Hồi còn ngây thơ vô số tội, tôi ngày nào cũng ép nam chính tự kỷ làm tình.
Anh không chịu ra khỏi phòng? Tôi xông vào, thản nhiên lột đồ:
“Ôi hôm nay trời đẹp ghê! Mà nhắc đến ‘đẹp’… chồng ơi, chỗ đó của anh cũng đẹp hết phần thiên hạ nha~”
Anh đang buồn bã tắm gội một mình? Tôi đạp cửa:
“Chồng ơi, sao anh tắm lâu thế? Mà nói tới ‘lâu’… em cũng tò mò muốn kiểm chứng lắm á~”
Anh giận dỗi tuyệt thực. Tôi chẳng những không an ủi, còn nhân cơ hội sàm sỡ:
“Không ăn thì cơ bụng nhỏ lại đấy nha~ Mà nhắc tới ‘cơ’… để vợ kiểm tra coi có còn múi không nào~”
Sau này, khi tôi tình cờ phát hiện ra anh là phản diện — kiểu phản diện có thể giết người không chớp mắt — tôi sợ quá vắt giò lên cổ chạy trốn.
Không ngờ anh lại bắt được tôi. Trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng ngày nào, chỉ còn nước mắt lã chã rơi xuống, bàn tay run rẩy cởi từng món quần áo của chính mình:
“Vợ à, anh không trốn em nữa… quần áo anh chỉ để em cởi thôi. Em muốn anh nói lời ngọt ngào hay… tục tĩu một tí cũng được, miễn là em đừng đi.”
Bình luận dưới khung màn hình hiện lên rầm rộ:
[Ép người ta từ tự kỷ thành ‘tự cởi’, chị là huyền thoại sống đấy!]
[Tưởng đâu phản diện tự kỷ đi siêu thị mua gạo, ai ngờ là đi mua ba con sói siêu mỏng loại 001. Mạnh dạn luôn!]
[Hành trình từ “anh không muốn tiếp xúc xã hội” đến “anh chỉ muốn bị vợ đè”, đúng là cua gắt thật.]
1.
Ngày nhặt được Giang Quý Tinh, tôi chỉ biết: nam chính xuất hiện rồi.
Đẹp trai vô pháp vô thiên, y như con cưng của ông trời.
Tiếc cái là… phá sản.
Thế là bị tôi “thu mua”, nuôi nhốt trong biệt thự cao cấp.
Chưa hết, anh còn tự kỷ level max.
Ban ngày không ra cửa lớn, cửa nhỏ cũng lười nhìn.
Ban đêm ôm gối ngồi đất, khóc như phim truyền hình.
Nhìn mà xót muốn rớt nước mắt.
Tôi quyết tâm: phải vực dậy tinh thần nam chính!
Đưa luôn tờ giấy đăng ký kết hôn ra.
Anh nhìn tôi như vừa bị hack não.
Tôi lúng túng gãi mũi:
“Thật ra… giấy này hệ thống phát.”
Đứng từ góc nhìn của anh, tôi chẳng khác nào kẻ rình lúc người ta say rồi lôi đi đăng ký kết hôn.
Chắc anh ghét tôi lắm.
2.
Đêm khuya, Giang Quý Tinh vẫn ngủ ngoài phòng khách như mọi khi.
Tôi nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm mà lòng… nổi bão nhẹ.
Tự kỷ thì tự kỷ, nhưng body ảnh thì không đùa được:
Da trắng, vai rộng, eo thon, tam giác ngược chuẩn chỉnh, yết hầu rõ nét, mông cong, ngực nở.
Nói thẳng ra là dáng cực phẩm, nhìn muốn xỉu.
Tiếc cái, ảnh chẳng thèm ngó tôi.
Nhưng tôi bắt đầu tò mò: nếu lên giường thì ảnh cũng… vô cảm vậy luôn sao?
Càng nghĩ càng thấy cần nghiên cứu thực tế.
Tôi thay váy ngủ sexy nhất rồi tông thẳng vào phòng tắm.
Hơi nước mờ mịt, Giang Quý Tinh đang vuốt tóc, lộ nguyên combo tam giác ngược đỉnh cao.
Nước chảy dọc sống lưng, lướt qua eo, kết thúc ở cặp mông căng như trái đào nhập khẩu.
Nghe tiếng động, ảnh quay lại, mắt mở to, tai đỏ, mặt hầm hầm:
“Cô vào đây làm gì?”
Tôi giả ngây ngô:
“Chồng à, em lo cho anh quá, sao tắm lâu vậy?”
Vừa nói vừa áp sát, váy ngủ ướt bết vào người, lộ dáng rõ như scan 3D.
Giang Quý Tinh nuốt nước bọt, quay mặt đi, nhìn đúng kiểu “em đừng lại gần anh, anh yếu lòng”.
Tôi giả vờ vô tội, còn nhấc chân cọ nhẹ vào ảnh:
“Anh tắm kỹ dữ ha? Cần em giúp không?”
Rồi… phựt, kéo luôn khăn tắm.
Ảnh đứng hình.
Tôi liếc xuống, phì cười:
“Ơ kìa, tự kỷ mà bộ phận kia vẫn năng động vậy hả?”
“Cô—”
Ảnh run người, cổ nổi gân xanh, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Tôi không đợi thêm. Vòng tay qua cổ, hôn luôn cho tiện.
Nếu ảnh không phản ứng thì để tôi làm giúp.
Dưới sự “tấn công” nhiệt tình, mắt ảnh đỏ ửng, cuối cùng cũng… sập nguồn.
Tôi tựa trán vào kính phòng tắm, kéo ảnh lại gần hơn.
Thí nghiệm bắt đầu.
3.
Từ đêm đó, tôi ngộ ra: muốn trị tự kỷ, cứ lấy thân ra là được.
Giang Quý Tinh hay bỏ bữa. Tôi liền đưa tay chui vào áo ảnh kiểm tra:
“Chồng ơi, cơ bụng đâu rồi?”
Rồi tôi liếc xuống:
“Mà nhắc tới ‘cơ’… cái chỗ đó của anh vẫn căng thế là sao?”
Giang Quý Tinh run bần bật, vẫn cố chấp:
“Không ăn.”
Tôi liền ngồi lên người ảnh, bĩu môi:
“Vậy em đói thì… ăn anh vậy.”
Đồng tử ảnh giãn nhẹ, hoảng loạn:
“Đừng mà…”
Tôi cười tươi rói:
“Ơ kìa, ai đời đàn ông nói ‘đừng’ mà thật sự là ‘đừng’ đâu.”
Mặc cho ảnh mặt đỏ như cà chua chín, tôi vẫn không buông tha.
Kết quả: tối đó ảnh ăn liền hai tô cơm, suýt nghẹn.
Hôm sau, tôi bắt gặp ảnh ngồi ôm cuốn nhật ký thất tình, mặt buồn như bị ai nợ tiền.
Tôi giật lấy, đọc vài dòng liền cười như trúng số:
“Ui chu choa, tình cảm ngọt ngào dễ sợ. Toàn bong bóng hồng bay quanh luôn á~”
Rồi tôi cúi xuống thì thầm:
“À mà nhắc đến ‘hồng’… chỗ kia của anh cũng hồng dữ nha.”
Ảnh rên nhẹ, lập tức… đầu hàng.
Từ đó cuốn nhật ký bị cất tủ, không thấy mở lại lần nào.
Còn tôi, trên con đường cưỡng chế yêu đương, càng lúc càng lún sâu.
Câu cửa miệng mỗi lần muốn “dụ” anh là:
“Chồng à, em đồng cảm với tuổi thơ của anh, nhưng tiếp theo em làm gì thì… anh biết rồi đấy~”
4.
Tình trạng của anh cải thiện rồi, nhưng ban ngày vẫn nhất quyết không ra khỏi nhà.
