Đội Sừng Lên Đầu

Chương 1



Chương 1:

Vận mệnh thật khó đoán….

Ta từ nhỏ đã số khổ.

Mẹ ruột chết sớm, cha đẻ thành cha dượng, trưởng thành trong sự giày vò.

Cuối cùng cũng được Ninh Dương Hầu phủ để mắt tới, muốn cưới ta, một tiểu thư quan ngũ phẩm làm phu nhân.

Đang lúc ta sắp sửa được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, ngẩng cao đầu thì vị hôn phu xuất chinh một năm, chết!

Ta mặc áo cưới tự thêu, một lòng chung thủy muốn gả cho một cái bài vị, làm cảm động hương thân phụ lão khắp kinh thành.

Mọi người đều khen ta trinh liệt.

Nhưng ta không còn cách nào khác.

Một là, vị hôn phu đã chết, ta dù không đến Hầu phủ thì cũng mang tiếng khắc phu, khó mà gả đi.

Hai là, Hầu phủ núi vàng núi bạc, giàu chảy mỡ, mà Hầu gia lão phu nhân khó có con, chỉ có thế tử độc đinh, hắn chết rồi, ta đến giúp hắn hưởng phú quý, đó cũng là vợ chồng một thể.

Ta thủ tiết một năm ở Hầu phủ.

Sống tốt hơn gấp trăm lần so với thời còn là khuê nữ.

Quần áo lụa là gấm vóc.

Lão Hầu gia và phu nhân đối xử với ta như con gái ruột, còn giao quyền quản lý cho ta.

Bọn họ nói để ta chờ thêm một chút, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Biết đâu thế tử sẽ trở về.

Trong lòng ta chẳng có cảm giác gì, ta lại chưa từng gặp hắn, nói thật, hắn vì bách tính mà chiến tử, ta kính hắn là một trang nam tử hán.

Nhưng nếu hắn thực sự trở về, cuộc sống của ta chưa chắc đã tốt như bây giờ.

Hơn nữa, ta thấy, làm gì có chuyện chết đi sống lại.

Vậy chắc chắn là không thể.

Cho nên ngày tháng tốt đẹp của ta vẫn còn ở phía sau đâu.

Nhưng, ta bị thương hàn, sau một trận sốt cao, ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, thế tử thực sự trở về, còn đưa cho ta một phong thư bỏ vợ.

Nói hắn đã có chân ái, nhất định phải cưới nữ tử kia làm vợ.

Chỉ có thể xin lỗi ta, hắn còn nói có thể bồi thường cho ta bất cứ thứ gì của Hầu phủ.

Giấc mơ này rất chân thực, ta không thể nghi ngờ là giả.

Ta đến chùa Pháp Hoa đưa đồ cho cha mẹ chồng, tiện thể tìm đại sư tính một quẻ.

Từ khi có tin thế tử tử trận ở biên quan, cha mẹ chồng đau buồn quá độ, sau đó lại đến chùa Pháp Hoa, ngày ngày thắp hương niệm Phật cho con trai, cầu mong thế tử bình an.

Ta tìm đại sư bói xem thế tử có chết không.

Đại sư nói quẻ tượng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Ta đắm chìm trong suy tư.

Nhân sinh của ta thật sự là khó khăn trắc trở.

Luôn tưởng rằng ngày tháng tốt đẹp đã đến, kết quả lại chỉ là mộng tưởng hão huyền.

Nhưng, một kẻ xui xẻo như ta cũng có một ưu điểm, đó là kiên cường bất khuất.

Ta có thể sống sót dưới tay mẹ kế độc ác, còn có thể gả vào nhà quyền quý như Hầu phủ, lẽ nào ta là một quả hồng mềm?

Hừ.

Hai năm nữa, thế tử định đội cho ta một chiếc mũ xanh sao?

Ta sẽ trở thành người phụ nữ đáng thương nhất kinh thành sao?

Ha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.