Em Nhường Chỗ Cho Cô Ấy

Phần 5



Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên, tôi và Giản Hoa vẫy tay chào hai người đàn ông cô đơn phía sau, để lại cho họ bóng lưng đầy phong thái.

Khí hậu miền Nam dễ chịu vô cùng, phong cảnh thì đẹp mê hồn, lẩu lại ngon bá cháy. Tôi đặc biệt thích cái cảm giác cay xè mà ra mồ hôi, vừa đau vừa đã.

Tôi nghĩ, nếu không có trận động đất đó, chuyến du lịch này chắc chắn sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời.

Hôm đó là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Tôi và Giản Hoa đang ăn buffet sáng trong khách sạn.

“Giản Hoa.”

Tôi nhíu mày, cảm nhận một chút rung lắc dưới chân: “Em có thấy tòa nhà này rung không?”

Giản Hoa nhìn chén súp trong tay, thấy sóng gợn lăn tăn, phản ứng nhanh như chớp, kéo tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Động đất rồi! Chạy nhanh!”

Cả đám đông hoảng loạn, ai nấy đều tranh nhau chạy ra đường lớn trước khách sạn.

Vừa khi tôi và Giản Hoa lao ra ngoài, khách sạn vang lên một tiếng nổ lớn rồi đổ sập.

“May quá… may quá…”

Giọng tôi run run, không giấu được sự sợ hãi khi vừa thoát chết.

Mặt đất dưới chân vẫn còn rung bần bật.

May mà trước khách sạn là một khuôn viên rộng, quanh đó ngoài tòa nhà vừa sập thì chẳng có cao ốc nào, nên tạm thời cũng an toàn.

Tôi và Giản Hoa tìm một chỗ trống ngồi chờ đợi trận động đất qua đi.

Cơn địa chấn kéo dài hơn hai mươi giây.

Chưa bao lâu, đội cứu hộ đã có mặt tại hiện trường.

Chúng tôi may mắn không bị thương, nhưng vẫn được đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Chúng tôi phải ở lại bệnh viện, làm các xét nghiệm theo chỉ định của y tá.

Lúc này, đã gần hai tiếng trôi qua kể từ khi trận động đất xảy ra.

Chắc Yến Minh Thanh đã biết tin rồi, phải gọi cho anh ấy báo bình an thôi.

Nhưng điện thoại của tôi và Giản Hoa đều để lại trong khách sạn, giờ chắc đã “tan thành tro bụi” rồi.

Chúng tôi ngồi trong sảnh bệnh viện, chờ kết quả kiểm tra.

Từng người được đẩy vào, mặt mày đầy máu me, có người rên rỉ, có người gào khóc.

Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người bỗng chốc trở nên bé nhỏ và yếu đuối.

Giản Hoa nắm lấy tay tôi, trấn an: “Chúng ta may mắn lắm đấy.”

“Ừm.”

Trên màn hình TV trong bệnh viện, một kênh tin tức đang phát trực tiếp tình hình cứu hộ.

Bỗng tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc.

Khi phóng viên tới phỏng vấn, tôi nghe rõ từng lời anh ấy nói:

“Làm ơn… vợ tôi có thể đang ở trong đó. Cô ấy chắc chắn rất sợ hãi. Hãy để tôi tham gia cứu hộ được không?”

Đôi mắt Yến Minh Thanh đỏ hoe, điên cuồng đào bới đống đổ nát, đôi tay rách tươm, máu me bê bết.

Văn Thiều ôm chặt anh ấy, la lên: “Bình tĩnh đi Yến Minh Thanh! Đừng làm loạn nữa, để đội cứu hộ làm việc!”

Yến Minh Thanh quỳ sụp xuống đất, ôm mặt, khóc nức nở.

Văn Thiều cũng chẳng khá hơn, mắt ngấn lệ, cầu xin đội cứu hộ: “Xin các anh, hãy cho chúng tôi tham gia tìm kiếm!”

Bệnh viện không xa khách sạn là mấy.

Tôi và Giản Hoa nhìn nhau, không chút do dự lao ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng về phía khách sạn.

“Yến Minh Thanh!”

Người đàn ông đang quỳ sững người, ngỡ ngàng quay lại.