Tôi kéo rèm cái roẹt, ánh sáng tràn vào.
Giang Quý Tinh lập tức hóa ma cà rồng, giơ tay che mắt.
Tôi tiện tay lấy cà vạt bịt mắt ảnh, rồi nhào tới:
“Chồng ơi, hôm nay nắng gắt dễ sợ luôn á~
À mà nhắc tới ‘to’… chỗ đó của anh cũng…”
Chưa kịp nói hết câu, ảnh đã mặt đỏ tía tai, nằm im cho tôi leo lên người.
Ga giường bị nắm chặt, còn ảnh thì thở dốc như vừa chạy marathon.
Tôi dụ dỗ:
“Chồng à, anh nói một câu thôi là em dừng liền á~”
Anh khàn giọng, thở hổn hển:
“Anh… muốn nhìn.”
Ồ hố, cuối cùng cũng chịu mở lòng với thế giới.
Tôi tháo cà vạt ra.
Ảnh mở mắt, đỏ hoe, ánh nhìn như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi lau mồ hôi trên ngực mà không biết rằng anh đang… dòm kỹ từng li từng tí.
Sau hôm đó, ảnh lại khóa trái phòng.
Tôi gõ cửa:
“Ủa, không phải anh muốn nhìn sao? Giờ lại trốn là sao?”
Bên trong vọng ra tiếng run run:
“Nhìn xong rồi…”
???
Chết tiệt, chắc tôi vẫn còn nhẹ tay.
Tôi cầm dụng cụ bẻ khóa, tuyên bố:
“Không mở cửa là em cạy đó nghen!”
Ngay lúc chuẩn bị hành sự, ping, hệ thống hiện lên:
[Ối dồi ôi, rốt cuộc muốn nhìn cái gì vậy ta~]
[Tất nhiên là ánh mắt mơ màng, ngọn đồi lấp ló trong mưa, và khuôn mặt “vừa khóc vừa yêu” của bé cưng!]
[Ai ngờ bé cưng là pháo hôi lại cưỡng ép phản diện yêu đương!]
[Phản diện tuy giờ khóc như bánh bao ướt, nhưng chắc chắn sẽ trả thù đó nha~]
Tôi: ???
Hệ thống:
[Xin lỗi, vai của cô đáng lẽ chỉ là người qua đường kết hôn giả, nhưng bị gán nhầm cho phản diện. Giờ đừng chọc ảnh nữa, kẻo thành bánh nhân thịt thật đấy!]
Tôi rùng mình.
Lập tức chuyển giọng ngọt như kẹo:
“Chồng yêu à~ em đi mua túi ợ cho em bé nha, anh ngoan ở nhà đừng chạy đi đâu đó~”
5.
Tôi bắt chuyến bay sớm nhất đến thành phố A.
Sau nửa tháng sống trong tình trạng “phập phồng như trứng trên chảo”, cuối cùng cũng thở phào được cái rụp.
Lợi dụng lúc hệ thống đang sửa cốt truyện, tôi lập tức đi quẩy bar.
“Hốt hết mấy anh người mẫu ngon nghẻ nhất ra đây cho chị!”
Dàn trai đẹp bước ra như đi catwalk Victoria’s Secret bản nam.
Tôi ngồi chống cằm, chọn như chọn topping trà sữa.
Nhưng đúng lúc đang chọn topping số 4…
Dòng bình luận trong đầu bắt đầu gào rú:
[Chết cha rồi bé cưng ơi, phản diện tới rồi kìa!]
[Bay từ thành phố C tới A, không ăn, không ngủ, chỉ đi lòng vòng tìm vợ như hồn ma thất tình!]
[Ba ngày rồi, ảnh vẫn chưa bỏ cuộc! Ghê thật!]
Tôi lạnh gáy.
Một anh người mẫu ngồi cạnh vẫn chưa thấy tình hình căng, còn kéo tay tôi đặt lên môi:
“Chị à, có muốn sờ cơ bụng của em không?”
Tôi quay đầu lại…
Bắt gặp ngay ánh nhìn tối om như đáy nồi của Giang Quý Tinh.
Tóc mái che nửa mặt, trông như vừa chui ra từ phim kinh dị.
Ánh mắt đen kịt khóa chặt tôi, vừa đau khổ vừa lạnh lẽo như đang nguyền rủa.
Tôi giật mình ngã vào lòng người mẫu.
Giang Quý Tinh tiến tới từng bước, giọng u ám gọi tôi như… gọi vong.
“Vợ ơi, em không cần anh nữa à?”
Tôi vừa định mở miệng, người mẫu bên cạnh đã hùng hổ chen vào:
“Anh là ai? Chị này là của tôi nha!”
Rồi còn dịch sát lại ôm tôi cho có khí thế.
!!!
Tôi nhìn thấy ánh mắt Giang Quý Tinh tối sầm, đau khổ kiểu muốn phát điên.
Vội đẩy người mẫu ra.
Giang Quý Tinh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ngoan ngoãn như… cún con.
Ai ngờ được sau này cái “cún” này thành boss phản diện cắn người không trượt phát nào?
Ảnh bắt đầu… cởi nút áo.
Áo vừa bung, cổ trắng hiện ra.
Mi cong run nhẹ, ánh mắt cụp xuống.
Đầu gối trượt về trước, thân trên áp sát hai chân tôi:
“Vợ ơi… giờ anh không từ chối em nữa.”
“Áo anh để em cởi, miệng anh để nói mấy lời em thích—ngọt ngào hay bậy bạ, em chọn đi.”
Tôi choáng váng.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Giang Quý Tinh phát biểu hơn… 5 từ.
Dòng bình luận lập tức nhảy điên cuồng:
[Ủa alo? Bé cưng làm phản diện của tụi tui hóa thành thế này luôn á?]
[Làm tình mà kéo được người mắc tự kỷ đi mua bao, lại còn biết nói lời bậy?? Bé cưng đỉnh thật sự!]
[Mau! Cho lên giường nhanh đi! Tui muốn xem phản diện chủ động nè!!]
[Chuyện hot: Giang Quý Tinh đỏ mặt như cà chua, run run đi hỏi người bán: “Loại có gân còn không ạ…”]
Tôi nghẹn họng.
Hệ thống vẫn chưa báo cập nhật gì, nên không dám manh động.
Tôi im re.
Giang Quý Tinh rút từ túi ra hộp nhỏ, như cống phẩm dâng lên:
“Anh mua rồi… Giờ, mình có thể… được chưa?”
Tư thế ngồi chờ được sủng hạnh của ảnh khiến tôi… bỏng cả lòng bàn tay.
Tôi run run nói nhỏ:
“Em không thích loại này. Ngoan, về nhà rồi tính.”
Ảnh nhíu mày:
“Có gân mà, em thích còn gì.”
Tôi: …
Dòng bình luận lại náo loạn:
[Ôi má ơi đừng nói nữa! Tui sắp ngất vì mắc cười!!!]
[Cột miệng ảnh lại đi, ảnh còn nói nữa chắc cháy nhà!]
Tôi tính quay đi, thì cảm giác tay mình… ươn ướt.
Giật nảy mình rút tay lại.
Giang Quý Tinh ngẩng đầu, mắt long lanh nước:
“Vợ còn thích chó nhỏ liếm liếm mà, đúng không?”
…
Không biết nên la lên, hay… xin thêm một cái liếm nữa.
6.
Tôi không ngờ, Giang Quý Tinh còn giấu chiêu cuối.
Anh lén đeo dây ngực ren dưới áo sơ mi trắng.
Tôi: ???
Không phải cosplay đâu, ảnh thật sự nghiêm túc, lại còn ngại đến đỏ tai, nói lắp như thiếu niên mới lớn.
