Doanh Trưởng Ngoài Lạnh Trong Cháy

CHƯƠNG 7



 

【Thì ra… cô ấy cũng thích mình!】
Tiếng lòng của Cố Trường Phong vui như trúng độc đắc. Rồi tôi cảm nhận được anh chủ động ôm chặt, hôn đến mức “người thép” cũng hóa thành “nồi lẩu sôi ùng ục”.

Ngoài cửa sổ, nắng chan hòa, ấm áp như đang chiếu spotlight cho hai kẻ ngốc si tình.
Thì ra anh đã yêu tôi từ tám năm trước. May sao, tôi cũng không bỏ lỡ anh.

Sau nụ hôn đó, tình cảm của chúng tôi… nhảy thẳng từ “dây thường xuân” lên “dây leo thần tốc”.
Cố Trường Phong vẫn là kiểu “khổng lồ cơ bắp, tí hon ngôn từ”, nhưng ánh mắt thì khỏi giấu — toàn là tình với cả chiếm hữu.
Còn tôi thì thản nhiên hưởng thụ sự cưng chiều kiểu “mồm một đằng, lòng một nẻo” của anh.

Khi vết thương gần lành, đơn vị công bố kết quả điều tra vụ lũ. Hóa ra đó không phải thiên tai, mà có kẻ cố ý phá đập ở thượng nguồn. Mọi mũi nghi ngờ chĩa thẳng vào cán bộ Trương – chồng của Lý Ái Hoa.

Nghe bảo ông ta biển thủ công quỹ, tính dùng lũ cuốn trôi sổ sách cho sạch tội. Ai dè xui xẻo, đập phải trúng ngay lúc Cố Trường Phong đưa quân đi tập huấn.

Cán bộ Trương bị đình chỉ, nhưng nhất quyết kêu oan, làm vụ án mắc kẹt.
Rồi một ngày, Lý Ái Hoa khóc lóc chạy đến tìm tôi, nước mắt mũi chảy ròng ròng:
“Cô em Lâm, giúp tôi nói với Doanh trưởng Cố đi! Ông Trương nhà tôi nhát lắm, lấy gan hùm cũng chẳng dám làm!”

Tôi nghe xong chẳng mảy may động lòng, nhưng biết Trường Phong đang chịu áp lực lớn vì là chỉ huy tại hiện trường.

Buổi tối, khi anh ăn canh gà tôi ninh, tôi buột miệng:
“Hôm nay Lý Ái Hoa đến tìm em.”
Động tác uống canh của anh khựng lại, cau mày:
“Đừng để ý đến cô ta.”

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Em tin cán bộ Trương bị oan.”

Anh ngạc nhiên ngẩng lên.
Tôi liền phân tích:
“Nếu ông ta chỉ muốn phi tang sổ sách, đốt kho là xong, cần gì gây lũ ầm ĩ nguy hiểm mạng người? Làm thế khác nào tự chui đầu vào rọ?”

Thực ra, mấy lời này tôi “copy” từ tiếng lòng của anh khi chính ủy bàn chuyện.

Quả nhiên, mắt anh sáng bừng, đặt bát xuống, hôn cái “chụt” lên má tôi:
“Vợ à, em đúng là phúc tinh!”
Nói xong bỏ đi ngay, để lại tôi cùng bát canh còn bốc khói.

Hai hôm sau, đi hợp tác xã mua đồ, tôi “tình cờ” nghe đám người phòng hậu cần tám chuyện:
【Cán bộ Trương xui thôi, đụng trúng trưởng phòng Vương.】
【Nghe nói trước khi xảy ra vụ đó, chỉ có trưởng phòng Vương ghé kho.】
【Suỵt, nói nhỏ, vợ ông Vương cũng dữ như hổ.】

Trưởng phòng Vương? Tôi giật mình. Người này từng bị Trường Phong coi là đối thủ cạnh tranh chức doanh trưởng.

Tôi vội kể lại cho anh. Sau khi báo chính ủy, bọn họ lục ra đủ bằng chứng trong hầm nhà bố vợ trưởng phòng Vương: tiền biển thủ, sổ sách giả… đủ cả combo.

