Thì ra là người phụ nữ đã tìm Lý Nhị xem bói hơn một năm trước.
Ta vội tiến lên hỏi nàng: “Phu nhân, sao cô lại thành ra thế này?!”
Ta hỏi nàng mấy lần, nàng mới như tỉnh lại.
Nàng rơi nước mắt, hỏi ta: “Công tử, ta có quen người không?”
Ta vẫn mặc đồ nam.
Ta cạn lời, nói: “Ta từng gặp cô, lúc đó cô ăn sung mặc sướng, sao giờ lại ra nông nỗi này? Con cô cứ khóc mãi, có phải là đói rồi không?”
Nàng ta rơi nước mắt lã chã.
Chúng ta đến trà lâu, gọi một phòng riêng, gọi trà và điểm tâm, nàng vừa cho con bú vừa tự mình ăn điểm tâm một cách thô lỗ.
Ta còn nhớ lần gặp trước, mặc dù giữa mày nàng ấy có chút ưu sầu nhưng vẫn đoan trang thanh nhã, không đến nỗi như thế này.
Ăn no, nàng ta mới nhẹ giọng kể lại nỗi khổ của mình.
Nàng ta xuất thân thấp hèn, vốn chỉ là một nha hoàn bên cạnh phu quân của nàng ta.
Gia đình phu quân vốn không đồng ý cho cưới nàng ta vào cửa, nhưng phu quân lấy cái chết ra để ép buộc, cha mẹ hắn bất đắc dĩ, đành phải đồng ý cuộc hôn sự này.
Sau khi thành hôn, mặc dù hai người đã trải qua rất nhiều trắc trở.
Nhưng cũng sống rất hạnh phúc ngọt ngào.
Luôn ân ái như thuở ban đầu.
Nhưng chuyện không may đã xảy ra, phu quân nàng ta bị cảm lạnh vào mùa đông, không lâu sau thì qua đời.
Mẹ chồng rất tức giận, cho rằng nàng ta đã khắc chết phu quân.
Nàng ta cũng vì quá đau buồn nên sinh non.
Lại vì sinh con gái nên hai mẹ con đều bị coi là sao chổi mà bị đuổi ra ngoài.
Ta nghe mà nước mắt lưng tròng.
Ta quá hiểu mà.
Trên thế gian này, có biết bao nhiêu nữ nhân có số phận bi thảm như vậy.
Ta ở nhà trước đây, chẳng phải cũng sống trong sợ hãi, nhẹ thì bị mắng, nặng thì bị đánh đó sao?
Xuất giá xong còn thảm hơn, ai cũng có thể mắng ngươi, đánh ngươi.
Chỉ xem ngươi gặp phải người hay chó mà thôi.
Nàng ta lau nước mắt, nói: “Công tử thật tốt bụng, chúng ta không quen biết nhau nhưng công tử lại mời ta ăn một bữa no, uống một ngụm trà nóng, quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại của ta, Thu Nương thật sự biết ơn vô cùng.”
Ta thở dài, đều là người mệnh khổ.
Nếu ta không bám vào hầu phủ.
Cũng không biết có thảm hơn nàng ta không.
May mà của hồi môn mẫu thân để lại cho ta trước đây, phụ thân và kế mẫu không dám cắt xén.
Phụ thân ta chỉ là một viên quan nhỏ, ông ta sĩ diện.
Nếu ông ta mà dám cắt xén của hồi môn của mẫu thân, ta có thể khiến ông ta mất mặt khắp kinh thành.
Ra khỏi quán trà, ta đưa cho nàng ta 20 lượng bạc, bảo nàng ta tìm một cái viện tử nhỏ để ở, tìm một công việc, nuôi con gái khôn lớn.
Nàng ta cứ khóc mãi.
Có lẽ người sống trong hạnh phúc sẽ không chịu được khi thấy người khác đau khổ.
Nếu là trước đây, ta không tốt bụng như vậy đâu.
Ta đi cùng nàng ta một đoạn.
Nàng đột nhiên nói với ta: “Công tử, công tử có thể giúp ta bế đứa trẻ này một chút không?”
Ta giật mình, sợ làm ngã đứa bé.
Tiểu Nha ở bên cạnh liền dùng hai tay ôm lấy đứa bé.
Nàng ấy sợ hãi nói: “Tiểu thư, sao người lại gây ra phiền phức này chứ. Vạn nhất chúng ta làm rơi ngã đứa bé, chắc chắn sẽ bị tống tiền mất.”
“Nàng ta đã ném vào lòng ta rồi, ta có thể làm gì?”
Hai chúng ta đứng đợi ở bên một cửa hàng cả nửa ngày nhưng cũng không thấy ai đến.
Đột nhiên, bên kia cầu truyền đến tiếng kêu kinh hoàng, sau đó rất nhiều người đi xem náo nhiệt.
Thấy nhiều người chen chúc như vậy, ta vội vàng đứng vào trong cùng với Tiểu Nha, sợ bị chen lấn.
Kết quả là một đứa trẻ mặt tái nhợt chạy đến, nói với ta: “Vị công tử này, vừa nãy có một phu nhân bảo ta đưa bức thư này cho công tử.”
Ta và Tiểu Nha nhìn nhau, cảm thấy người phụ nữ đó ném đứa trẻ cho ta rồi tự bỏ chạy.
Kết quả là ta mở thư ra xem thì ra là viết bằng máu, nội dung là: “Công tử, Thu Nương vì phu quân đã ch.ết, lòng cũng đã ch.ết rồi, Thu Nương thấy công tử là người tốt bụng, đứa trẻ này xin nhờ công tử chăm sóc, hoặc giúp tìm một gia đình không có con cái, đều tốt hơn đi theo người mẹ nhu nhược này. Thu Nương cảm tạ. Vĩnh biệt.”