Đôi mắt ẩn sau tóc mái thì gợi tình thôi rồi.
Tôi không nhịn được, luồn tay vào tóc anh, lộ ra cái trán cao hút mắt.
“Giang Quý Tinh, rảnh thì cắt tóc đi. Đẹp mà cứ chơi style ‘trùm kín’ chi vậy?”
Anh liếm môi, lí nhí hỏi:
“Nó… đâm vào em à?”
Tôi nói rất nghiêm túc:
“Không, chỉ là… em muốn ngắm mắt anh lâu hơn. Đẹp như này mà che làm gì?”
Cả người ảnh như lag nhẹ.
Rồi… đèn LED bật: tai đỏ → má đỏ → cổ đỏ.
Ảnh cuống lên, lí nhí:
“Xin lỗi, anh… anh không kiểm soát được.”
Giang Quý Tinh kéo tóc lại che mặt, như đang reset cảm xúc.
Tôi thầm nghĩ: Ủa khen có một câu mà đơ luôn à?
Sáng hôm sau, tôi tắm xong, mood sảng khoái như quảng cáo sữa tắm.
Giang Quý Tinh vẫn ngủ say như cún nhỏ bị vắt kiệt mana.
Tôi nhẹ nhàng ra phòng khách ăn sáng.
Hệ thống bất thình lình hiện ra:
[Ủa lại “bình bịch” nữa hả?!]
Thôi bạn ơi, hỏi dư thừa ghê…
[Tôi tưởng cô định chạy trốn chứ?]
“Tôi bị bắt về mà, với lại… cảm giác như ảnh thích tôi thật lòng.”
[Thích là thích, nhưng đừng quên: ảnh là phản diện. Có xu hướng chiếm hữu cực mạnh. Sau này sẽ giật nữ chính với nam chính đó biết chưa!]
[Dù giờ có dịu dàng bao nhiêu, cũng không thoát được kịch bản. Tới lúc đen hóa rồi là chơi luôn combo ‘có ăn vẫn thèm’!]
Tôi nổi da gà.
[Cách tốt nhất là: rút lui nhẹ nhàng như ếch luộc từ từ. Dịu thôi, đừng phũ.]
Ừm… tiếc thân thể như điêu khắc Hy Lạp kia ghê gớm, nhưng mạng tôi quan trọng hơn.
Tôi đảo mắt: “Khoan, hệ thống. Là mi gây chuyện, không bồi thường à?”
[Hê hê, cô chết ở thế giới thật rồi. Làm xong nhiệm vụ ở đây, tài sản sẽ về tay cô: tiền tỷ, váy hiệu, túi xịn, nhà to, bố mẹ yêu thương đầy đủ.]
Tôi: Đột nhiên thấy sống tiếp cũng không tệ lắm.
Đang mơ giữa ban ngày thì nghe ấm đun nước sôi ùng ục.
Chưa kịp đứng dậy thì một cái bóng nhào tới, ôm chặt eo tôi.
Giang Quý Tinh, nước mắt lưng tròng, mặt như vừa xem mấy chục tập ngược tâm.
“Anh tưởng… em lại bỏ đi nữa rồi.”
Tôi thầm chửi: Rồi, có di chứng tâm lý rồi.
Tôi xoa đầu an ủi, nói dối không chớp mắt:
“Không đi đâu mà, ngoan.”
Anh ôm tôi chặt hơn, khóc như học sinh tiểu học bị tịch thu đồ chơi.
Chân mày nhíu lại, mắt đỏ hoe như gấu trúc thất tình.
“Đừng rời xa anh. Nếu không, anh sẽ nhốt em lại.”
Dòng bình luận trong đầu nổ tung:
[Tự kỷ level 1 + âm trầm level max = Ha Quý Tinh phiên bản giam cầm full combo]
[Đỉnh thiệt! Đại sắc nữ vs Nam ma quỷ tự kỷ!]
[Không ai thấy lo vụ cốt truyện hả? Phản diện tha hóa rồi đấy, sắp đến đoạn “em chạy anh đuổi, nhốt vô phòng, tình yêu cưỡng chế” rồi!!]
Tôi lạnh sống lưng.
Không được rồi. Phải tạm lạnh nhạt thôi.
Đợi khi nào anh cúi đầu nhận thua, tôi chuồn cho lẹ.
7.
Tôi càng lạnh nhạt, Giang Quý Tinh càng dính như keo 502.
Dáng vẻ như muốn 24/7 dán lên người tôi, sợ tôi bay mất.
Nghĩ một hồi, tôi tung chiêu:
“Chồng ơi~ Em ra ngoài mua đồ ăn nhé, anh có muốn đi không?”
Anh lắc đầu cái rụp: “Không, anh ở nhà đợi.”
Hihi. Đợi đó nha cưng.
Tôi xỏ giày phi thẳng ra cửa, đương nhiên không phải đi mua đồ ăn.
Vừa bước ra, hệ thống đã la làng:
[Trời ơi trời, bé trai tự kỷ đang lén theo mẹ ra ngoài kìa~]
[Cái tướng rình rình núp núp này mà để tương lai phản diện thấy chắc tự vả gãy mặt.]
Tôi ngồi trong tiệm mỹ phẩm, giả vờ soi gương, thật ra đang soi anh.
Giang Quý Tinh mặc nguyên cây đen, đeo khẩu trang như ninja, trốn sau quầy hàng.
Một chị nhân viên lại gần:
“Anh muốn tìm gì ạ?”
“Không mua.”
Anh cụp mắt, xong chuồn lẹ như chuột.
Tôi đánh được nửa mặt, ngoảnh lại thấy anh ngồi nép trong góc, nhìn tôi đầy cảnh giác… như đang làm nhiệm vụ mật.
Tôi: Ủa anh không phải phản diện sao? Sao lại thành nhân viên theo dõi part-time vậy?
Buổi sáng, tôi ra khỏi tiệm mỹ phẩm.
Buổi trưa, tôi vào quán cơm đông nghẹt.
Bà chủ vừa mời, ảnh hoảng gắp rau đâm thẳng vô khẩu trang.
Chiều ba giờ, tôi đi ngâm suối nóng.
Anh bị đám con nít đụng trúng năm lần bảy lượt.
Sáu giờ tối, tôi đi massage, ăn trái cây được mời.
Chín giờ, tôi chơi bi-a, còn mỉm cười thả thính một anh đẹp trai.
Mười hai giờ đêm, về nhà đúng giờ như công dân gương mẫu.
Mấy ngày liên tục tôi chơi trò “mèo ra đường – chó theo đuôi”.
Giang Quý Tinh theo dõi full-time, nhưng luôn về nhà trước, nấu cơm, bày biện đợi tôi về.
Hôm nay cũng vậy.
Vừa mở cửa, thấy anh đứng bếp quay đầu lại, tay cầm cái xẻng, cười như mếu:
“Em về rồi. Anh nấu cơm xong rồi nè.”
Tôi lạnh như kem đá: “Ừ.”
Hôm nay anh mặc tạp dề mèo hồng, trần trụi nửa thân trên, mỗi cái quần dài và sợi dây buộc eo ôm trọn vòng eo nam thần.
Cánh tay rắn chắc, sống lưng thẳng tắp, hai lúm đồng tiền sau lưng đẹp đến mức muốn cắn thử.
Tôi nuốt nước miếng cái ực, nhưng phải giữ hình tượng lạnh nhạt.
“Hôm nay em không ăn.”
“Vậy… để anh dọn.”
Anh rối rít thu dọn bát đũa.
“Sau này anh đừng nấu cơm tối nữa.”
Anh khựng lại, rồi gồng mình tỏ vẻ bình thường:
“Phải nấu chứ.”
“Lỡ em đói thì sao?”
“Em… ăn ngoài hoặc đặt đồ ăn.”
Khóe môi anh trễ xuống, mắt tràn đầy tội nghiệp.
Vành mắt đỏ, anh cúi đầu, nước mắt rơi xuống tạp dề.
“Nấu ăn không mệt.”
“Cũng không phải lúc nào cũng đứt tay.”
Anh giấu ngón tay bị thương ra sau, cố mỉm cười… mà nhìn như cún bị bỏ rơi trong mưa.
Tôi thở dài:
“Giang Quý Tinh, anh không có việc riêng sao?”
Câu đó như tắt điện.
Anh sững lại mấy giây, tránh ánh mắt tôi, giọng lí nhí như con nít bị mắng:
“Hôm nay… anh có.”
“Gì?”
“Anh đi cắt tóc.”
Anh ngẩng lên.
Tôi mới phát hiện tóc mái anh ngắn hơn, lộ vầng trán cao và đôi mắt đẹp đến nao lòng.
Mắt anh long lanh nước, hàng mi ướt, sống mũi đỏ, nhìn vào là muốn… bắt nạt ngay.
“Em từng nói em thích…”
Nhưng tôi không mềm lòng với nước mắt.
Ở thế giới cũ, cha mẹ vì em trai mà ép tôi cưới một người tôi không yêu.
Họ khóc lóc cầu xin. Tôi chán ghét những giọt nước mắt ấy, chán luôn bản thân vì từng yếu đuối.
Về sau, tôi mạnh mẽ và lạnh lùng đến cay nghiệt.
Cứng rắn đến mức người đàn ông khô khan kia đòi “làm chuyện vợ chồng” trước hôn lễ.
Tôi không chịu nổi, bỏ đi, rồi… gặp tai nạn xe.
Cha mẹ tôi để lại cho tôi… vài giọt nước mắt cá sấu.
Từ đó tôi tin chắc: Trên đời không ai yêu thương mình vô điều kiện cả.
Nhưng Giang Quý Tinh thì… tôi nhìn mãi không thấu.
[Ngủ với ảnh đi, sắp ôm đến nơi rồi kìa!!]
[Trời đất ơi, một người sợ giao tiếp đến mức trưa phải ăn lương khô trong toilet lại dám ra tiệm cắt tóc vì vợ. Kỳ tích ghê!]
[Cái kiểu mắt ướt rượt, lén lút nhìn vợ chờ khen mà không được khen, giống y như cún con bị bỏ rơi…]
[Đàn ông gì đâu, cứ khóc hoài, khóc kiểu này là phúc khí trong nhà bị khóc bay luôn đó nha!]
[Thật lòng thấy bé cưng hơi phũ…]
[Ủa alo? Không lẽ cuối cùng phản diện lại thắng thế? Bé cưng là bug hay main vậy? Tôi ship cặp này thật lòng đấy!]
[Thôi đừng trách bé nữa, giày có vừa không chỉ người mang mới biết. Không rõ thì đừng vội phán.]
Bỗng nhiên, Giang Quý Tinh ôm chầm lấy tôi, dúi đầu vào cổ tôi:
“Đừng rời xa anh, được không?”
Anh bế tôi ngồi lên đùi mình, nước mắt nóng bỏng dán lên ngực tôi như miếng dán nhiệt.
Tôi thở dài:
“Em biết anh theo dõi em mấy hôm nay.”
Anh khựng lại, lí nhí: “Xin lỗi.”
Tôi nheo mắt: “Xin lỗi xong rồi… lần sau có dám nữa không?”
Anh chẳng trả lời, chỉ ôm chặt hơn, còn nhẹ nhàng kéo áo tôi ra.
“Bọn họ chỉ là khách sạn. Anh mới là nhà. Vợ chịu về là anh vui rồi.”
Tôi sốc tới tê người.
Anh cầm tay tôi nhét vào trong tạp dề mèo hồng.
Da mịn, cơ bắp săn, đàn hồi tốt, cảm giác như hàng cao cấp trong siêu thị Nhật.
Tạp dề rơi xuống. Trên hoa văn mèo hồng là một chiếc nhẫn lấp lánh.
“Vợ ơi, giờ anh chẳng có gì ngoài cái thân này. Có thể làm em vui.”
Xong rồi.
Chiêu dụ dỗ kiểu “trai ngoan nhưng dẻo miệng” này… tôi không có miễn dịch.
[Tôi nói trước rồi đó: cốt truyện không thay đổi được đâu. Sau này phản diện và nữ chính có chuyện gì, người bị bỏ lại đầu tiên là cô.]
[Anh ta mà tham lam chọn cả hai, thì chuẩn bị dọn vào drama nha.]
[Bồi thường đã trả đủ. Sau này ra sao, cô tự gánh.]
Tôi vừa ăn bánh kem vừa nhìn “người đàn ông của vạn chức danh” đang cắm hoa.
“Vậy tương lai tôi sẽ mất bạn cùng giường, đầu bếp, nghệ nhân cắm hoa, shipper, thợ bánh, tài xế, bảo mẫu, bạn chơi, chatbot, huấn luyện viên, người mẫu nam…”
Hệ thống thở dài:
[Công nhận, bỏ kiểu này cũng hơi phí thiệt.]
Tôi trừng mắt:
“Ủa, không lẽ anh ta yêu nữ chính dữ vậy hả? Bị bỏ bùa yêu à?”
[Cô đang ghen đúng không?]
“Không bao giờ có chuyện đó!”
[Nữ chính từng cho ảnh một viên kẹo hồi tám tuổi, lúc ảnh thảm nhất.]
“… Một viên kẹo? Tôi cho ảnh cả cái gia đình luôn rồi đó!”
[Cô cũng từng cho nguyên đống người đàn ông một “gia đình” mà.]
Ờ thì… đúng là vậy thật.
Lúc mới xuyên tới, nhiệm vụ chưa bắt đầu.
Tôi vừa giàu vừa rảnh. Gặp người mẫu nam nào cũng thấy yêu được.
“Thôi, thuận theo tự nhiên đi. Bước tới đâu tính tới đó. Tới lúc cần đi, tôi sẽ đi.”
Từ lúc xuyên vào cái nhà “trúng số độc đắc” này, tháng nào tôi cũng phải đi tiệc xã giao như đi làm thêm.
Cũng nhờ một bữa tiệc như thế, tôi gặp nam chính, nữ chính… và cả nhà họ Giang.
Trước khi ra cửa, tôi dặn Giang Quý Tinh khỏi đến đón.
Anh vẫn đến.
Nhưng thay vì lãng mạn, cảnh tượng tôi thấy là… anh đang bị sỉ nhục tập thể.
Anh cố cười, giả vờ không sao.
“Sao các người lại ở đây?”
Anh trai anh tiến tới, táp nhẹ vào mặt anh như đang đùa giỡn với một thằng hề:
“Tiệc này đâu mời anh, chắc mời cậu à? Tưởng bám được đại gia là đổi đời, ai dè vẫn tàn như bánh tráng.”
Giang Quý Tinh quay người bỏ đi, nhưng bị cha anh chặn đầu:
“Tiểu Tinh à, cha cũng không muốn công ty phá sản đâu, may mà anh con về mới cứu được. Cha giao công ty cho nó là đúng thôi.”
“Nhưng đừng vì giận dỗi mà theo đuổi phụ nữ. Người ta ngoài kia gọi con là con rể ăn nhờ ở đậu, trai bao nhà họ Cố, nghe chưa?”
“Cô ta không yêu con đâu, chỉ xem con là đồ chơi thôi. Về nhà đi.”
Giang Quý Tinh từng là học bá, con cưng của trường. Nhưng trong mắt gia đình, anh là đồ thừa.
Yêu thương? Họ dành hết cho anh trai anh rồi.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy, không tới lượt các người chõ vào. Tránh ra.”
