Gả Cho Người Chồng Bệnh Kiều

Chương 10



Chương 10:

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.

Tần Mục gục bên giường, nắm chặt lấy tay tôi, như thể chỉ cần buông ra một giây là tôi tan thành mây khói.

Tôi vừa cựa quậy, anh lập tức bật dậy như lò xo, cuống cuồng chạy đi gọi y tá.

Sau khi nghe dặn dò đủ điều, anh đút thuốc cho tôi như đút cháo cho trẻ con, rồi ôm chặt tôi không chịu buông.

Tôi xoa đầu anh, dịu giọng dỗ dành:

“Đừng lo, em có sao đâu mà?”

Anh trầm giọng, xen lẫn sự phẫn nộ kìm nén:

“Chỉ cần nghĩ đến việc hắn ta dám động vào em, anh chỉ muốn chặt tay hắn đi.”

Tôi bật cười, cố tình chọc tức anh:

“Vậy có nghĩa là sau này, bất cứ thằng đàn ông nào cũng không được chạm vào em à?”

Anh gật đầu nghiêm túc:

“Đương nhiên.
Nguyệt Nguyệt là của anh, chỉ riêng anh mà thôi.”

Nói xong, anh lại siết tôi chặt hơn nữa, cứ như sợ tôi bị bắt cóc ngay tại chỗ.

Chợt nhớ ra chuyện gì đó, tôi nheo mắt nhìn anh, cố ý hỏi:

“Nhưng mà… hồi ở hội nghị, anh cũng bắt tay với mấy cô gái khác.
Vậy có phải em cũng nên tức giận không?”

Ban đầu chỉ là nói đùa, ai ngờ ông này nghiêm túc gật đầu:

“Cũng đúng.
Vậy Nguyệt Nguyệt cứ chặt tay anh đi, xem như trừng phạt.”

Nói xong, anh thật sự chìa con dao ra trước mặt tôi.

Tôi: “…”

Ủa?
Chơi ngu lấy tiếng là có thật hả?!

Thấy tôi đứng hình, ánh mắt anh chợt tủi thân:

“Nguyệt Nguyệt không chặt sao?
Có phải em không thích anh không?
Nên dù anh có chạm vào người khác, em cũng chẳng buồn để tâm?”

Tôi dở khóc dở cười, đặt tay lên trán thở dài:

“Đồ điên.”

Hôm sau, tôi nghe vệ sĩ thuật lại.

Sau khi phát hiện tôi mất tích, Tần Mục phát rồ phát dại, làm loạn đến mức suýt nữa khiến hội nghị tanh bành.

Cuối cùng, khi tìm được tôi ở phòng trên tầng hai, Giang Tinh còn cả gan ra cản đường.

Nhưng… bị anh đá bay một phát không khác gì phim hành động.


Sau khi đưa tôi vào viện, anh lệnh cho vệ sĩ táng cho ba người kia một trận nhớ đời.

Nếu không phải ban tổ chức hội nghị vội vàng can thiệp, e rằng cái hội nghị này có khi biến thành sàn đấu võ tự do luôn rồi.

Giang Tinh cũng nhập viện, cùng khoa với tôi.

Hồi phục xong, tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, ghé qua phòng bệnh của cô ta.

Cô ta nằm bẹp trên giường, ánh mắt hận thù cháy rừng rực, nhìn tôi như thể muốn xé xác tôi bằng ánh mắt:

“Giờ thấy tôi thế này, chị vui lắm hả?”

Tôi bình tĩnh ngồi xuống, giọng lạnh như tiền:

“Tự làm tự chịu, đừng trách ai.”


Giang Tinh bật cười, tiếng cười méo mó cay cú, càng lúc càng giống nhân vật phản diện sắp thức tỉnh:

“Tôi không hiểu.
Cùng cha cùng mẹ, cùng xuất phát điểm.
Tại sao chị làm gì cũng được, còn tôi cái gì cũng hỏng bét?”

“Tôi không cam tâm.
Ông trời tại sao lại chỉ thiên vị chị?”

Tôi lắc đầu cười nhạt:

“Ông trời chẳng thiên vị ai hết.
Ngay từ đầu, cô đã chọn nhầm đường rồi.
Quan trọng không phải chọn cái gì, mà là ai là người đưa ra lựa chọn đó.”

Giang Tinh cười lạnh, giọng đầy chế giễu:

“Ý chị là tôi hèn nhát, không dám liều như chị, đúng không?”

Tôi chậc lưỡi:

“Không phải.
Sai lầm lớn nhất của cô là lúc nào cũng mong có người khác dọn sẵn cho mình một con đường trải đầy hoa.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tự mình cố gắng.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi thong thả nói tiếp:

“Trên đời này, bất cứ món quà nào mà số phận ban tặng, cũng đều có giá của nó.
Không ai vừa muốn cái này, lại vừa đòi cái kia.
Tham quá thì có ngày lãnh đủ.”

“Người hại cô ra nông nỗi này, chưa bao giờ là tôi.”

Giang Tinh mắt trợn trừng, như thể không tin nổi vào tai mình.

Tôi bình thản đứng dậy, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Phía sau vang lên tiếng gào thét gần như phát điên của cô ta:

“Chị nói dối!!
Tôi không thua!
Tôi không thua—!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.