Doanh Trưởng Ngoài Lạnh Trong Cháy

CHƯƠNG 5



 

Anh buông tôi ra, nhìn tôi như muốn nói cả một bài diễn thuyết, cuối cùng nén lại thành một chữ:
“Ừ.”

Rồi anh quay lưng, đi thẳng, bóng dáng dứt khoát như đi dự duyệt binh, chẳng buồn ngoái lại.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh xa dần trong ánh sớm, lòng lại… bình yên đến lạ.
Dù sao tôi biết, anh đi đâu thì cái tiếng lòng “ồn ào như chợ vỡ” kia cũng vẫn dính chặt vào tôi.

Cố Trường Phong, anh nhất định phải bình an trở về.
Anh còn nợ em một cái ôm—ôm thật, không phải ôm như gió lướt qua đâu đấy!

Anh đi rồi, nhà lập tức trống trải.
Không nghe thấy tiếng lòng kiểu “miệng thì lạnh, đầu thì gào rú” của anh, tự nhiên thấy đời thiếu muối hẳn.

Nhưng tôi cũng chẳng rảnh rỗi.
Chiếc máy khâu anh đổi bằng huân chương trở thành “cần câu cơm” của tôi. Vá may vài cái áo quần, giá cả phải chăng, chỉ mấy ngày đã thành “thợ may hot nhất viện”.

Các chị vợ lính bắt đầu mang vải, kèm thêm tạp chí thời trang (tạp chí thì năm ngoái, nhưng mơ ước thì năm nay) tới nhờ tôi may. Vừa có tiền tiêu vặt, vừa quen được nhiều người.

Đến cả Lý Ái Hoa, trước ghét tôi ra mặt, sau khi tôi sửa free cái quần cho con gái cô ta, cũng bớt hằm hè.
Chỉ riêng chị Vương là vẫn ghim, cứ hễ có dịp lại chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Một hôm, phòng hậu cần phát cải thảo muối dưa mùa đông.
Ở miền Bắc, dưa chua là món “ăn cả mùa”, thiếu là coi như mất Tết.

Tôi từng học cách muối từ quê, tay nghề khỏi bàn—chua vừa, giòn rụm, màu lại đẹp. Thế là tôi hí hửng mua chum to, lôi cải ra muối ngay sân.

Chị Vương thấy tôi lúi húi, bĩu môi:
“Cô em thành phố, làm nổi trò này không? Lỡ muối ra chum nước thải, mất mặt Doanh trưởng Cố thì khổ.”

Tôi chỉ cười, đáp nhạt:
“Cảm ơn chị nhắc, tôi sẽ cẩn thận.”

Lớp cải lớp muối, xếp gọn gàng, đá đè ngay ngắn. Tôi chăm chỉ kiểm tra hàng ngày.
Ấy vậy mà một tuần sau mở nắp—ôi trời đất quỷ thần ơi—cả chum cải bốc mùi, thối rữa tanh nồng!

Chị Vương lập tức xông ra như chờ sẵn từ kiếp trước:
“Ối giời, tưởng gì, hóa ra muối được chum… nước cống! Giờ thì hay rồi, Doanh trưởng Cố nhà cô về ăn cái gì đây?”

Dân tình bu lại, xì xào. Khóe môi Lý Ái Hoa cũng khẽ cong cười trộm.
Mặt tôi đỏ bừng, chưa kịp mở lời thì chị Trần – vợ lão Trần quân y – bước ra.

Chị vớt một bẹ cải, ngửi kỹ, cau mày:
“Không phải hỏng tự nhiên… Giống như có ai bỏ bột kiềm vào.”

Không khí lập tức đông cứng. Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn sang chị Vương.

Chị ta cứng đờ, cố cười gượng:
“Chị… chị nói linh tinh gì thế! Sao tôi lại làm chuyện thất đức ấy được!”

Tôi nhướng mày, giọng lạnh tanh:
“Chị làm chứ ai. Tôi còn thấy tận mắt. Hôm trước nửa đêm, chị mặc cái áo bông đỏ hoa trắng lén lút quanh chum dưa. Cái áo ấy chị khoe khắp viện rồi, tối mấy cũng nhận ra.”

Chị Vương lập tức tái mét, môi run bần bật. Sự thật phơi bày, chẳng còn đường chối.

Mọi người nhìn chị ta bằng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ. Trong thời buổi thiếu thốn, phá hoại lương thực chẳng khác gì tội trời đánh.

Chính ủy nghe tin đến, tra xét ngay. Quả nhiên, ở góc bếp nhà chị ta vẫn còn bao bột kiềm chưa kịp phi tang.

Chứng cứ rõ ràng, chị Vương sụp xuống đất, òa khóc như mưa.

