Đổ Vỏ

Chương 6



7

Các thiếp thất từ lâu đã an phận, nhưng cuộc sống của ta lại càng thêm sóng gió.

Người mà năm xưa ta “mượn giống” bất ngờ xuất hiện trước mặt. Hóa ra, hắn chính là hoàng trưởng tử – người được bệ hạ gửi nuôi trong Phật tự. Khi ấy, ta chơi chán rồi đá hắn đi, cứ nghĩ đời này sẽ không bao giờ gặp lại.

Thế mà trong một yến tiệc tại cung, ánh mắt hắn cứ dõi theo ta. Hắn không chỉ dừng lại ở việc nhìn, mà còn đuổi theo ta khắp nơi, chặn đường, thậm chí lấy ra một vật dụng tùy thân của ta để ép ta thừa nhận đoạn tình cảm năm xưa. Hắn còn khăng khăng rằng con gái của ta chính là con của hắn.

Ta nổi giận, thẳng thừng hỏi:

“Ngài rốt cuộc muốn gì?”

Ta hẹn gặp hắn tại cung của hoàng hậu, cũng là dì ruột của ta.

“Chuyện cũ đã qua thì cứ để nó qua đi. Hà tất phải dây dưa mãi không buông?”

Hắn ngồi trên ghế cao, tay cầm chuỗi tràng hạt, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định:

“Bản vương không định để con gái của mình gọi kẻ khác là phụ thân. Cho nên, Mạnh Tự, nàng nhất định phải gả cho bản vương, để đứa trẻ danh chính ngôn thuận mang họ của ta.”

Làm sao có thể!

Ta đã tái giá, một mình nuôi con. Huống hồ, hắn vẫn là một kẻ nửa hòa thượng! Nhưng ánh mắt hắn đầy quyết tâm, như thể không gì có thể lay chuyển.

Ta nhếch môi cười nhạt:

“Nếu ngài có bản lĩnh, cứ việc làm.”

Thành một Hoàng tử phi hay Mạnh phi cũng không tệ. Dẫu sao, hắn là phụ thân ruột của đứa trẻ, ta sẽ không còn phải lo phòng bị như ở Tạ gia. Cuộc sống chán ngán ở đó đã khiến ta muốn thay đổi.

Chỉ là lời nói buông lơi, ta không ngờ hắn lại thực sự làm được.

Tạ Cửu Lang lâm trọng bệnh, các đại phu đều lắc đầu bảo rằng nên chuẩn bị hậu sự. Quốc sư sau khi xuất quan lại phán rằng mệnh cách của ta quá quý, nếu không tách khỏi Tạ Cửu Lang, hắn sẽ không giữ được mạng.

Tạ gia như bắt được vàng, lập tức xin chỉ hòa ly. Vốn từ lâu, họ đã không muốn giữ ta làm phụ nhân của Tạ gia.

Ngay khi ta vừa rời khỏi Tạ phủ, Quốc sư lại phán rằng mệnh cách của ta vô cùng hợp với đại hoàng tử. Nếu kết hôn, ta không chỉ áp chế được Phật khí trên người hắn, mà còn mang lại vận mệnh tốt lành.

Lời phán nghe hoang đường, nhưng bệ hạ lại tin và lập tức hạ chỉ tứ hôn, gả ta cho đại hoàng tử làm chính phi.

Trong các gia tộc lớn, ai cũng biết sinh mẫu của đại hoàng tử là người mà bệ hạ yêu thương nhất. Năm xưa, ngài từng muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, nhưng hắn liên tục đổ bệnh không dậy nổi. Quốc sư phải đưa hắn vào Phật tự, hắn mới bình phục.

Bệ hạ từ bỏ ý định lập thái tử vì mệnh cách của đại hoàng tử xung khắc với ngai vàng. Nhưng nếu có ta, hắn sẽ không còn bị trói buộc bởi mệnh cách.

Vậy thì hắn chẳng phải sẽ trở thành thái tử, còn ta sẽ trở thành thái tử phi hay sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.