 

400 km, chúng tôi đổi xe ba lần.
Chặng cuối thậm chí phải quá giang xe chở heo. Mẹ tôi cuộn áo khoác, ngồi co ro trong góc, người ám mùi cám lợn và rơm rạ.

Đến khi đường chân trời quen thuộc hiện ra, mũi tôi cay xè.
Thật nực cười, mấy hôm trước còn chạy trốn hoành tráng với bảy chiếc xe tải, giờ thì chui rúc như chó nhà có tang.

Taxi dừng ở cửa sau khu dân cư. Tôi dắt mẹ len lén qua bãi cây xanh.
Căn biệt thự tối om lù lù dưới trăng, giống hệt con quái vật rỗng ruột.
Dù gì thì… đến cái bồn cầu tôi cũng tháo mang đi rồi.

“Bíp.”
Khóa vân tay mở ra, âm thanh nhỏ thôi nhưng vang như sấm giữa đêm.
Cửa bật mở, bụi bặm xộc thẳng vào mặt.

Tôi vừa thở phào một hơi thì cứng ngắc.
Ngay dưới bức tường chịu lực trơ trọi, một bóng dáng cao lớn đang đứng thẳng lặng.

Thôi Yến từ tốn tháo kính:
“Tôi cá là em sẽ quay về.”

Mắt tôi đỏ hoe, nhào tới ôm lấy anh:
“Chồng à, nghe em giải thích đã!”

Người đàn ông bất động, ánh mắt lạnh như băng:
“Em về… để phá két, đúng không?”

Tôi lắc đầu như trống lắc:
“Không phải! Em về để… bảo vệ két.”

… Đến tôi cũng thấy mặt mình dày.

Quay lại, thấy mẹ tôi tròn mắt.
Ờm… chưa kịp giới thiệu.
Mà giới thiệu thế nào đây trời?!

Thôi Yến thở dài, đi về phía cửa:
“Dì vào đi. Dao Dao tháo sạch sành sanh rồi, giờ chỉ còn chỗ đứng tạm.”

Tôi: muốn đào cái hố chui xuống ngay.

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai mở lời.

Cuối cùng mẹ tôi chịu không nổi:
“Ờm, già rồi, chạy nhảy cả ngày, thật sự mệt. Lúc nãy có thấy khách sạn gần đây, hay là tôi…”

“Không được!”
“Không được!”

Tôi và Thôi Yến đồng thanh.
Ngoài kia nguy hiểm, sao dám để mẹ tôi đi một mình.

Mẹ tôi ho khan gượng gạo:
“Thế… tôi lên lầu tham quan, xem nhà nên sửa kiểu nào…”

Bà vừa khuất, tiếng bước chân vẫn vang vọng.
Còn tôi thì chỉ muốn vả vào chính mình: tháo nhà đến mức này, còn mặt mũi nào nữa!

“Em rốt cuộc đã làm gì hả!”
Thôi Yến vò trán, vẻ mặt bất lực.

Tôi lập tức hùa:
“Chồng ơi, đều do thằng tóc vàng khốn nạn kia! Hắn nhắm vào két sắt, em mới phải ra tay trước! Không thể để hắn đạt được mục đích!”

Thôi Yến nheo mắt:
“Thế em tháo luôn cả nhà tôi là vì cái gì?”

e hèm…

 

Cái này… giải thích kiểu gì giờ?

À, có rồi! Tôi lập tức ôm chặt lấy tay anh:

“Chồng à! Em làm vậy là để bảo vệ anh! Thằng tóc vàng kia rõ ràng có vấn đề, em cảnh báo bao lần anh không tin. Thế nên em tháo sạch nhà, bán hết đồ cũ cho nó, giữ lại két sắt. Một phát lừa được ba chục triệu! Sau này em sẽ sửa nhà đẹp hơn trước!”

Khóe môi Thôi Yến co giật, cuối cùng bật cười:
“Em đúng là…”

Anh đưa tay nhéo má tôi:
“Thế tức là em tháo nhà tôi, bán bồn cầu của tôi, gọi cả bảy nam người mẫu… cũng để bảo vệ tôi?”