 

Hậu quả rất nặng: chị Vương bị phê bình công khai vì “phá hoại đoàn kết quân gia”, chồng cũng bị vạ lây, cả nhà mất mặt, ra đường chẳng ai buồn chào.
Còn tôi, dù mất một chum cải, lại được cả viện nhìn bằng con mắt khác: không chỉ biết may vá, còn biết “trị” người ác, chẳng hề dễ bắt nạt.

Chị Trần còn lén dúi cho tôi mấy cây cải, cười nhỏ:
“Cô em Lâm, giỏi lắm. Doanh trưởng Cố cưới được em là phúc ba đời.”
Nghe vậy, lòng tôi ấm áp như vừa được tặng quà cưới lại lần nữa.

Tôi nhìn chum dưa mới muối, cứ tưởng tượng cảnh Cố Trường Phong trở về, ăn miến nấu dưa chua tôi làm, vừa chê “nhạt nhẽo”, vừa húp sạch cả nồi.
Cố Trường Phong, anh đi xa, em vẫn tự lo được.
Nhưng… em nhớ anh lắm. Nhớ cả cái giọng “miệng chê, bụng nuốt” trong đầu nữa.

Ngày lại ngày trôi, đợt huấn luyện dã ngoại kéo dài hơn nửa tháng. Trong viện râm ran đủ loại tin đồn: nào là nhiệm vụ nguy hiểm, nào là có người hy sinh… Tim tôi nặng như đeo đá.
Đêm nào cũng giật mình tỉnh, nhìn trần nhà, không dám nghĩ đến anh. Tôi sợ, nghĩ đến rồi, cái tiếng lòng quen thuộc ấy biến mất luôn.

Chiều hôm đó, tôi đang ngẩn ngơ bên máy khâu thì cửa bật mở.
Trương Hạo – lính trẻ theo sát Cố Trường Phong – mặt tái mét:
“Chị dâu! Không xong rồi! Doanh trưởng… bị thương rồi!”

Đầu óc tôi ong một tiếng, mảnh vải tuột khỏi tay.
Đến trạm xá, tôi thấy anh nằm trắng bệch trên giường, tay trái quấn băng kín mít, máu còn rịn ra.

Bác sĩ Trần thở dài:
“Đạn bắn, đã lấy ra, nhưng mất máu nhiều, lại nhiễm trùng, sốt cao… Giờ chỉ chờ anh ấy có vượt qua được không thôi.”

Tôi nắm tay anh – lạnh như đá. Áp tai lên ngực, chỉ nghe thấy im lìm.
“Cố Trường Phong… anh mau tỉnh… Anh hứa sẽ về kia mà! Anh là đồ nói dối…!”
Nước mắt tôi rơi lã chã lên mặt anh.

Có lẽ giọt nước mắt đánh thức anh. Mày anh khẽ động, môi mấp máy:
“Vãn Thu… đừng sợ…”

Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Rồi – một giọng yếu ớt vang lên trong đầu tôi:
【Nước… khát quá…】

Là anh! Là tiếng lòng anh!
Tôi mừng quýnh:
“Anh ấy muốn uống nước! Mau, bác sĩ Trần!”

Sau khi làm ướt môi cho anh, tiếng lòng lại vang lên:
【Vãn Thu… đừng khóc… anh xót…】

Tôi òa khóc rồi lại cười, siết chặt tay anh:
“Anh còn ý chí! Anh nghe em kể nhé: chậu trầu bà đã mọc lá, áo em may được khen, dưa chua trong sân thơm lắm…”

Tiếng lòng kia dần rõ hơn:
【Dưa chua… muốn ăn…】
Tôi vừa nấc vừa cười:
“Được! Khỏi rồi em nấu miến dưa chua cho anh, cho thật nhiều thịt!”
【Thịt… vợ… thật tốt…】

Bác sĩ Trần trố mắt:
“Đúng là kỳ tích! Các chỉ số sinh tồn đều tốt lên!”

Tôi thức trắng bên giường, lảm nhảm kể chuyện, đáp lại từng câu vụng về của anh trong đầu.
Sáng hôm sau, khi nắng đầu tiên rọi vào phòng, cơn sốt lui hẳn.

Anh mở mắt, thấy tôi gục bên giường. Ánh mắt dịu dàng như thể muốn ôm cả tôi vào lòng. Anh nhích tay chạm má tôi, động vào vết thương đau quá, bật ra tiếng “hừ”.

Tôi giật mình tỉnh dậy, bắt gặp ánh mắt trong veo của anh.
Anh khàn giọng, chỉ nói ba chữ:
“Anh về rồi.”

Thế là tôi lao vào lòng anh, òa khóc như trẻ con.
Nhưng lần này, đó là tiếng khóc của niềm vui – vui đến mức cả viện có nghe cũng mặc kệ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.