“Cậu dám ăn nói kiểu đó với cha à?!”
Anh trai anh nổi điên, đẩy anh đập vào tường.
“Cậu làm con chó cho Cố Yên Thưởng, mất mặt cả họ Giang!”
Áo sơ mi anh xộc xệch, tóc rối, vẫn không phản kháng.
Giọng anh nhẹ như gió lướt:
“Tôi đâu còn là người nhà họ Giang nữa.”
“Thằng khốn này—”
Bốp! Anh trai anh tát thẳng mặt anh.
Làn da trắng trẻo lập tức in nguyên bàn tay năm ngón.
[Toà nhà này chắn gió tốt ghê, qua đây chị đánh thêm lớp cushion nha!]
[Tát lại đi chứ! Nói cho tụi nó biết cậu với bé cưng đăng ký kết hôn rồi, legal nha!!!]
[Tôi nghi anh ấy cam chịu thật, trong đầu vẫn nghĩ mình chỉ là đồ chơi của nữ chính.]
[Chẳng lẽ đây là phản diện tương lai? Mặt thì đáng thương, lòng lại đầy lửa.]
[Nói nhỏ thôi, hồi công ty phá sản, là do nhà họ âm mưu. Xong còn nhốt Quý Tinh trong phòng tối, cho ăn đồ thừa. Ra được là đã thần kỳ lắm rồi.]
[Đừng trách phản diện yếu đuối nữa, người ta đi trị liệu rồi, lại có bé ánh dương bên cạnh, hồi phục hơi nhanh đấy.]
Tôi giẫm giày cao gót bước thẳng tới, như một nữ chính bước ra từ clip TikTok trending:
“Anh ấy là người của tôi. Mấy người dựa vào đâu mà đánh anh ấy?”
“Cô Cố, tôi chỉ định dạy nó một chút—”
Bốp! Tôi tát thẳng vào mặt anh trai anh.
“Cô dám đánh tôi?!”
Hắn lao tới, nhưng Giang Quý Tinh đã chắn trước mặt tôi.
Anh tập gym đàng hoàng, đứng như tường gạch, hắn chẳng làm gì được, đành tức tối bỏ đi.
Trên má anh vẫn in dấu tay, đỏ ửng trên làn da trắng như sữa tươi không đường.
Anh nâng tay tôi, áp vào má mình:
“Anh không sao đâu, vợ à. Em có đau tay không, để anh thổi cho nha.”
Tôi nghiến răng, lửa bốc đỉnh đầu:
“Giang Quý Tinh, bị tát thì tát lại! Sợ cái gì? Không quyền, không thế, nhưng còn có em đây! Ai đánh anh, anh tát lại gấp đôi! Nghe chưa?!”
“Đương nhiên trừ em ra.”
Lỡ sau này có cãi nhau, anh cũng không được đánh em đâu đấy.
Giang Quý Tinh ngoan ngoãn áp má vào tay tôi, dụi nhẹ như cún con tìm chỗ nịnh.
“Anh hiểu rồi. Sau này chỉ có em được quyền đánh anh.”
Tôi bỗng nhớ đến…
Cái lần “đánh thật” trên giường.
Tôi hay tranh thủ lúc anh không đề phòng mà tát một phát — mặt, ngực, cơ bụng, thậm chí cả… đầu gối.
Mỗi lần như vậy, anh đều giật nảy người, quay mặt đi, nhưng khoé môi thì nhếch lên như bị đánh nghiện.
Rồi lại hôn lên ngón tay tôi như thể nói:
“Vợ à, cún nhỏ… còn muốn nữa không?”
Rõ ràng là hiểu sai vibe, nhưng mặt vẫn ngây thơ như gà luộc.
Tôi đấm anh một cái cho tỉnh:
“Về nhà thôi!”
Giang Quý Tinh ngoan như cún đã được huấn luyện, khoác áo cho tôi:
“Anh đi lấy xe. Em chờ anh nha.”
“Ừ.”
Anh vừa đi được mấy bước, tôi nghe tiếng drama phát ở góc tường.
“Tống Từ Việt! Tôi không thích anh nữa! Bám hoài thấy vui lắm hả?”
“Ồ? Hứa Tụng Dã, cô tưởng tôi quan tâm cô có thích hay không à? Tôi chỉ muốn… trả thù thôi.”
Tống Từ Việt siết chặt tay cô gái như đang đóng phim TVB, còn Hứa Tụng Dã thì có vẻ đang… hơi say.
Cô ấy đột nhiên ôm cổ Giang Quý Tinh, giọng lè nhè:
“Ơ anh đẹp trai… hôm đó quán bar xé giấy ăn vui ghê ha~”
Giang Quý Tinh đứng hình.
Sắp đẩy ra thì… nhìn rõ mặt, tay anh khựng lại.
“Hứa Tụng Dã, đừng tự dối lòng. Gu cô đâu phải kiểu như nó.”
“Tôi cứ thích kiểu ngoan ngoãn đấy, cấm tôi chắc?”
[Ơ kìa! Chính thức gặp nhau rồi kìa! Nam nữ chính đụng độ nè mấy chế!!]
[Cẩu huyết tới nóc! Họ yêu, họ hận, họ… còn dính bug nội dung!]
[Giang Quý Tinh bị nhìn như hàng khuyến mãi, chứ ánh mắt Hứa Tụng Dã nhìn nam chính là muốn bốc cháy luôn rồi.]
[Này là “đại hội ăn dấm” đúng nghĩa, người nào cũng nêm giấm đến độ thành lẩu!]
Tôi bước ra, gót giày nện cộc cộc vang khắp hành lang, hiệu ứng xuất hiện như nữ chính phim ngôn tình kinh điển.
Ba người cùng quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt Giang Quý Tinh hơi thay đổi.
Tôi giả vờ không thấy, nhìn thẳng vào Tống Từ Việt:
“Ồ? Cậu chủ Tống đấy à? Trước đây hai nhà cứ nằng nặc đòi đính hôn cho bằng được nhỉ?”
Tống Từ Việt nhìn tôi vài giây, sau đó lập tức phối hợp diễn như một diễn viên chuyên nghiệp:
“Phải rồi. Tôi cũng từng cân nhắc nhiều, nghĩ cô Cố vừa đẹp vừa giỏi, hợp tác kiểu gì cũng ổn.”
Tôi quay lại, nhìn hai người phía sau.
Hứa Tụng Dã khoanh tay, hừ lạnh.
Giang Quý Tinh im lặng, mắt không rời tôi, như muốn nói gì đó… rồi thôi.
[Ủa? Có cả hôn ước à?!]
[Đây là sân khấu “Chiến trường tình yêu tập 101” đúng không mọi người?]
[4 người, 4 ánh mắt ghen khác nhau, tôi muốn replay đoạn này mười lần!!]
[Người khổ không phải mấy người yêu nhau rối tung này đâu. Khổ là tui, vừa ăn mì tôm vừa hóng drama.]
Tôi đứng yên vài giây mới nhận ra… hơi lố.
Tự dưng đang yên khơi lại cả nồi lẩu cẩu huyết.
“Anh Tống, trời hơi lạnh. Tôi về trước.”
Tôi liếc nhìn Giang Quý Tinh.
Muốn làm gì thì làm, tôi mệt rồi.
Anh im lặng đi theo sau.
Vào xe, không khí tụt nhiệt như vừa bước vào ngăn đá tủ lạnh.
Anh lái xe, tôi thì ngồi bẹp ở ghế sau như đang tự diễn bi kịch một mình.
Qua gương chiếu hậu, tôi bắt gặp ánh mắt anh — nhìn nhau một giây rồi cùng lảng đi như hai học sinh mới bị bắt gặp trộm bài.
Tôi quyết định… nhắm mắt nghỉ luôn.
