17
“Nếu giờ nàng chịu hồi tâm chuyển ý, từ bỏ Giang Kỳ, ta có thể cho nàng một danh phận làm thiếp.”
Ta lạnh lùng quét mắt nhìn hắn.
Định mở miệng châm chọc, nhưng ngay lúc ấy—
Tiếng hô giết chấn động đất trời bỗng nhiên vang lên!
Xe ngựa đột ngột dừng lại.
Sắc mặt Giang Dục lập tức trầm xuống, hắn siết chặt cổ tay ta, thô bạo kéo ta xuống xe.
Tiếng binh khí va chạm vang vọng không dứt.
Mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.
Tứ phía, từng tốp người điên cuồng lao vào giao chiến, cảnh tượng hỗn loạn không thể tả.
Giang Dục kéo ta né tránh giữa đám người, sau đó liều mạng chạy về phía rừng trúc.
Vừa bước vào rừng, hắn còn chưa kịp thở phào—
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng mũi tên xé gió!
Nhanh như chớp giật.
Không lệch một phân, xuyên thẳng qua cổ họng hắn.
Giang Dục thậm chí chưa kịp phát ra một âm thanh nào.
Hắn trợn trừng mắt, cả người vô lực ngã xuống đất.
Máu tươi trào ra như suối.
Ngay khoảnh khắc đó, một đôi tay lạnh lẽo chợt vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng che lấy mắt ta.
Giống hệt như trong mật thất hôm ấy.
Chỉ khác rằng, khi đó ta sợ hãi vô cùng—
Còn lúc này, lại chỉ còn lại sự rung động và niềm hạnh phúc vô tận.
Giang Kỳ ôm chặt lấy ta, vòng tay siết chặt đến mức tựa như muốn dung nhập ta vào xương cốt hắn.
Hắn cúi đầu, hơi thở vương trên cổ ta, từng giọt chất lỏng ấm nóng lặng lẽ chảy xuống làn da.
Giọng hắn run rẩy, xen lẫn tiếng nghẹn ngào:
“Búi Búi, ta đến muộn rồi.”
Ta xoay người lại, chủ động ôm lấy hắn.
Hương trầm trên người hắn len lỏi vào chóp mũi—
Sau bao năm tháng, vẫn chẳng hề thay đổi.
Một lát sau, ta nhẹ giọng hỏi:
“Giang Kỳ, vì sao chàng không nói sớm cho ta biết? Rằng người đã cứu ta năm đó, cũng là người đã viết thư cho ta, chính là chàng?”
“Nếu chàng nói sớm hơn một chút…”
“Có lẽ, chúng ta đã chẳng lãng phí nhiều thời gian đến vậy.”
Ta chớp mắt, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền khẽ cười.
“Phải rồi.”
“Câu thơ ấy—’Mộng hồn quen lối không gò bó, lại bước qua cầu giữa cánh hoa dương’—ta rất thích.”
“Những năm tháng ấy, trong giấc mộng của ta…”
“Cũng có chàng.”
18.
Trên xe ngựa hồi phủ, Giang Kỳ kể lại toàn bộ chân tướng.
Năm đó, Giang Dục lĩnh binh xuất chinh, nhưng vừa ra trận đã chạm trán danh tướng lẫy lừng của địch—Quỷ Diện tướng quân.
Xuất thân nhung lụa, quen thói phô trương xa hoa chốn kinh thành, Giang Dục hoàn toàn không phải đối thủ.
Vừa lâm trận, hắn đã kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc.
Chưa giao chiến được bao lâu, hắn đã bị đối phương một thương quật ngã xuống ngựa.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn quyết định—
Giả trọng thương, nhân lúc hỗn loạn mà trốn chạy.
Tin tức truyền về kinh thành, ai nấy đều cho rằng hắn đã tử trận nơi sa trường.
Ngay khi hay tin, Giang Kỳ lập tức âm thầm phái người truy tìm.
Cuối cùng, hắn cũng phát hiện ra Giang Dục—
Lúc ấy, hắn đang trốn chui trốn lủi trong một ngôi làng hẻo lánh.
Một chủ soái… lại giả chết đào tẩu.
Tội danh này—
Đủ để tru di cửu tộc.
Không còn cách nào khác, Giang Kỳ đành phải tạm thời giam hắn vào mật thất.
Thế nhưng hắn không ngờ, chỉ trong ba ngày hắn rời phủ tế bái, Giang Dục đã tìm cách liên lạc với Giang mẫu.
Hai người bọn họ hận Giang Kỳ đến thấu xương, vì vậy mới bày ra ván cờ này.
Giang Kỳ mím chặt môi, hàng mi dài rũ xuống, giọng nói mang theo vẻ tự trách nặng nề:
“Là ta sơ suất, khiến nàng suýt nữa bị tổn thương. Nàng trách ta, hận ta, ta đều chấp nhận.”
Hắn dừng một chút, giọng nói khô khốc như lưỡi dao lướt qua kẽ đá:
“Những chuyện trong quá khứ… Giang Dục hẳn đã nói với nàng rồi, phải không?”
Ta không trả lời.
Thấy ta trầm mặc, hắn tựa như đã hạ quyết tâm.
“Nếu nàng để bụng, ngày mai ta sẽ vào cung, thỉnh chỉ từ Hoàng thượng, ban cho nàng tự do.”
Ta lặng nhìn hắn hồi lâu.
Sau đó, nhẹ nhàng thở dài.
Khi đầu ngón tay ta chạm vào cổ tay hắn, Giang Kỳ lập tức khẽ run, theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng lại sợ làm ta đau.
Hắn chỉ có thể xoay mặt đi, tránh ánh mắt ta.
Tay áo hơi xắn lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt.
Hắn nhắm mắt, giọng nói khàn khàn, xen lẫn chút cầu khẩn:
“Rất xấu…”
“Đừng nhìn… được không?”
Lời hắn bỗng chốc đứt đoạn.
Bởi vì ngay khoảnh khắc sau đó—
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên những vết sẹo ấy.
Ta khẽ hỏi:
“Bây giờ, còn đau không?”
Cổ tay hắn thoáng siết chặt.
Ngay tức khắc, một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy gáy ta, kéo ta vào lồng ngực hắn.
Những nụ hôn hỗn loạn, mang theo sự điên cuồng và mất kiểm soát, tràn lên vầng trán, khóe môi ta.
Hơi thở dồn dập bên tai, phơi bày rõ ràng tâm tình kích động của hắn.
Ta cố mở mắt.
Chạm vào đáy mắt hắn—
Nơi sâu thẳm ánh lên sự cố chấp đến mức đáng sợ.
Nhưng ta không đẩy hắn ra.
Mặc hắn đòi hỏi.
Mặc hắn chiếm đoạt.
Xe ngựa chòng chành theo nhịp lăn bánh, màn trướng lay động dữ dội.
Trên lớp thảm nhung mềm mại, một góc gấm vóc đắt tiền bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm…