“Hai người đang hẹn hò sao?”
Tôi ôm cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ ở đối diện:
“Đúng.”
Không nghĩ rằng tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, một tràng lời nói sắp được tuôn ra của Tiền Độ đều không thốt ra được.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt, tay run run chỉ vào tôi nói:
“Cô…” Lắp bắp một lúc lâu cũng chỉ nói được một chữ này.
Cuối cùng, anh ta cắn răng. “Thế mà tôi lại không nhìn ra cô là loại con gái không biết xấu hổ như thế này.”
“Tôi không biết xấu hổ như thế nào? Kể cả tôi không biết xấu hổ đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ mặt dày gọi người đến để làm bát mỳ cán cho cô bạn gái cũ không cần mình.”
Tiền Độ đỏ bừng mặt, như quên cả đòi nợ, vẫn đứng đó lải nhải việc tôi không xứng đáng với anh ta như thế nào.
Tôi nghe đến mức chán ngấy bèn đi vào nhà lấy một cây kem ra ăn, vậy mà anh ta vẫn còn đang nói hăng say.
Xé giấy gói ra, tôi cắn miếng kem to:
“Hôm qua lúc anh gọi tôi chỉ mới vừa ăn được một que kem của anh ấy, anh ồn ào cái gì chứ?”
Tiền Độ: “Ăn kem?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn:
“Không thì anh cho là ăn cái gì?”
Tiền Độ bị sặc nước bọt. “Tôi… khụ… khụ…khụ…”
Anh ta lắp bắp nói sang chuyện khác, nhìn về phía Trì Viên. “Anh này, mau trả tiền đi!”
11
Trì Viên đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Khoản nợ chưa trả xong, anh chỉ có thể lấy căn nhà này để trả.
“Trong vòng ba ngày, tôi sẽ dọn đi.”
Tiền Độ có vẻ hài lòng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Trì Viên đang khoác lên lưng tôi, lửa giận trong mắt cũng sắp trào cả ra ngoài rồi.
“Không được! Ngày mai phải dọn đi ngay.”
Thiếu nợ trả tiền, là điều không thể chối cãi được. Trì Viên đồng ý.
Anh đồng ý với đối phương, chỉ mang theo di ảnh cùng tro cốt của cha mẹ hắn, tất cả những thứ còn lại trong biệt thự, đều sẽ không mang theo.
Và…
Đưa tôi đi nữa.
Tiền Độ hừ lạnh một tiếng, dẫn người đi vào kiểm tra tất cả các phòng trong nhà.
Lúc đi ngang qua tôi và Trì Viên, hắn quét mắt nhìn bàn tay Trì Viên đang đặt trên lưng tôi, không vui chen vào giữa chúng tôi, mạnh mẽ đẩy Trì Viên sang một bên.
Nhưng mà, vừa mới đi qua, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quạ già kêu, chúng tôi theo tiếng kêu ngẩng đầu lên…
Bộp!
Một đống phân chim rơi chuẩn xác vào mặt Tiền Độ.
Phân kia, vốn là muốn rơi vào trên đầu
…sao chổi mới mọc Trì Viên.
“A a aa”
Sau vài giây, tiếng hét thất thanh của Tiền Độ mới vang lên. Hắn vội vàng lấy tờ giấy vệ sĩ vừa đưa tới lau mặt, vừa lau vừa ghé vào bồn hoa bên cạnh.
“Ọe….”
Hắn nôn đến tối tăm mặt mũi:
“Ọe… Mau, mau đi bắt con chim ch.ết tiệt đó về đây cho tao, mau lên. Ọe…”
Sau khi nôn đủ rồi, Tiền Độ rửa mặt, rồi theo chúng tôi vào cửa.
Tầng một.
Tầng hai.
Tiền Độ kiểm tra liên tiếp hai gian phòng, chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, hắn vừa đẩy cửa bước vào mặt hắn đã tái mét.
Mặc dù đã qua một đêm, nhưng trong phòng vẫn tràn ngập không khí kiều diễm và ám muội như vừa mới.
Tiền Độ bước nhanh hơn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giường giường lộn xộn.
Chăn tùy ý đặt ở góc giường, ga giường nhăn nhúm, quần áo vương vãi đầy đất, có thể tưởng tượng ra đêm qua trong phòng này hai người đã điên cuồng đến mức nào.
Tiền Độ đi tới đi lui trong phòng, càng nhìn mặt hắn càng tái đi. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong, giọng nói không giấu được sự run rẩy,:
“Các ngươi điên rồi, các người thực sự là điên thật rồi. Sao các người dám…”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt giống hệt người bị cắm sừng.
“Lâm Khê, cho dù tôi không đồng ý ở bên cô, cô cũng không cần tự chà đạp mình như vậy chứ?”
Hắn kéo tay tôi qua, run rẩy chỉ vào Trì Viên.
“Cô nhìn cho kỹ, hắn ta đã đến mức độ này rồi, cô còn đồng ý ở bên hắn ta sao? Cô nói đi, cô làm vậy chỉ để khiến tôi để ý đến cô, khiến tôi tức giận thôi có phải không? Cô có nghĩ đến nếu những chuyện này đã bị tôi biết rồi thì cả đời này cô không thể ở bên tôi được nữa không?”
Sau khi liên tục đưa ra câu hỏi, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chờ phản ứng tiếp theo của tôi.
Để tôi đoán.
Ở trong lòng Tiền thiếu gia, phản ứng của tôi bây giờ nên là kéo tay hắn khóc lên, nói chỉ là tôi quá yêu hắn, không chịu nổi lạnh nhạt nên mới phạm sai lầm.
Tôi thở dài, chậm rãi gật đầu. “Tối hôm qua đúng là tôi có hơi xúc động.”
Sắc mặt Tiền Độ dễ chịu hơn vài phần. Hắn hắng giọng, như là đang hạ quyết tâm:
“Lâm Khê, chỉ cần sau này em không làm ra chuyện như thế này nữa, tôi…”
Không đợi hắn nói xong, tôi kéo cánh tay Trì Viên bên cạnh, nháy mắt mấy cái với hắn.
“Nhưng mà, ở bên anh ấy thật sự rất vui vẻ.”