Tôi gật đầu cái rụp:
“Tất nhiên! Ngay cả quần lót của anh em cũng mang theo, để anh ở đâu em cũng thấy thân quen!”

Anh bật cười trầm thấp, tiếng rung trong ngực truyền sang tôi:
“Thế bảy nam người mẫu kia… cũng là một phần kế hoạch?”

“Đó là chiến thuật đánh lạc hướng!” – tôi nghiêm túc,
“Để hắn tưởng em chẳng để tâm đến anh, rồi lơ là cảnh giác.”

Ánh trăng loang qua khung cửa, bóng mi anh phủ thành từng vệt mờ trên má tôi.

Anh bất ngờ áp trán mình vào trán tôi, giọng khàn khàn:
“Giang Dao, em biết trong két sắt kia là gì không?”

Tôi ngơ ngác:
“Tiền chứ gì?”

Anh nắm tay tôi, dẫn đến bức tường chịu lực. Nhấn vân tay, mảng tường tách ra.

Két mở —— vàng thỏi xếp lấp lánh, tài liệu mật chất đầy, và một chiếc hộp nhung nhỏ.

Anh mở hộp, lấy ra chiếc nhẫn khắc hai chữ “TY”:
“Còn nhớ cái này không?”

Tôi ngẩn ra. Là nhẫn của bố tôi. Ký ức chợt ùa về —— năm mười hai tuổi, tôi vét hết tiền tiết kiệm, dúi cho cậu bé đầy máu ngồi ở bệnh viện.

Thì ra cậu bé ấy… chính là anh.

Thôi Yến cúi đầu, giọng trầm:
“Chín năm qua, anh chưa từng ngừng tìm em. Đến khi bố em xảy ra chuyện, anh biết mình phải quay về.”

Tôi nghẹn họng.
“Chín… năm?”

Anh cười nhẹ:
“Ừ. Bạch nguyệt quang của anh từ đầu đến cuối… luôn là em.”

Tôi nhìn quanh căn biệt thự trống hoác, lòng chỉ muốn độn thổ.

Khoan đã! Tôi giật mình đổi chủ đề:
“Thế sao lúc đó anh không nỡ mua cho em sợi dây chuyền?!”

Anh lập tức rút điện thoại:
“Em có biết hôm đó em quẹt thẻ bao nhiêu không?”

Tôi: “…”

Anh lấy ra chiếc nhẫn còn lại, ánh mắt chân thành:
“Vậy thì… em có muốn nhận lời hứa của anh không?”

Tôi dán mắt vào nhẫn, lại lén liếc sang đống vàng lấp lánh.

Thật lòng, sao không lấy vàng cầu hôn? Hoặc tốt nhất là… cả cái két luôn?

Anh thở dài, trực tiếp đeo nhẫn cho tôi:
“Đừng mơ, đống đó là của mẹ vợ đại nhân.”

“Cái gì cơ?”

“Lễ vật hỏi cưới.”

Ngay lập tức, mẹ tôi từ trên tầng chạy xuống, ôm chặt tay anh:
“Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!”

Rồi xong. Từ giờ, tôi phải đấu tranh tình cảm với chính mẹ mình.

 

Ba tháng sau.

Chứng cứ nhà họ Thẩm bị công khai, Thẩm Trầm lĩnh án.
Ngày vào tù, hắn nhờ người nhắn muốn gặp tôi lần cuối.

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu:
“Không rảnh. Tường chỗ này xây lại, gạch phải thẳng hàng.”

Điện thoại rung.
Tin nhắn của Thôi Yến:
「Thẩm Trầm hỏi em có muốn gặp anh ta không.」

Tôi gửi ngay icon trợn trắng mắt:
「Bận.」

Lại thêm một câu:
「Chồng ơi, bồn cầu mua loại thông minh hay loại có sưởi đây?」

Anh trả lời rất nhanh:
「Loại em tháo hôm trước.」

hoàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.