6.
Tôi không ngờ, Giang Quý Tinh còn giấu chiêu cuối.
Anh lén đeo dây ngực ren dưới áo sơ mi trắng.
Tôi: ???
Không phải cosplay đâu, ảnh thật sự nghiêm túc, lại còn ngại đến đỏ tai, nói lắp như thiếu niên mới lớn.
Đôi mắt ẩn sau tóc mái thì gợi tình thôi rồi.
Tôi không nhịn được, luồn tay vào tóc anh, lộ ra cái trán cao hút mắt.
“Giang Quý Tinh, rảnh thì cắt tóc đi. Đẹp mà cứ chơi style ‘trùm kín’ chi vậy?”
Anh liếm môi, lí nhí hỏi:
“Nó… đâm vào em à?”
Tôi nói rất nghiêm túc:
“Không, chỉ là… em muốn ngắm mắt anh lâu hơn. Đẹp như này mà che làm gì?”
Cả người ảnh như lag nhẹ.
Rồi… đèn LED bật: tai đỏ → má đỏ → cổ đỏ.
Ảnh cuống lên, lí nhí:
“Xin lỗi, anh… anh không kiểm soát được.”
Giang Quý Tinh kéo tóc lại che mặt, như đang reset cảm xúc.
Tôi thầm nghĩ: Ủa khen có một câu mà đơ luôn à?
Sáng hôm sau, tôi tắm xong, mood sảng khoái như quảng cáo sữa tắm.
Giang Quý Tinh vẫn ngủ say như cún nhỏ bị vắt kiệt mana.
Tôi nhẹ nhàng ra phòng khách ăn sáng.
Hệ thống bất thình lình hiện ra:
[Ủa lại “bình bịch” nữa hả?!]
Thôi bạn ơi, hỏi dư thừa ghê…
[Tôi tưởng cô định chạy trốn chứ?]
“Tôi bị bắt về mà, với lại… cảm giác như ảnh thích tôi thật lòng.”
[Thích là thích, nhưng đừng quên: ảnh là phản diện. Có xu hướng chiếm hữu cực mạnh. Sau này sẽ giật nữ chính với nam chính đó biết chưa!]
[Dù giờ có dịu dàng bao nhiêu, cũng không thoát được kịch bản. Tới lúc đen hóa rồi là chơi luôn combo ‘có ăn vẫn thèm’!]
Tôi nổi da gà.
[Cách tốt nhất là: rút lui nhẹ nhàng như ếch luộc từ từ. Dịu thôi, đừng phũ.]
Ừm… tiếc thân thể như điêu khắc Hy Lạp kia ghê gớm, nhưng mạng tôi quan trọng hơn.
Tôi đảo mắt: “Khoan, hệ thống. Là mi gây chuyện, không bồi thường à?”
[Hê hê, cô chết ở thế giới thật rồi. Làm xong nhiệm vụ ở đây, tài sản sẽ về tay cô: tiền tỷ, váy hiệu, túi xịn, nhà to, bố mẹ yêu thương đầy đủ.]
Tôi: Đột nhiên thấy sống tiếp cũng không tệ lắm.
Đang mơ giữa ban ngày thì nghe ấm đun nước sôi ùng ục.
Chưa kịp đứng dậy thì một cái bóng nhào tới, ôm chặt eo tôi.
Giang Quý Tinh, nước mắt lưng tròng, mặt như vừa xem mấy chục tập ngược tâm.
“Anh tưởng… em lại bỏ đi nữa rồi.”
Tôi thầm chửi: Rồi, có di chứng tâm lý rồi.
Tôi xoa đầu an ủi, nói dối không chớp mắt:
“Không đi đâu mà, ngoan.”
Anh ôm tôi chặt hơn, khóc như học sinh tiểu học bị tịch thu đồ chơi.
Chân mày nhíu lại, mắt đỏ hoe như gấu trúc thất tình.
“Đừng rời xa anh. Nếu không, anh sẽ nhốt em lại.”
Dòng bình luận trong đầu nổ tung:
[Tự kỷ level 1 + âm trầm level max = Ha Quý Tinh phiên bản giam cầm full combo]
[Đỉnh thiệt! Đại sắc nữ vs Nam ma quỷ tự kỷ!]
[Không ai thấy lo vụ cốt truyện hả? Phản diện tha hóa rồi đấy, sắp đến đoạn “em chạy anh đuổi, nhốt vô phòng, tình yêu cưỡng chế” rồi!!]
Tôi lạnh sống lưng.
Không được rồi. Phải tạm lạnh nhạt thôi.
Đợi khi nào anh cúi đầu nhận thua, tôi chuồn cho lẹ.
7.
Tôi càng lạnh nhạt, Giang Quý Tinh càng dính như keo 502.