Và lỡ thiếp đi thật.
Lúc tỉnh dậy, Giang Quý Tinh đã ở ngay bên cạnh.
Tôi duỗi chân, theo phản xạ… gác luôn lên người anh.
Một giây sau mới nhớ: Ơ chúng tôi đang chiến tranh lạnh mà?!
Tôi tính rút chân về. Nhưng anh đã giữ lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng xoa chỗ mắt cá.
Xoa đúng kiểu “anh đang xin lỗi bằng hành động chứ không bằng lời”.
Giang Quý Tinh cúi đầu ôm tôi, giọng trầm khàn bên tai:
“Người phụ nữ anh ôm… cô ấy lại không nhận ra anh.”
Lúc tám tuổi, anh bị đuổi khỏi nhà, hạ đường huyết rồi ngất. Người đầu tiên cho anh viên kẹo chính là cô ấy.
Anh nhận ra vết bớt sau tai cô, nên mới bất ngờ đến vậy.
Anh không thích cô ấy. Chỉ là biết ơn thôi.
“Em đừng giận nữa được không?”
Vừa nói, anh vừa lén nhìn sắc mặt tôi.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh hiện rõ nét chân thành, không giống đang diễn.
Giang Quý Tinh khẽ dụi chóp mũi lên người tôi.
Giống như một chú cún con biết mình sai, không dám vượt ranh giới, nhưng vẫn muốn làm lành.
Thấy tôi không đẩy ra, anh bắt đầu táo bạo hơn.
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên mắt, sống mũi, bờ môi.
Cuối cùng, anh cạy hàm tôi ra, nhắm mắt, hôn sâu.
Tôi không nhắm mắt.
Vì thế tôi thấy rõ hàng mi mỏng của anh run lên theo từng nhịp thở.
Anh càng hôn càng cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp, xen lẫn vài tiếng rên khẽ.
Trong khoảng nghỉ, Giang Quý Tinh thì thầm:
“Sao em không nhắm mắt?”
Tôi véo tai anh:
“Để nhìn vẻ mặt người khác không thấy được chứ sao.”
Anh mở mắt, ướt sũng nhìn tôi.
Không gian ghế sau chật hẹp, anh chống tay lên đỉnh đầu tôi.
Tôi vòng tay qua cổ anh, tiếng tim đập át đi giọng nói.
Tôi ghé vào tai anh:
“Mở mui xe đi, không đập tay anh nữa.”
Giang Quý Tinh siết eo tôi, khàn giọng:
“Nhưng như vậy sẽ bị thấy mất.”
“Không sao, nửa đêm trong sân nhà mình, chẳng ai nhìn đâu.”
Từ nhỏ sống dè dặt, cuối cùng anh cũng bị tôi dụ mở mui xe.
Toàn thân run nhẹ.
Có lẽ anh từng là thiếu niên ưu tú, trầm lặng, u tối.
Sau này thành người lạnh lùng, tàn nhẫn, một phản diện hoàn chỉnh.
Nhưng giây phút này, anh chỉ là một chú cún nhỏ yêu tôi tha thiết.
Cả đời này, người đầu tiên thấy anh khi trái tim rung động – là tôi.
[Bình luận hệ thống xuất hiện]
[Oa, cặp đôi làm lành nhanh nhất lịch sử luôn!]
[Thấy chưa? Người hướng nội còn biết mở lời, không như mấy người im lặng chơi chiến tranh lạnh.]
[Lần này vẫn dữ dội nhưng không còn cưỡng ép. Có dịu dàng, có ngọt ngào, như thời gian ngừng trôi vậy.]
[Không thấy gì cả, che hết rồi 🙂 🙂 ]
[Truyện nữ hướng tuyệt vời, tiếc là không thấy gì.]
Tôi chắc chắn mình thích Giang Quý Tinh.
Cả người lẫn tính cách anh.
Nhưng… ai có thể chống lại cốt truyện chứ?
Giang Quý Tinh vẫn đi gặp bác sĩ tâm lý, giờ đã ổn hơn nhiều.
Anh không thiếu bạn.
Có một người bạn luôn âm thầm cổ vũ anh.
Sau này tôi mới biết, lần trước tôi bỏ đi, chính người đó giúp anh tìm ra tôi.
Giờ anh không còn sợ ra ngoài, cũng không dính tôi cả ngày nữa.
Thời gian tự giam mình, anh viết rất nhiều kế hoạch.
Giờ là lúc thử từng cái một.
Dù vẫn xa cách nữ chính, ghét cay ghét đắng nam chính, nhưng tôi cảm nhận được: cốt truyện đang dần quay lại quỹ đạo.
Dạo gần đây anh hay viết vào cuốn nhật ký màu hồng.
Có khi nét mặt đầy đau khổ.
Chắc đang vật lộn giữa tôi và nữ chính.
Tôi muốn lén đọc, nhưng sợ bị bình luận chửi.
Ha ha, thật trẻ con.
Lớn đầu rồi còn viết nhật ký.
Dù vậy, ngày nào anh cũng tìm cách dụ dỗ tôi.
Giờ chuyển sang phong cách đàn ông trưởng thành.
Áo len cổ lọ đen, kính gọng vàng.
Mỗi lần hôn là đi thêm một bước.
Tháo kính như đang giải phong ấn – người đàn ông trưởng thành lập tức biến thành cún con.
Nhưng sự thay đổi không dừng ở đó.
Ánh mắt anh nhìn tôi ngày càng lộ rõ sự chiếm hữu.
Có đêm anh làm việc đến khuya, tôi đã ngủ.
Anh đeo kính nửa gọng, mặc đồ ngủ, tóc mềm rũ xuống.
Ngồi dưới chân giường, không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Thỉnh thoảng anh nhẹ nhàng cầm váy ngủ của tôi, đặt dưới mũi ngửi.
Không đụng vào, không chạm tới.
Nhưng mở mắt ra thấy cảnh đó thì đúng là giật mình.
Vừa như một gã otaku bước ra từ manga, vừa như một kẻ điên sắp chết.
Tôi biết, thời khắc đó đã đến.
Vậy nên, vào một ngày nắng đẹp, tôi lấy cớ đi mua đồ rồi bay đến nước A.
Trước khi đi, tôi hỏi hệ thống:
“Giang Quý Tinh sau này thật sự có thể đấu ngang với nam chính?”
[Dĩ nhiên rồi.]
Hệ thống đầy tự tin.
[Anh ta là nhân vật để tác giả trổ tài viết lách. Không có cô, anh ta vẫn sẽ trải qua đủ đau khổ, đủ thử thách, và cuối cùng trở thành người duy nhất có thể đối đầu với nam chính.]
[Chỉ khác một điểm – nữ chính không yêu anh ta.]
Thấy tôi im lặng, hệ thống an ủi:
[Cô làm đúng rồi. Cốt truyện khó đổi, thà rời đi còn hơn mắc kẹt trong tình yêu bóp nghẹt giữa hai người đàn ông. Nhìn thế giới đi.]
[Cô từng nói gia đình mình chẳng ra gì, giờ cô có tiền, có tự do. Cô là kí chủ tỉnh táo và phóng khoáng nhất tôi từng gặp.]
Hệ thống không nói hết.
Trước khi đi, tôi đã để lại cho Giang Quý Tinh vài dự án.
Trong nguyên tác, anh không nhận được giúp đỡ gì, tự mình xây đế chế thương mại nhưng cũng trở nên cực đoan.
Tôi chỉ hy vọng nhờ sự giúp đỡ nhỏ nhoi này, anh đỡ vất vả hơn một chút.
Khi nhớ lại đoạn đường tăm tối ấy, trong tim anh, vẫn còn một góc mềm mại.
Ba năm sau.
Tôi đã lấy bằng tiến sĩ.
