Gấm Tú Lương Duyên

Chương 8



Chương 8:

 

Vài tháng sau, Ninh Âm hạ sinh một nam hài, phủ đệ vốn yên tĩnh bỗng tràn ngập niềm vui. Nàng ngỏ ý muốn nuôi đứa trẻ bên ta, nhưng ta khẽ lắc đầu. Ta hiểu rõ tâm tư nàng, muốn nhi tử có danh nghĩa đích xuất, song việc nuôi dưỡng vẫn do nàng đảm nhiệm. Ngày thường, chỉ cần mang hài nhi đến cho ta xem là được.

 

Ta và Ninh Âm đặt tên cho hài tử là Hoằng An, mong con lớn lên bình an cát tường. Nhờ có Tiêu Thừa Vũ, hoàng thượng càng thêm ưu ái Duệ Vương phủ. Người đã tuổi cao, từ lâu đã dọn sẵn đường đi nước bước cho Thái tử. Ca ca ta, nhờ vụ thích sát ở hành cung mà lọt vào mắt xanh của Thái tử, được đặc cách phong làm Trung thư xá nhân. Chức quan tuy chỉ ngũ phẩm, nhưng trong hai năm thăng tiến liên tục, nay đã trở thành trọng thần. Trung thư xá nhân là con đường tắt đến vị trí tể tướng, ai ai cũng nhìn ra hoàng thượng có ý nâng đỡ Minh gia.

 

Còn Tiêu Thừa Vũ, kẻ đã nửa sống nửa chết kia, đối với Thái tử mà nói, chẳng còn là mối họa tâm phúc. Ta thân là nữ nhân hậu viện, chỉ có thể dựa vào thánh ân, tuyệt đối không thể có lòng hai. Minh gia được hoàng thượng trọng dụng, đó là đại ân đại đức, thiên hạ chỉ khen hoàng thượng nhân nghĩa, nhưng ít ai biết được ẩn ý sâu xa trong đó.

 

Xuân đến, hoa đào trong phủ nở rộ, rực rỡ tựa ánh hồng trần. Ta cùng Ninh Âm đứng dưới hiên, lặng lẽ nhìn Hoằng An nô đùa trong sân. Ninh Âm sợ lạnh, khoác áo choàng dày, cổ áo đỏ thẫm tôn lên làn da trắng tựa tuyết, không khác lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.

 

“Năm đó, ta vì cứu hắn mà suýt bỏ mạng. Hắn đưa ta vào phủ, trồng đầy hoa quế để ta vui lòng. Thế nhưng, cuối cùng nở rộ trong phủ lại là hoa đào.” Giọng nàng nhạt nhòa, nhưng không giấu nổi nét bi thương.

 

“Trước kia, ta từng hận ngươi, cho rằng ngươi cướp hắn khỏi tay ta. Về sau mới hiểu ra, ngươi cũng chẳng khác gì ta, đều là nữ nhân bị gả đi mà chẳng thể phản kháng.”

 

Ta đưa mắt nhìn đàn nhạn bay về phương xa, khẽ cười mà thở dài: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”

 

 

Tiên hoàng băng hà, Thái tử đăng cơ.

 

Hai năm qua, ca ca ta nhờ kinh nghiệm tích lũy, đã trở thành tâm phúc bên tân hoàng. Người được thăng lên Chính nhị phẩm Trung thư lệnh, còn phụ thân ta, địa vị trong triều càng thêm vững chắc. Mẫu tộc sau lưng mẫu thân là phủ Quốc công, Minh gia giờ đây, danh chấn triều cương.

 

Phụ thân mở học viện trong tộc, mời danh nho học sĩ đến giảng dạy con em. Khi Hoằng An vừa tròn năm tuổi, hoàng thượng liền phong hài nhi làm Thế tử Duệ vương. Ta dắt tay con, đến trước giường Tiêu Thừa Vũ. Hắn vẫn mê man bất tỉnh, chẳng chút dấu hiệu hồi sinh. Nhìn nam nhân trước mắt, ta khẽ nhếch môi, cười nhạt.

 

Hóa ra, ngay cả một kẻ như hắn cũng có lúc khiếp sợ đến vậy.

 

Bất luận là Lý Hà Y, Ninh Âm, hay ta, từ đầu đến cuối, người hắn yêu nhất vẫn chỉ là chính mình.

 

Nhưng hắn không biết, mỗi ngày hắn uống sữa hay dùng dầu bạc hà, đều có một vị thuốc không màu không mùi hòa lẫn bên trong. Trường kỳ tích tụ, đầu tiên là suy nhược tứ chi, sau cùng là héo mòn mà chết.

 

Song, ta vẫn phải cảm tạ hắn. Nếu không có Tiêu Thừa Vũ, làm sao ta có được ngày hôm nay?

 

Ngoài cửa, Cẩm Lý khẽ thưa: “Vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

 

Ta chỉnh lại xiêm y, bước ra ngoài. Trời cao xanh thẳm, ánh dương rực rỡ chiếu rọi nhân gian. Ta ngước nhìn bầu trời xa xăm, lòng bình lặng như mặt nước mùa thu.

 

Những ngày tháng sắp tới, tất thảy sẽ đều tốt đẹp.

 

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.