Chẳng mấy chốc, những người “không phận sự” đều đã vác vali lên đường.
Tôi bấm chuông cửa nhà Lục Huân.
Lục Huân khoanh tay, uể oải dựa vào cửa: “Sao vậy, Tâm Tâm?”
Con quái vật chết tiệt này đẹp trai quá, xứng đáng là đệ nhất nam thần của trường tôi.
Vì anh quá đẹp trai nên tôi mới gọi anh là quái vật.
Tôi giả vờ đáng thương, kéo mạnh góc áo anh: “Bố mẹ em không có ở đây, em không nấu ăn được, cũng không có đồ ăn.”
Lục Huân nhẹ nhàng cười nói: “Anh biết, vốn dĩ định nấu nướng xong sẽ gọi điện cho em, hiện tại người cũng đã tới rồi, vào trong chờ đi.”
Tôi nghĩ về nhiệm vụ của mình, nói: “Chưa, chưa, em sẽ quay lại sau.”
Sau đó tôi bỏ chạy.
Nhìn những bộ quần áo đủ màu sắc lẫn kiểu dáng xếp trong tủ, cuối cùng tôi cũng chọn được một chiếc váy quây.
Lúc đến nhà Lục Huân, tôi cố tình kéo nó ra, để lộ bờ vai mảnh khảnh trắng nõn.
Tôi nháy mắt với Lục Huân, nói: “Quái vật, anh Lục Huân, anh xem em là ai?”
Đôi mắt đẹp chết người của Lục Huân tràn đầy nghi hoặc: “Hẳn là người đi?”
Tôi không khỏi trợn tròn mắt: “Là người đẹp.”
Lục Huân nghiêm túc nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ừ, đẹp.”
“Nhưng mà Tâm Tâm, gần đây em có tăng cân không? Mặc quần áo cũng không vừa nữa, hở vai kìa.”
Tôi ghét câu trả lời này lắm nha, thầm tự động viên vỗ nhẹ vào ngực mình.
Không vấn đề gì, nếu anh đã không phải là sắt thép, chắc chắn sẽ có cách.
Chân thành là cách duy nhất.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh không yêu ai suốt 25 năm?”
“Anh không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Bao nhiêu cô gái gửi thư tình, liếc mắt đưa tình với anh, anh không hề động lòng dù chỉ một chút sao?”
Lục Huân xoa đầu tôi: “Em biết rồi đấy, anh ăn chay.”
Tốt lắm, ăn chay phải không, tôi cho anh chay.
“Quái vật Lục, em không ngủ một mình đâu, em mắc chứng sợ bóng tối.”
Lục Huân hơi run lên: “Sao em không ở nhà anh?”
Cuối cùng tôi cũng có ý tưởng cho đêm nay rồi, gióng trống khua chiêng nào anh em ơi.
“Ăn tối xong anh sẽ dọn dẹp phòng cho khách, đã lâu không có người ở rồi.”
Tôi nghiến răng, đấm mạnh vào ngực.
Lương Tâm, cố lên, chúng ta có thể thắng mà.
Tôi sốt ruột đến mức đi vòng quanh phòng khách.
Mười một giờ, tôi hít một hơi lấy lại tinh thần rồi lên đường.
Tôi cẩn thận gõ cửa phòng Lục Huân, nói bằng giọng chỉ có muỗi mới nghe được.
“Đồ quái vật hôi hám, em có thể vào được không? Nếu anh không nói gì, coi như anh đồng ý đấy nhé.”
Ồ, đèn không sáng, đúng rồi.
Tôi nhìn thấy một chỗ phình ra trên chăn.
Ba, hai, một… tôi dồn sức nhảy vào.
Ể, không có gì cả.
Tôi mở chăn ra, bên trong chẳng có ai cả.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng tôi: “Tâm Tâm, em đang làm gì vậy?”
Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh ấy bước ra với chiếc khăn tắm vẫn còn quấn ngang hông, còn có cả vài giọt nước đang nhỏ giọt.
Mặt trời đêm nay trắng quá, mặt trăng cũng mướt mườn mượt quá đi thôi.
Tôi nhìn thứ gì đó, nhìn đến mức miệng vô thức chảy nước miếng: “Em có thể chạm vào nó không?”
Tôi tự giác nhào đến rồi bắt đầu lau, he he không ai cản nổi tôi đâu!