Dáng vẻ như muốn 24/7 dán lên người tôi, sợ tôi bay mất.
Nghĩ một hồi, tôi tung chiêu:
“Chồng ơi~ Em ra ngoài mua đồ ăn nhé, anh có muốn đi không?”
Anh lắc đầu cái rụp: “Không, anh ở nhà đợi.”
Hihi. Đợi đó nha cưng.
Tôi xỏ giày phi thẳng ra cửa, đương nhiên không phải đi mua đồ ăn.
Vừa bước ra, hệ thống đã la làng:
[Trời ơi trời, bé trai tự kỷ đang lén theo mẹ ra ngoài kìa~]
[Cái tướng rình rình núp núp này mà để tương lai phản diện thấy chắc tự vả gãy mặt.]
Tôi ngồi trong tiệm mỹ phẩm, giả vờ soi gương, thật ra đang soi anh.
Giang Quý Tinh mặc nguyên cây đen, đeo khẩu trang như ninja, trốn sau quầy hàng.
Một chị nhân viên lại gần:
“Anh muốn tìm gì ạ?”
“Không mua.”
Anh cụp mắt, xong chuồn lẹ như chuột.
Tôi đánh được nửa mặt, ngoảnh lại thấy anh ngồi nép trong góc, nhìn tôi đầy cảnh giác… như đang làm nhiệm vụ mật.
Tôi: Ủa anh không phải phản diện sao? Sao lại thành nhân viên theo dõi part-time vậy?
Buổi sáng, tôi ra khỏi tiệm mỹ phẩm.
Buổi trưa, tôi vào quán cơm đông nghẹt.
Bà chủ vừa mời, ảnh hoảng gắp rau đâm thẳng vô khẩu trang.
Chiều ba giờ, tôi đi ngâm suối nóng.
Anh bị đám con nít đụng trúng năm lần bảy lượt.
Sáu giờ tối, tôi đi massage, ăn trái cây được mời.
Chín giờ, tôi chơi bi-a, còn mỉm cười thả thính một anh đẹp trai.
Mười hai giờ đêm, về nhà đúng giờ như công dân gương mẫu.
Mấy ngày liên tục tôi chơi trò “mèo ra đường – chó theo đuôi”.
Giang Quý Tinh theo dõi full-time, nhưng luôn về nhà trước, nấu cơm, bày biện đợi tôi về.
Hôm nay cũng vậy.
Vừa mở cửa, thấy anh đứng bếp quay đầu lại, tay cầm cái xẻng, cười như mếu:
“Em về rồi. Anh nấu cơm xong rồi nè.”
Tôi lạnh như kem đá: “Ừ.”
Hôm nay anh mặc tạp dề mèo hồng, trần trụi nửa thân trên, mỗi cái quần dài và sợi dây buộc eo ôm trọn vòng eo nam thần.
Cánh tay rắn chắc, sống lưng thẳng tắp, hai lúm đồng tiền sau lưng đẹp đến mức muốn cắn thử.
Tôi nuốt nước miếng cái ực, nhưng phải giữ hình tượng lạnh nhạt.
“Hôm nay em không ăn.”
“Vậy… để anh dọn.”
Anh rối rít thu dọn bát đũa.
“Sau này anh đừng nấu cơm tối nữa.”
Anh khựng lại, rồi gồng mình tỏ vẻ bình thường:
“Phải nấu chứ.”
“Lỡ em đói thì sao?”
“Em… ăn ngoài hoặc đặt đồ ăn.”
Khóe môi anh trễ xuống, mắt tràn đầy tội nghiệp.
Vành mắt đỏ, anh cúi đầu, nước mắt rơi xuống tạp dề.
“Nấu ăn không mệt.”
“Cũng không phải lúc nào cũng đứt tay.”
Anh giấu ngón tay bị thương ra sau, cố mỉm cười… mà nhìn như cún bị bỏ rơi trong mưa.
Tôi thở dài:
“Giang Quý Tinh, anh không có việc riêng sao?”
Câu đó như tắt điện.
Anh sững lại mấy giây, tránh ánh mắt tôi, giọng lí nhí như con nít bị mắng:
“Hôm nay… anh có.”
“Gì?”
“Anh đi cắt tóc.”
Anh ngẩng lên.
Tôi mới phát hiện tóc mái anh ngắn hơn, lộ vầng trán cao và đôi mắt đẹp đến nao lòng.
Mắt anh long lanh nước, hàng mi ướt, sống mũi đỏ, nhìn vào là muốn… bắt nạt ngay.
“Em từng nói em thích…”
Nhưng tôi không mềm lòng với nước mắt.
Ở thế giới cũ, cha mẹ vì em trai mà ép tôi cưới một người tôi không yêu.
Họ khóc lóc cầu xin. Tôi chán ghét những giọt nước mắt ấy, chán luôn bản thân vì từng yếu đuối.