Đọc những cuốn sách ở thế giới này chưa từng đọc, ngắm những cảnh chưa từng thấy.
Tất nhiên cũng sờ không ít cơ bụng của người mẫu nam ngoại quốc.
Dù chưa từng xuất hiện trước truyền thông, studio tôi lập ra đã thuộc top đầu ngành.
Lần này tôi về nước để mở rộng thị trường.
Hệ thống báo cáo:
[Nam nữ chính kết hôn rồi. Giang Quý Tinh khi tỉnh khi điên, nhưng không phát bệnh thường xuyên. Còn hợp tác làm ăn với nam chính nữa.]
[Cô đâu thể ở nước ngoài mãi, tôi tính rồi, cốt truyện giờ khá ổn, khó mà xảy ra biến cố…]
Hệ thống chưa nói hết, tôi đã bị bắt cóc.
Bị trùm bao tải.
Tôi đâu có công khai lịch trình? Sao lại bị bắt?
Xe xóc nảy một hồi, khi chiếc bao được kéo xuống, tôi lập tức nhận ra căn biệt thự quen thuộc – nơi tôi từng nuôi Giang Quý Tinh.
Tôi bị trói tay, ngồi trên ghế sofa.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, trầm ổn mà quen thuộc.
Tim tôi đập mạnh theo từng bước chân.
Khi anh xuất hiện ở bậc cuối, tim tôi gần như nhảy ra khỏi ngực.
Giang Quý Tinh giờ đã khác hẳn.
Anh mặc đồ ở nhà xám đậm, hờ hững mà vẫn sang trọng như đang catwalk.
Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt thâm sâu, không còn chút gì của cậu thiếu niên ngày xưa.
“Vợ à.”
Giọng anh chín chắn, pha chút sung sướng.
Anh đứng trong ánh sáng, nghiêng đầu, cười nhàn nhạt.
“Cuối cùng cũng bắt được em rồi.”
[Bình luận hệ thống tiếp tục nhấp nháy]
[Aaaaa đúng mùi nam phụ bệnh chiếm hữu rồi!!]
[Bên kia khổ sở yêu nhau, bên này bật chế độ cưỡng chế yêu rồi!]
[Bé cưng mất tích ba năm, chắc đại phản diện nghẹn muốn nổ!]
[Dù có người trách cô bỏ đi không từ biệt, nhưng bé cưng là bug, cô chọn gì cũng đúng cả.]
Tôi bị trói, chẳng điểm tựa, đành rướn người lên ghế.
Tôi cố tỏ ra thoải mái:
“Giang Quý Tinh, anh làm gì vậy, ha ha ha…”
Anh bước đến, dáng người cao lớn che trước mặt tôi.
Không nói gì.
Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cười được vài giây.
Cuối cùng… không cười nổi nữa.
Tôi dùng gót giày cao chót vót đá nhẹ vào ống quần anh:
“Này, cởi trói cho em đi, ngồi kiểu này mỏi lưng quá.”
Giang Quý Tinh khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh, cứ như đang ngắm thú cưng.
“Không dám đâu, vợ à. Nhỡ em lại bỏ chạy thì sao?”
“Không đâu, không đâu mà…” Tôi cười gượng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Giang Quý Tinh vừa nghịch đầu dây thừng vừa nói như thể đang kể chuyện cổ tích:
“Khó chịu à? Khó chịu là đúng rồi. Dễ chịu thì… để dành cho người chết.”
Tôi: “…”
Ai đó gọi cảnh sát đi, nhanh lên.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay nhàn nhã vuốt dọc gò má tôi.
Tôi co giật né tránh, run rẩy cảnh tỉnh:
“Giang Giang Giang Quý Tinh! Anh giờ là người công thành danh toại rồi! Không, không thể phạm pháp được đâu đó!”
“Chậc.”
Kẻ đang nắm trong tay mấy cái công ty tỉ đô chép miệng, như thể tôi vừa phá vỡ giấc mộng đẹp của anh.
“Anh đâu nỡ tàn nhẫn vậy? Là anh sai rồi, vợ ơi. Anh xin lỗi vì dọa em. Để anh đi lấy nước cho em uống nha?”
Tôi thở phào. Nhưng chưa kịp mừng thì anh đã bưng ra một ly nước khả nghi.
Bình luận hệ thống nhấp nháy như sắp cháy màn hình:
[ĐỪNG UỐNG!!! BẢO BỐI, TRONG ĐÓ CÓ THUỐC!!!]
[Tuy rất thích xem cưỡng chế yêu, nhưng lần này phản diện đi hơi xa rồi!]
[Tôi cứ tưởng Giang Quý Tinh cải tà quy chính… ai dè chỉ giỏi ngụy trang!]
[Trốn kiểu gì giờ trời??? Thằng này nó upgrade rồi!]
Tôi lập tức quay đầu né ly nước:
“Em… em không khát.”
Không sao. Anh khát.
Giang Quý Tinh uống một ngụm lớn, sau đó giữ cằm tôi, cưỡng chế truyền miệng.
Tôi trợn mắt giãy đành đạch, nước tràn ra khỏi khoé môi, theo phản xạ cắn mạnh vào môi anh.
“Anh cho em uống cái gì?!”
Anh nhẹ nhàng lau vết máu, mặt không đổi sắc:
“Không gì cả, chỉ là thứ nước giúp em ngủ ngon thôi.”
Nói xong, anh tháo dây trói cái rẹt, bế tôi lên như công chúa trong phim Disney bản lỗi.
Đi thẳng lên phòng.
“Giang Quý Tinh! Anh… anh đê tiện! Đừng mà!”
Tôi hoảng loạn giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bình luận hệ thống run bần bật:
[Thuốc gì đấy? Thuốc ngủ thật à?]
[Không phải… không phải cưỡng gian lúc ngủ đấy chứ?!]
[Có thể là vitamin tổng hợp… hoặc thuốc bổ thận?]
[GIANG QUÝ TINH! ANH BIẾN THÁI THẬT RỒI!!]
Ý thức tôi dần mờ đi trong tiếng chửi bới của hệ thống.
Tôi tỉnh lại.
Mắt mở to như thể bị reset.
Vẫn là chiếc giường quen thuộc ba năm trước.
Tôi vội bật dậy kiểm tra.
May quá, quần áo vẫn là bộ hôm qua, chỉ thiếu áo khoác.
Cơ thể… tạm ổn.
Không ngờ Giang Quý Tinh… lại không làm gì tôi?!
Ủa? Giờ đổi style rồi à?
Đúng lúc đó, một bàn tay đặt trên eo tôi cử động.
Tôi cứng người, từ từ quay đầu.
Giang Quý Tinh đang nằm cạnh tôi, nhíu mày mơ màng mở mắt.
Giọng khàn đặc kiểu “vừa tỉnh ngủ, chưa bật chế độ sói”:
“Hình như… đang mơ à…”
Tôi lập tức chồm dậy định trốn.
Chưa kịp chạm chân xuống đất thì cổ tay bị anh nắm chặt, kéo trở lại giường.
Giang Quý Tinh chống đầu, sờ mặt tôi, cười nhạt như yêu nghiệt:
“Ra là không phải mơ.”
Tôi cố gắng gượng dậy.
Anh lại đè xuống.
“Vợ à, hôn cái đi.”
Tôi định lườm anh, nhưng ngẫm lại – dù gì người ta cũng không cưỡng gian mình.
Cho nên, tôi nhắm mắt… hôn trả.
Anh hôn.
Hôn cái nữa.
Hôn xong lại hôn tiếp.
Cuối cùng anh nhả ra, ra vẻ tiếc nuối:
“Ba năm ở nước ngoài, kỹ thuật hôn của vợ tụt phong độ rồi. Không biết đáp gì hết.”