Thì ra hắn dựng chuyện đổ tội cho cán bộ Trương, vừa muốn hại người, vừa che giấu tham ô. Vợ hắn (cũng là kẻ từng phá hỏng dưa chua của tôi) thì đóng vai “chim lợn” theo dõi.

Vụ án bung bét, cả quân khu chấn động.
Trưởng phòng Vương và vợ bị lôi ra tòa án quân sự.
Cán bộ Trương thì bị xử lý kỷ luật nhẹ, tội – công cân bằng.

 

Lý Ái Hoa dắt chồng đến nhà cảm ơn, biếu tôi cái cờ thêu bốn chữ “Trí dũng song toàn”.
Tôi vừa cười vừa muốn khóc nhận lấy, ngoảnh lại thì thấy Cố Trường Phong đang khoanh tay tựa cửa, mắt sáng rực kiêu hãnh.
【Đấy, vợ tôi chính là người phụ nữ thông minh nhất thế gian!】
Tiếng lòng anh vang như loa phường, toàn mùi khoe vợ.

Tôi bước lại gần, kiễng chân thì thầm bên tai:
“Doanh trưởng Cố, huân chương của anh, em xin một nửa.”

Anh ôm tôi cười khẽ, hôn xuống:
“Không. Tất cả của anh… đều là của em.”

Sau trận sóng gió ấy, chúng tôi trở lại cuộc sống ngọt ngào.
Bên ngoài, anh vẫn nghiêm nghị, quyết đoán như thần chiến tranh. Về nhà thì thành ông chồng vụng về: tập nấu ăn, nấu nước đường đỏ khi tôi đến kỳ, đưa hết trợ cấp với tem phiếu cho tôi, rồi ngóng tôi khen như trẻ con chờ điểm 10.
Anh chẳng bao giờ mở miệng nói yêu, nhưng trong đầu thì ngày nào cũng phát sóng truyền hình trực tiếp:

【Vãn Thu mặc váy đỏ đẹp như lửa, đốt cháy tim tôi!】
【Thịt kho tàu của cô ấy là đỉnh cao nhân loại, tôi muốn ăn cả đời!】
【Giá mà được ôm cô ấy xoay vòng vòng ngay bây giờ!】

Còn tôi thì sống quen với “hai kênh âm thanh” ấy, vừa được chồng ngoài lạnh trong nóng chiều chuộng, vừa nghe lén được trọn bộ phim tình cảm tự biên tự diễn mỗi ngày – vui chẳng tả nổi.

Bốn mùa trôi qua, chúng tôi gieo trồng rau quả, bắt cá, muối cải chua, ngồi bên bếp lò – cảnh nào cũng ấm áp như tranh vẽ.
Năng lực đọc thấu lòng người trở thành bí mật ngọt ngào nhất giữa chúng tôi: tôi dùng nó để chữa lành tuổi thơ nhiều bóng tối của anh, còn anh thì dùng hành động để cho tôi một mái nhà vững chãi.

Rồi đến ngày kỷ niệm một năm cưới.
Tối ấy, anh về tay cầm… một bó hoa cúc dại.
Mặt hơi đỏ, mắt nhìn chỗ khác, miệng vẫn cứng:
“Hái ven đường, tiện tay thôi.”

Tôi nhận lấy, cười cong mắt, đưa lên ngửi. Thơm lạ.
Tiếng lòng anh thì vang như sấm:

【Vãn Thu, anh yêu em. Ba chữ này, cả đời anh chỉ muốn nói với em.】

Mắt tôi cay cay, chủ động hôn anh:
“Cố Trường Phong, em cũng vậy.”

Anh ngẩn ra, rồi vui sướng đến bế ngang tôi chạy thẳng vào phòng.
Ánh trăng ngoài sân dịu như nước, phủ xuống một mảnh hạnh phúc lặng lẽ.

Hóa ra, lấy một ông chồng ngoài lạnh trong nóng như Diêm Vương sống… chính là chuyện may mắn nhất đời.

(Hết)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.