Về sau, tôi mạnh mẽ và lạnh lùng đến cay nghiệt.
Cứng rắn đến mức người đàn ông khô khan kia đòi “làm chuyện vợ chồng” trước hôn lễ.
Tôi không chịu nổi, bỏ đi, rồi… gặp tai nạn xe.
Cha mẹ tôi để lại cho tôi… vài giọt nước mắt cá sấu.
Từ đó tôi tin chắc: Trên đời không ai yêu thương mình vô điều kiện cả.
Nhưng Giang Quý Tinh thì… tôi nhìn mãi không thấu.
[Ngủ với ảnh đi, sắp ôm đến nơi rồi kìa!!]
[Trời đất ơi, một người sợ giao tiếp đến mức trưa phải ăn lương khô trong toilet lại dám ra tiệm cắt tóc vì vợ. Kỳ tích ghê!]
[Cái kiểu mắt ướt rượt, lén lút nhìn vợ chờ khen mà không được khen, giống y như cún con bị bỏ rơi…]
[Đàn ông gì đâu, cứ khóc hoài, khóc kiểu này là phúc khí trong nhà bị khóc bay luôn đó nha!]
[Thật lòng thấy bé cưng hơi phũ…]
[Ủa alo? Không lẽ cuối cùng phản diện lại thắng thế? Bé cưng là bug hay main vậy? Tôi ship cặp này thật lòng đấy!]
[Thôi đừng trách bé nữa, giày có vừa không chỉ người mang mới biết. Không rõ thì đừng vội phán.]
Bỗng nhiên, Giang Quý Tinh ôm chầm lấy tôi, dúi đầu vào cổ tôi:
“Đừng rời xa anh, được không?”
Anh bế tôi ngồi lên đùi mình, nước mắt nóng bỏng dán lên ngực tôi như miếng dán nhiệt.
Tôi thở dài:
“Em biết anh theo dõi em mấy hôm nay.”
Anh khựng lại, lí nhí: “Xin lỗi.”
Tôi nheo mắt: “Xin lỗi xong rồi… lần sau có dám nữa không?”
Anh chẳng trả lời, chỉ ôm chặt hơn, còn nhẹ nhàng kéo áo tôi ra.
“Bọn họ chỉ là khách sạn. Anh mới là nhà. Vợ chịu về là anh vui rồi.”
Tôi sốc tới tê người.
Anh cầm tay tôi nhét vào trong tạp dề mèo hồng.
Da mịn, cơ bắp săn, đàn hồi tốt, cảm giác như hàng cao cấp trong siêu thị Nhật.
Tạp dề rơi xuống. Trên hoa văn mèo hồng là một chiếc nhẫn lấp lánh.
“Vợ ơi, giờ anh chẳng có gì ngoài cái thân này. Có thể làm em vui.”
Xong rồi.
Chiêu dụ dỗ kiểu “trai ngoan nhưng dẻo miệng” này… tôi không có miễn dịch.
[Tôi nói trước rồi đó: cốt truyện không thay đổi được đâu. Sau này phản diện và nữ chính có chuyện gì, người bị bỏ lại đầu tiên là cô.]
[Anh ta mà tham lam chọn cả hai, thì chuẩn bị dọn vào drama nha.]
[Bồi thường đã trả đủ. Sau này ra sao, cô tự gánh.]
Tôi vừa ăn bánh kem vừa nhìn “người đàn ông của vạn chức danh” đang cắm hoa.
“Vậy tương lai tôi sẽ mất bạn cùng giường, đầu bếp, nghệ nhân cắm hoa, shipper, thợ bánh, tài xế, bảo mẫu, bạn chơi, chatbot, huấn luyện viên, người mẫu nam…”
Hệ thống thở dài:
[Công nhận, bỏ kiểu này cũng hơi phí thiệt.]
Tôi trừng mắt:
“Ủa, không lẽ anh ta yêu nữ chính dữ vậy hả? Bị bỏ bùa yêu à?”
[Cô đang ghen đúng không?]
“Không bao giờ có chuyện đó!”
[Nữ chính từng cho ảnh một viên kẹo hồi tám tuổi, lúc ảnh thảm nhất.]
“… Một viên kẹo? Tôi cho ảnh cả cái gia đình luôn rồi đó!”
[Cô cũng từng cho nguyên đống người đàn ông một “gia đình” mà.]
Ờ thì… đúng là vậy thật.
Lúc mới xuyên tới, nhiệm vụ chưa bắt đầu.
Tôi vừa giàu vừa rảnh. Gặp người mẫu nam nào cũng thấy yêu được.
“Thôi, thuận theo tự nhiên đi. Bước tới đâu tính tới đó. Tới lúc cần đi, tôi sẽ đi.”