Chương 4:
Thấy tôi im lặng, ai cũng nghĩ tôi chột dạ.
Giang Tinh càng được đà lấn tới:
“Chị à, một cuộc hôn nhân không có tình yêu, thật đáng thương.”
Sau buổi tụ họp, Cố Thư Nghiễn đích thân lái xe đến đón Giang Tinh.
Đám người xung quanh lại được dịp trầm trồ ghen tị.
Tôi đã gọi tài xế trong nhà đến đón mình.
Không ngờ, người đến lại là Tần Mục.
Vừa bước ra khỏi quán, tôi đã thấy anh ấy ngồi trong xe đợi sẵn.
Bốn mắt giao nhau, tôi theo bản năng bước nhanh hơn.
Đột nhiên, Giang Tinh thò chân cản đường, khiến tôi suýt ngã chổng vó.
May mà có anh phục vụ gần đó nhanh tay đỡ lấy.
Tôi vội nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Nhưng vừa ngước mắt lên, tôi đã thấy Tần Mục mở cửa xe bước xuống, ánh mắt lạnh như tiền, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vai tôi.
Anh sải bước đến, kiểm tra xem tôi có bị thương không.
Sau đó, không nói một lời, kéo thẳng tôi đi.
Chắc do khí thế anh quá đáng sợ, mà không ai dám hó hé nửa lời.
Chỉ có mấy ánh mắt đầy thương cảm lặng lẽ dõi theo tôi.
Giang Tinh lại nhẹ giọng nói gì đó.
Dựa vào khẩu hình, tôi đoán được:
“Chúc chị may mắn nhé.”
Tần Mục không nói gì.
Chỉ im lặng lái xe, suốt cả quãng đường không thèm hé răng một câu.
Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh dần dịu xuống, không còn cái vẻ băng lãnh lúc nãy.
Tôi thầm nghĩ—
Ơ? Thế mà cũng tự xoa dịu cơn ghen của mình được à?
Về đến nhà, anh chuẩn bị đi vào thư phòng như mọi lần.
Tôi nhịn không được hỏi:
“Tối nay… vẫn không ngủ ở phòng chính sao?”
Tần Mục khựng lại.
Ánh mắt giao nhau, người trưởng thành đều hiểu rõ ẩn ý trong câu này.
Anh bước chậm về phía tôi, đột nhiên siết chặt eo, kéo tôi sát vào ngực.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc:
“Em không sợ tôi sao?”
Tôi nhướng mày, hôn nhẹ lên yết hầu anh:
“Sợ gì chứ? Lần này thử cái mới đi?”
Tần Mục cứng đờ, ánh mắt giằng co giữa lý trí và bản năng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, sự kiềm chế hoàn toàn tan biến:
“Giang Nguyệt, lát nữa em không được xin tha đâu đấy.”
Nói rồi, tay anh lướt chậm rãi trên vai tôi, giọng nói mang theo cơn gió lạnh:
“Hồi nãy thằng đó chạm vào em ở đâu? Ở đây? Hay là ở đây?”
Tiêu rồi. Đây chắc chắn là muốn tính sổ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống cắn lên bờ vai tôi.
Một tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng tôi.
Tần Mục lập tức cúi đầu, nuốt trọn âm thanh ấy bằng một nụ hôn sâu.
Hơi thở anh nóng rực, tựa như có phép thuật, khiến tôi hoàn toàn chìm đắm.
Trong vô thức, tôi chỉ có thể bám chặt lấy anh.
Tôi cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình.
“Nguyệt Nguyệt… là em trêu chọc tôi trước.
Tôi sẽ không nhịn nữa đâu. Sau này em đừng mong thoát khỏi tôi.”
Những ngày sau đó, thời gian Tần Mục ở nhà ngày càng nhiều.
Buổi tối cũng không vào thư phòng nữa, mà nhất định phải ôm tôi ngủ mỗi đêm.
Kiếp trước, qua lời Giang Tinh kể, tôi biết trong thư phòng của Tần Mục có rất nhiều dụng cụ tự hành hạ bản thân.
Bây giờ, tôi chỉ mong anh có thể tránh xa căn phòng đó.
Lúc ngủ, anh vô thức dụi đầu vào lòng tôi, giọng mơ màng:
“Vợ ơi, thương anh nhiều hơn chút nữa đi…”
Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn ban ngày.
Quản gia Trần nói rằng, trước đây, mỗi đêm Tần Mục đều phải uống rất nhiều thuốc ngủ mới chợp mắt.
Nhưng từ khi ngủ cùng tôi, anh chưa từng uống thêm một viên nào.
Biết mình có thể giúp anh, tôi thật sự rất vui.
Ban ngày, mỗi khi anh đi làm, tôi cũng không rảnh rỗi.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi dùng số tiền anh cho, cộng với của hồi môn mang từ nhà họ Giang, đầu tư vào một vài quỹ và cổ phiếu tiềm năng.
Chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã kiếm về một khoản lợi nhuận kếch xù.