Anh ấy chạy như bay đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng: “May quá… may mà em không sao… may quá…”

“Em không sao.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, nở nụ cười: “Em ở đây mà.”

Yến Minh Thanh siết chặt vai tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Có bị thương không?”

Tôi lắc đầu: “Chúng em chạy nhanh nên không sao. Em muốn gọi cho anh báo bình an, nhưng điện thoại của em và Giản Hoa đều để lại trong khách sạn rồi, giờ chắc đã nằm dưới đống đổ nát.”

“Anh nghe tin, lập tức đặt vé bay sớm nhất để đến đây. Gọi không ai bắt máy, em không biết anh sợ đến mức nào đâu…”

“Tay anh… đi bệnh viện trước đã.”

Tôi nắm chặt tay anh, kéo anh đi về phía bệnh viện.

“Hoan Hoan.”

“Em đây.”

“Hoan Hoan.”

“Em đây.”

Yến Minh Thanh, em ở đây.

Anh yên tâm, em luôn ở đây.

Sau khi về nhà, Yến Minh Thanh đột nhiên đề nghị tổ chức đám cưới.

“Đám cưới? Sao tự dưng lại muốn cưới em vậy?”

“Hoan Hoan, chuyện lần này làm anh nhận ra rằng đời người ngắn lắm, phải biết tận hưởng từng khoảnh khắc. Anh muốn tổ chức đám cưới cho em. Không chỉ là một buổi lễ, mà là minh chứng cho tình yêu chúng ta. Đám cưới này sẽ là của riêng anh và em thôi.”

Yến Minh Thanh bước vào thư phòng, rồi lấy ra một thứ gì đó đưa cho tôi.

Tôi nhìn xuống, đó là một tờ hôn thư nền đỏ, chữ vàng lấp lánh.

Anh ấy tự tay viết bằng bút lông, không biết mấy ngày nay anh ấy ở trong thư phòng làm gì nữa mà lén lút thế.

“Hai họ kết thân, giao ước trọn đời, duyên lành bền chặt, sánh lứa vừa đôi. Hôm nay hoa đào nở rộ, vợ chồng hòa hợp, mong mai sau con đàn cháu đống, thịnh vượng phồn vinh. Xin lấy lời hẹn trăm năm khắc ghi giấy hồng, gửi gắm lời thề son sắc, ghi rõ vào sổ uyên ương. Chứng giám.”

Yến Minh Thanh quỳ một gối xuống: “Hoan Hoan, lấy anh đi, những gì em cần, anh sẽ không để em thiếu bất cứ thứ gì.”

Tôi nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt rồi gật đầu: “Được rồi.”

Vậy là, tổ chức một đám cưới thôi.

Không phải là Lăng Hoan và Yến Minh Thanh.

Mà là tôi và anh ấy.

Gần đây, tôi thường xuyên ngủ suốt cả buổi chiều, gọi mãi cũng không tỉnh.

Tôi cảm nhận được, có lẽ, đã đến lúc tôi phải về rồi.

Ba giờ sáng, tôi khát nước tỉnh dậy.

Yến Minh Thanh không nằm cạnh tôi.

Tôi tìm quanh quẩn, không thấy bóng dáng anh ấy.

Cửa thư phòng không đóng chặt, bên trong phát ra ánh sáng mờ mờ.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Yến Minh Thanh đang cầm tờ hôn thư, vuốt ve từng nét chữ, rồi lại lấy thiệp cưới ra, cẩn thận viết từng nét, thỉnh thoảng còn khúc khích cười hai tiếng.

Tôi khẽ đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, mệt mỏi đến không đứng vững.

Yến Minh Thanh, liệu em còn có thể ở bên anh bao lâu nữa?

Yến Minh Thanh dành riêng một góc vườn để trồng hoa hồng.

Anh ấy nói, những đóa hồng đỏ rực như tình yêu của chúng tôi, nồng nàn và mãnh liệt.

Hôm nay, tôi nói nhiều hơn mọi khi.

Lúc nào tôi cũng nói linh tinh, không đâu vào đâu.

Yến Minh Thanh không thấy phiền, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của tôi.

“Giờ ăn rồi nhỉ? Yến Minh Thanh, em hơi đói rồi.”

Anh ấy đặt bình tưới xuống: “Được, em muốn ăn gì, anh làm cho em.”

