Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 13



Chương 13:

Lại gần một chút, lại gần một chút…… Sắp được hôn rồi…

“Thẩm Điềm Điềm, cô làm gì vậy?”

Giọng khàn khàn phát ra từ bên tai, tôi cứng đờ, phải không? Tôi đang làm gì vậy? Thật sự là mê sắc loạn trí rồi.

Tôi lại không chạm vào hắn, còn vọng tưởng hôn hắn.

Chỉ hận mình không có một cơ thể!

Tôi hận!

“Ha, tôi nghĩ…… Tôi nghĩ, tôi muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Tôi quả thật còn chưa nói câu này.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Chinh vang lên, tôi nhìn thấy tên người gọi, là Tiểu Mỹ.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên tôi giống như bị người ta xối một thùng nước đá, lạnh từ đầu đến chân.

Qua điện thoại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Tiểu Mỹ, môi Lục Chinh cũng cong cong, trong mắt có ý cười.

Tôi yên lặng xoay người, mẹ nó, tim đau quá!!

Cúp điện thoại xong, Lục Chinh dường như tỉnh táo hơn một chút, còn đi rót ly nước tới.

Tôi còn đang vì chuyện vừa rồi ảo não khổ sở, Lục Chinh lại ngồi ở bên cạnh tôi.

Hắn nhìn tôi vừa nói: “Thẩm Điềm Điềm, tôi tìm được người đến giúp cô trở về trong cơ thể rồi.”

Lục Chinh tìm một vị đại sư rất có danh tiếng, hắn nói đại sư kia cũng từng gặp qua tình huống linh hồn như tôi bay ra khỏi thân thể.

Nhưng đại sư kia nói phải đợi nửa tháng mới tới.

Nghe được tin tức này, tôi nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Rốt cục có thể trở về, nhưng sau khi trở về đồng nghĩa với việc sẽ cắt dứt với Lục Chinh.

“Cô không vui à?” Hắn cúi đầu nhìn tôi.

Tôi lập tức phản bác: “Tôi rất vui, vui muốn chết.”

Hắn hài lòng cười cười: “Ừ, chờ sau khi cô quay về, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.”

Có gì muốn nói rõ chứ?

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc trước hắn hỏi tôi nhìn hắn nhiều lần như vậy, có cái gì muốn nói không.

Chẳng lẽ là muốn cho tôi cách hắn thật xa? Ở bên cạnh hắn sẽ ảnh hưởng đến hắn và…… Tiểu Mỹ?

Buổi tối hôm đó, tôi trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, thừa dịp đêm tối, muốn hóa thân thành sói.

Nhìn khuôn mặt lớn lên cũng rất xinh đẹp của tôi, tôi đấu tranh tư tưởng phức tạp.

Hôn đi, dù sao hắn cũng không cảm nhận được.

Không thể hôn, chúng ta không có quan hệ gì.

Hôn đi……

Không thể hôn……

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đối mặt với dục vọng chân thật nhất của mình.

Nghĩ dù sao hắn cũng không cảm nhận được tôi, cũng không e dè nữa, mà trực tiếp tiến tới hôn lên môi hắn.

Lạ thật! Rất lạ!

Tôi giống như cảm nhận được nhiệt độ trên môi hắn, còn cảm giác được hắn giống như…… Chủ động ghé sát vào một chút.

Sau đó, một bàn tay của hắn bỗng nhiên đưa lên khống chế cái ót của tôi xoay người đem tôi đè ở dưới thân làm nụ hôn này sâu thêm.

Tôi: “…..”

Sau đó, may mắn là tôi không giãy dụa nữa, mới không bỏ lỡ cơ hội tốt.

Tận tình hưởng thụ nụ hôn của hắn, dù sao hắn uống rượu, ngày hôm sau có thể chuẩn xác đem nồi úp ở trên người hắn.

Một đêm hỗn độn…… Kỳ thật chúng tôi cái gì cũng không làm, bởi vì Lục Chinh hôn tôi một lát sau, dùng giọng nói gợi cảm gọi một tiếng “Điềm Điềm”. liền ôm tôi ngủ thiếp đi.

Nhưng áo sơ mi của hắn lại không biết biến mất ở đâu, đúng lúc làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
Nhưng sáng hôm sau, tôi thật sự rất khổ sở.

Tôi đứng trước mặt Lục Chinh, ánh mắt nhìn hắn không biết rơi vào nơi nào, kêu thật nhiều lần: “Thẩm Điềm Điềm…”

Tôi chắc chắn, hắn không nhìn thấy tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.