Tôi mím môi:
“Vậy sao? Hôm trước hôn kiểu Pháp bị chuột rút tới giờ còn ê.”
Tôi đẩy anh ra:
“Anh buông em ra, em muốn xuống dưới.”
Mặt anh tối sầm.
Cái tên phản diện này, mood đổi nhanh hơn thời tiết.
Anh đột nhiên giữ đầu tôi, hôn tiếp.
Nhưng lần này không phải kiểu cẩu con vui đùa nữa.
Đó là nụ hôn nghiêm túc.
Nụ hôn có chiều sâu.
Nụ hôn của một người đàn ông đã động tình.
Tôi định giãy, nhưng bị anh cuốn vào.
Cổ ngửa lên, môi chạm môi, tim đập điên cuồng.
Khác với ba năm trước, anh không ồ ạt áp sát như dã thú.
Chỉ nhẹ nhàng vuốt eo tôi, động tác tiết chế, không vượt ranh giới.
Tôi bối rối.
Ủa gì vậy? Biết kiềm chế rồi à? Biết giả bộ rồi hả?
Tôi bắt đầu phân tâm.
Anh ngay lập tức cắn nhẹ đầu lưỡi tôi – như thể cảnh cáo:
“Tập trung vào. Đừng có nghĩ chuyện ngoài luồng.”
Cho đến khi cảm thấy mặt mình bị thứ gì đó ướt ướt liếm qua, tôi mới giật mình đẩy anh ra.
Tưởng đâu nước dãi — ai dè là nước mắt.
Không phải của tôi, mà là của Giang Quý Tinh.
Tên đại phản diện đang ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dính nước, ánh nhìn ướt át… y như một chú cún con vừa bị chủ bỏ rơi ngoài mưa.
Giây trước còn cool ngầu như tổng tài, giây sau đã hóa bánh bèo nhập vai. Sự trưởng thành giả trân kia tan tành như mây khói.
Anh cụp mắt, dụi trán vào trán tôi như con mèo dụi đầu đòi ăn, rồi nằm xuống giường không nói gì thêm.
Tôi thì nằm ngửa ra, tay che mắt, đầu óc như bị sập nguồn. Không muốn nghĩ gì nữa. Bộ não tôi xin phép out khỏi cuộc chơi.
Tôi không đoán nổi anh đang nghĩ gì. Lại còn thấy… hơi hối hận?
Biết thế năm xưa đừng nhát gan. Biết thế thử yêu một lần. Biết thế đừng bỏ đi…
Nhưng tôi biết rõ, tôi là kẻ yếu đuối. Tôi thích nắm thế chủ động, vì khi thấy dấu hiệu gió to, tôi còn kịp bật khiên rút lui. Đỡ đau lòng.
Có điều, nhìn lại thì… tôi đúng là ích kỷ.
Yêu một người bình thường đã khó, huống chi là một người phản diện — lại còn bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện?
“Đừng khóc.”
Giang Quý Tinh kéo tay tôi xuống.
Tôi chớp mắt: “Tôi đâu có khóc.”
Vừa dứt lời, anh đã chìa ra một thứ — là giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi nhìn rồi ngẩn người: “Gì vậy? Tuyên chiến à?”
“Ly hôn đi.”
Anh nói rất nhẹ. Như thể đang đề nghị chia đôi chiếc bánh chưng.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Ngoài nỗi đau mơ hồ đang âm ỉ nhói lên trong tim.
Mặc dù tôi biết, đây chỉ là giấy giả.
Giang Quý Tinh cúi đầu nhìn hai quyển sổ màu đỏ:
“Hồi anh nghèo, chắc em xem anh như món đồ chơi — chán rồi thì vứt.”
“Lúc em bỏ đi, anh từng nghĩ, phải bắt em về, trói bằng giấy đăng ký kết hôn, không chịu thì… nhốt em luôn.”
“Nhưng mà, làm vậy là sai.”
“Yêu là phải biết buông tay, đúng không?”
Nghe nhẹ như lông hồng, nhưng lại đè tim tôi như tảng đá.
“Giờ anh có đủ tiền đủ quyền rồi. Ly hôn xong, tài sản chia đôi.”
“Chỉ là… đêm qua, cho em uống thuốc ngủ, anh xin lỗi. Anh chỉ muốn ôm em thêm một đêm thôi.”
Nước mắt tôi rơi, từng giọt nặng như viên đá rơi vào tim.
Tôi há miệng, run rẩy hỏi:
“Cuốn nhật ký đó… không phải là viết về nữ chính à?”
Anh lấy ra cuốn sổ cũ kỹ, đưa cho tôi:
“Anh ghi lại tất cả những chuyện khiến anh vui.”
Trang đầu là ký ức cũ kỹ: một viên kẹo từ cô bé nào đó.
Trang sau… phần lớn là trắng tinh.
Cho đến khi tôi xuất hiện.
Từ đó trở đi, mỗi trang đều là tôi.
Chỉ là — tên nữ chính từng được viết vào, đã bị anh gạch bỏ.
“Cái này là sao?”
“Anh không biết. Có lúc như bị ai đó điều khiển, ép anh nhớ về viên kẹo đó. Nhưng trước khi gặp lại cô ấy, anh đâu có thèm nhớ mấy chuyện nhỏ xíu đó đâu.”
Giang Quý Tinh vò tóc, như thể đang đấu trí với não mình.
“Anh không muốn thế. Anh không tham lam. Chỉ muốn có em thôi. Nhưng lại cứ bị mâu thuẫn. Anh không đáng có em.”
“Vậy nên, lúc đau khổ, anh chỉ còn biết viết tên em vào sổ. Giờ thì… không mâu thuẫn nữa rồi.”
Tôi đọc mà tim như bị búa tạ nện vào.
Không ngờ, tên phản diện tưởng khét lẹt này lại ghi nhật ký như bé lớp ba.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi chẳng bước ra khỏi cửa.
Màn hình bình luận vẫn hoạt động hết công suất:
[Ủa, tôi nhớ người giúp Giang Quý Tinh lúc nhỏ có cả nam cả nữ mà? Không lẽ ảnh là song tính?]
[Hahahaha, mấy người là mướp đắng biết nói à?]
[Mà công nhận, phản diện này giờ khác xưa quá. Xưa thì chiếm hữu bệnh hoạn, giờ còn biết kiềm chế, chịu buông tay… Ai nói anh ta không thật lòng chứ?]
[Khụ khụ.] Hệ thống chen vào.
[Cho tôi nói vài câu.]
[Một, Giang Quý Tinh nói thật. Trước có hệ thống chen vào đầu ảnh thật.]
[Hai, cái giấy kết hôn giả đó… ừm, tôi lén biến thành thật rồi.]
Tôi cầm hai quyển giấy giống hệt nhau. Lòng hơi run.
Thì ra dây tơ hồng này — buộc chặt đến mức chính hệ thống cũng không gỡ nổi.
Tôi nhìn Giang Quý Tinh, giọng chắc nịch:
“Không ly hôn nữa.”
“Cái gì cơ?” Anh nhìn tôi, mắt mở to như anime.
“Không ly hôn.” Tôi cười. “Anh chưa bao giờ là món đồ chơi gì cả.”
“Anh nghĩ mình được em cứu rỗi… nhưng thật ra, anh cũng cứu em.”
Trước khi gặp anh, tôi chưa từng thấy ai xa lạ mà lại dâng cả trái tim ra, không giữ lại chút gì cho mình.
Anh thật lòng, nồng nhiệt. Chấp nhận cả sự yếu đuối và nhút nhát của tôi.
Anh sẵn sàng vì tôi mà phá kịch bản, sẵn sàng mất hết, chỉ để tôi được tự do.
Vậy thì…
“Giang Quý Tinh, từ giờ về sau, cùng nhau bước tiếp nhé.”
HOÀN