“Em muốn ăn cánh gà sốt trứng muối.”

Tôi giơ tay ra: “Cõng em đi.”

Anh ấy bật cười: “Em không còn là trẻ con nữa mà.”

Dù nói vậy, Yến Minh Thanh vẫn cúi xuống, để tôi leo lên lưng anh ấy.

Tôi ôm chặt lấy cổ anh ấy: “Yến Minh Thanh, buổi tối anh nhớ ngủ sớm một chút, đừng thức khuya nữa. Cũng đừng quên ăn uống nhé, nếu ốm thì phải nhớ uống thuốc. Sau này anh phải học cách nấu cháo gà xé nữa… Còn nữa, em yêu anh.”

“Em sắp đi rồi, đúng không?”

Nước mắt Yến Minh Thanh rơi xuống, giọng anh nghẹn lại: “Ngay từ đêm tân hôn, anh đã biết em không phải Lăng Hoan. Nhưng em sống trong thân xác của Lăng Hoan, có nghĩa là em là vợ anh. Em là ai không quan trọng, chỉ cần em là vợ anh. Ban đầu, anh chỉ nghĩ em là trách nhiệm, nhưng rồi anh thật sự yêu em. Anh yêu em, không phải Lăng Hoan, mà là em, luôn là em.”

Tôi mỉm cười.

Thật tốt biết bao.

Hóa ra, luôn luôn là tôi.

“Minh Thanh, chúng ta nuôi một bé mèo hay bé cún nhé?”

“Được.”

Giọng Yến Minh Thanh nghẹn ngào: “Ngày mai anh đưa em đi chọn thú cưng.”

Bình yên quá.

Anh ấy đi chậm, rất chậm, như muốn kéo dài con đường này mãi mãi.

Yến Minh Thanh hỏi tôi: “Em có thể nói cho anh biết tên em không?”

“Trùng hợp thật, em cũng tên Lâm Hoan. Lâm trong ‘rừng cây’, Hoan trong ‘vui vẻ’.”

“Hoan Hoan, có thể nào…”

Giọng anh ấy run rẩy: “Có thể ở lại vì anh không? Ở lại vì anh thôi, được không?”

Tôi không trả lời.

Xin lỗi, Yến Minh Thanh, em không thể hứa với anh.

Cuối cùng, con đường này vẫn phải kết thúc.

Yến Minh Thanh đặt tôi xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho tôi: “Ngủ đi, cánh gà sốt trứng muối xong rồi anh sẽ gọi em dậy.”

“Ừ.”

“Ngăn chặn phản diện hắc hóa thành công, ký chủ sắp được truyền tống trở về thế giới ban đầu.”

Tôi khép mắt lại.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má tôi.

Nóng quá.

“Anh sẽ nghe lời em, không thức khuya nữa, ăn uống đầy đủ, khi ốm sẽ nhớ uống thuốc… Nhưng có lẽ, anh sẽ không bao giờ học được cách nấu cháo gà xé nữa…”

Giọng Yến Minh Thanh rối loạn: “Anh chỉ muốn nói… Anh yêu em, Lâm Hoan…”

Em nghe rồi, Yến Minh Thanh.

Em muốn nói rằng, em cũng yêu anh.

Tôi trở về thế giới của mình.

Tôi là đứa trẻ mồ côi.

Bố mẹ tôi mất khi tôi còn bé xíu, nhưng lại để lại cho tôi một đống tài sản khổng lồ.

Tôi chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi gia đình và tình yêu thôi.

Vì vậy, tôi cứ nhớ mãi Yến Minh Thanh.

Nhớ đến phát điên luôn.

Tôi tìm ra cuốn tiểu thuyết ấy.

Trong truyện, Yến Minh Thanh chẳng được nhắc nhiều, chỉ có một câu cuối cùng nói rằng anh ấy và Lăng Hoan ly hôn rồi chẳng thấy đâu nữa.

Tôi tìm gặp tác giả của cuốn sách, khéo léo dò hỏi vì sao kết cục của Yến Minh Thanh lại đơn giản thế.

Tác giả bảo, lúc đầu cô định xây dựng Yến Minh Thanh thành một anh chàng bị cuộc đời xô đẩy thành kẻ phản diện. Nhưng mỗi lần cố gắng viết về quá trình “hắc hóa” của anh, cô lại nghe trong đầu câu nói: “Yến Minh Thanh, hãy làm người tốt đi.” Cô ấy viết mãi mà không xong, cuối cùng đành bỏ qua luôn.

