Có Lâm tổng giúp đỡ nên việc làm ăn của công ty cũng nhiều lên nhưng văn phòng công ty thì lại không may mắn như vậy.
Hôm nay trên tầng bị vỡ ống nước, ngày mai tầng dưới bị cháy ổ điện.
Các sự kiện xui xẻo xảy ra liên tục làm tinh thần nhân viên luôn trong tình trạng căng như dây đàn, không biết lúc nào sẽ đến lượt mình.
Cuối cùng thì Trì Viên cũng đưa ra một giải pháp.
Anh thăng chức cho tôi. Từ nhân viên lên làm bà chủ luôn. Không cần phải nói, từ khi tôi lên làm bà chủ thì mọi chuyện được cải thiện rõ rệt. Trong công ty không còn xảy ra những sự cố đó nữa.
Ống nước không còn bị vỡ, ổ điện không còn cháy. Việc làm ăn cũng lên như diều gặp gió. Không thể phủ nhận năng lực của Trì Viên, nhưng phúc tinh của anh cũng góp phần không nhỏ mà có phải không?
Cuộc sống yên bình diễn ra không bao lâu thì tôi bỗng phát hiện ra một việc khá nghiêm trọng.
Một buổi sáng nọ, khi vừa thức dậy, tôi bỗng nhiên phát hiện sương trắng trên trán nhạt đi rất nhiều.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương, cắn chặt môi. Xem ra… tôi lại cần sự giúp đỡ của Trì Viên rồi. Gọi điện thoại cho thư ký công ty, tôi xin nghỉ ba ngày.
Để đạt được hiệu quả cao nhất, tôi và Trì Viên quyết định về lại ngôi nhà cũ của anh ấy.
Tuy nhiên…
Mới vừa bò lên giường, tôi chuẩn bị nhào vào người Trì Viên thì bỗng nhiên phát hiện phía sau cửa sổ có người!
“A!” Tôi hét lên một tiếng, vội rúc vào trong lòng Trì Viên.
Cửa sổ mở ra một nửa.
Trì Viên chạy tới, túm lấy cổ áo người nọ.
…
Tiền Độ.
Lại là hắn.
Tôi bực bội hỏi hắn vì sao trèo cửa sổ xem trộm, hắn bị túm cổ áo cũng không giãy ra, chỉ hừ một tiếng. “Ai rình trộm chứ?”
“Nhà bên cạnh đã bị tôi mua lại, định kỳ nghỉ sẽ ở đây, tôi ở trong nhà mình đi thăm quan một chút, có vấn đề gì sao?”
Tên biến thái này.
Cái con người cố chấp này, mắng hắn không nghe, đuổi cũng đuổi không đi.
Hắn vẫn giữ nguyên một bộ dạng điếc không sợ súng.
Tất cả biện pháp đều dùng hết rồi.
Được thôi! Phải dùng chiêu cuối cùng thôi.
Tôi quét mắt nhìn Tiền Độ một cái rồi dứt khoát kéo Trì Viên lại. Trong sự ngỡ ngàng của cả hai, tôi ngồi lên đùi Trì Viên.
Thân thể Tiền Độ cứng đờ, mặt cũng đỏ lên theo.
Tôi bắt đầu cởi từng cúc áo của Trì Viên ra
“Nếu anh không muốn đi, được thôi. Chúng tôi chuẩn bị làm một số việc, nếu anh không ngại thì cứ đứng đó mà nhìn.”
Hắn không nói gì, nhưng tôi thấy hắn nuốt nước bọt.
Tôi ôm lấy cổ Trì Viên, tiến lại gần hôn anh.
Trì Viên rất phối hợp.
Nụ hôn ướt át diễn ra khoảng 3 phút. Tôi chuẩn bị đổi sang một nụ hôn kiểu Pháp.
Hơi của Trì Viên và Tiền Độ ngoài cửa sổ, rõ ràng cùng hỗn loạn.
Còn không đi?
Tôi cắn răng tiếp tục.
Cuối cùng.
Tiền Độ không nhịn được nữa, mắng một tiếng, xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Tôi nhếch môi cười cười.
Đang chuẩn bị đứng dậy, gáy bỗng nhiên bị người ta đè lại.
Lòng bàn tay đang ôm gáy tôi nóng đến giật mình, Trì Viên nhẹ giọng dỗ dành. “Ngoan, tiếp tục đi.”
Tôi: ….
Suýt nữa thì quên mất mục đích chúng tôi đến đây.