Tôi khóc, không kìm được.

Nhớ lại câu tôi đã nói với Yến Minh Thanh: “Yến Minh Thanh, hãy làm người tốt nhé.”

Anh ấy thật sự đã cố gắng làm người tốt.

Yến Minh Thanh, em nhớ anh lắm.

Ba năm sau.

Sau khi được tác giả gốc cho phép, tôi viết lại câu chuyện, biến Yến Minh Thanh thành nam chính, ghi lại tất cả những gì chúng tôi đã trải qua trong một cuốn tiểu thuyết mới.

Tôi muốn mọi người biết rằng Yến Minh Thanh đã từng tồn tại.

Tôi nâng niu cuốn sách mẫu, lật từng trang, đọc lại những ký ức về tôi và anh ấy.

Yến Minh Thanh, mấy năm nay anh sống có tốt không?

Hoa hồng năm nay đã nở chưa?

Em vẫn không thể làm món cánh gà sốt trứng muối ngon như anh được.

Khi buồn ngủ cũng chẳng có ai cõng em lên lầu nữa.

Ý em là… em nhớ anh nhiều lắm.

Tôi gục đầu xuống bàn, lấy cuốn sách làm gối, từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Bíp bíp…”

Tôi giật mình tỉnh dậy, mở mắt.

“Con đi.ên kia! Đứng ngẩn ra giữa đường làm gì vậy!”

Tôi vội vã chạy sang bên kia đường.

Sao mình lại ở đây?

Đây là đâu?

Tôi ngẩng lên nhìn tòa nhà trước mặt, mắt tự dưng cay cay.

Tòa nhà này, tôi rất quen.

Đây là tòa nhà Yến thị.

Người đàn ông mà tôi nhớ nhung bao ngày tháng bước ra từ đó, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với trợ lý.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, bước chân anh ấy lập tức dừng lại.

Chúng tôi nhìn nhau từ xa, qua đám đông.

Chúng tôi cười, nhưng nước mắt lại rơi.

Tôi bước đến gần anh ấy, đưa tay ra: “Xin chào, em là Lâm Hoan. Lâm trong ‘rừng cây’, Hoan trong ‘vui vẻ’.”

Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi: “Xin chào, anh là Yến Minh Thanh.”

“Lâu rồi không gặp, Yến Minh Thanh.”

“Lâu rồi không gặp, Lâm Hoan.”

Ngoại truyện

Ngày thứ ba sau khi Hoan Hoan rời đi.

Lăng Hoan tỉnh dậy.

Là Lăng Hoan thật sự.

Tôi và cô ấy đã thỏa thuận ly hôn.

Tôi cho cô ấy một khoản tiền lớn.

Tôi chỉ có thể dùng vật chất để bù đắp cho cô ấy.

Vợ của tôi là Lâm Hoan.

Chỉ có thể là Lâm Hoan.

Lăng Hoan nói, cô ấy đã mơ một giấc mơ.

Cô ấy nói cô ấy mơ thấy mình là Lâm Hoan.

Tôi nhờ cô ấy vẽ cho tôi một bức tranh của Lâm Hoan.

Cô ấy đồng ý.

Thật tốt, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy Hoan Hoan rồi.

Ngày thứ ba mươi sau khi Hoan Hoan rời đi.

Tôi nuôi một bé mèo và một bé cún con.

Bé mèo tên là Hồi Hồi, cún tên là Lai Lai.

Chúng nó lúc nào cũng đánh nhau.

Mỗi lần thế, tôi phạt chúng đứng trước chân dung Hoan Hoan để kiểm điểm.

Nhưng cuối cùng, lại thành một người, một mèo, một chó ngồi ngẩn ngơ trước bức tranh.

Hoan Hoan, anh nhớ em.

Ngày thứ sáu mươi bốn sau khi Hoan Hoan rời đi.

Tôi vẫn gửi thiệp cưới đi.

Chú rể: Yến Minh Thanh.

Cô dâu: Lâm Hoan.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ tinh thần tôi.

Họ không hiểu tại sao trước kia tôi yêu Lăng Hoan đến thế, giờ lại đột ngột ly hôn với cô ấy, rồi tự tạo ra một người tên Lâm Hoan trong tưởng tượng.

Họ không hiểu. Họ chỉ biết Lăng Hoan không còn như trước nữa.

Nhưng tôi hiểu.

Hoan Hoan của tôi không phải là Lăng Hoan.

Dù cho hai người họ có giống nhau đến mấy.

Hoa hồng và tường vi, tôi luôn phân biệt được rõ ràng.

Tôi một mình tiếp khách, một mình nâng ly chúc rượu, một mình hoàn thành lễ cưới.

Tôi rất vui.

Tôi và Hoan Hoan cuối cùng cũng kết hôn rồi.

Tôi uống rất nhiều rượu, ôm lấy hôn thư của tôi và Hoan Hoan, sờ vào từng nét chữ trên đó hết lần này đến lần khác.

Tôi cười, cười rồi lại khóc.

Cô dâu của anh, em đang ở đâu vậy?

Ngày thứ một trăm ba mươi hai sau khi Hoan Hoan rời đi.

Tôi bệnh rồi.

Xuất huyết dạ dày.

Văn Thiều chạy đến mắng tôi một trận.

Tôi nghe tai này lọt tai kia.

Hừ, không phải Hoan Hoan thì tôi không nghe đâu!

Ngày thứ hai trăm năm mươi sáu sau khi Hoan Hoan rời đi.

Hoan Hoan, hôm nay anh tưới nước hơi nhiều, làm ngập mất một góc hoa hồng rồi.

Anh không cố ý đâu.

Em đừng giận dỗi mà không vào giấc mơ thăm anh nha!

Ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm sau khi Hoan Hoan rời đi.

Một năm rồi.

Hoan Hoan, anh lại sốt nữa rồi.

Nhưng lần này, không có ai nấu cho anh cháo gà xé nữa.

Anh tự nấu một bát.

Không ngon.

Anh muốn ăn cháo em nấu cơ.

Ngày thứ năm trăm hai mươi sau khi Hoan Hoan rời đi.

Hồi Hồi và Lai Lai lại đánh nhau.

Hai bộ vest của anh bị cắn nát rồi.

May mà chiếc áo em mua cho anh vẫn còn nguyên, anh cất giữ thật cẩn thận.

Ngày thứ bảy trăm ba mươi sau khi Hoan Hoan rời đi.

Hai năm rồi.

Anh nghĩ mình vẫn có thể sống thêm năm trăm năm nữa để chờ em.

Ngày thứ tám trăm bốn mươi ba sau khi Hoan Hoan rời đi.

Hôm nay lại có người muốn giới thiệu đối tượng cho anh đấy.

Anh đeo nhẫn to như vậy mà họ không thấy sao?

Hoan Hoan, em không được oan uổng anh đâu đấy.

Anh là người đàn ông tốt nhất thế giới mà.

Ngày thứ chín trăm bảy mươi ba sau khi Hoan Hoan rời đi.

Lại nhập viện vì bệnh dạ dày.

Văn Thiều không còn sức để mắng anh nữa.

Nhưng anh bỗng dưng nghĩ thông suốt rồi.

Yến Minh Thanh, mày phải sống thật tốt, sống để chờ Lâm Hoan quay về.

Ngày thứ một nghìn không trăm chín mươi lăm sau khi Hoan Hoan rời đi.

Ba năm rồi.

Hôm nay anh đến một ngôi chùa rất thiêng.

Dù không thể gặp lại em nữa, chỉ cần em có thể bình an vui vẻ cả đời, anh cũng mãn nguyện.

Hoan Hoan, anh nguyện dùng cả phần đời còn lại để đổi lấy bình an và hạnh phúc cho em.

Ngày thứ một nghìn hai trăm linh hai sau khi Hoan Hoan rời đi.

Tuyết rơi rồi.

Hoan Hoan chắc chắn sẽ rất thích.

Không biết em có mặc quần giữ nhiệt không nhỉ?

Ngày thứ một nghìn ba trăm tám mươi mốt sau khi Hoan Hoan rời đi.

Cuốn nhật ký này kết thúc tại đây.

Bởi vì…

Em ấy đã trở về.

Chào mừng vợ của anh về nhà, Lâm Hoan.

– HOÀN –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.