Nhà tôi ở lầu một, nổi giận đùng đùng mở cửa đi vào, vừa muốn đóng lại đã bị một bàn tay chặn lại.
Là Lục Chinh.
Không muốn nói chuyện với hắn, tôi quay mặt đi.
Nhưng cũng không muốn bị hắn giữ chặt đặt ở trên cửa, bị ép ngẩng đầu đối diện với cặp mắt tràn ngập tính xâm lược kia.
Lần này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng trái tim nhỏ bé của mình đang đập thình thịch.
Hắn nói: “Thẩm Điềm Điềm, nhìn anh nhiều lần như vậy, có cái gì muốn nói sao?”
Lời này sao nghe quen tai như vậy?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn hắn làm bộ sợ hãi nói: “Em đã nói sẽ không nói…”
Hô hấp đột nhiên bị chặn lại, rất nhanh, chân tôi liền mềm nhũn đến chỉ có thể dựa vào hắn chống đỡ, cũng không biết qua bao lâu sau, hắn mới buông tôi ra.
Ngay khi tôi vội vàng há to miệng thở dốc, nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của hắn vang lên bên tai:
“Em có biết trong lúc em hôn mê, anh đã nghĩ gì không?”
Đầu tôi choáng váng, hắn tùy ý ôm vào trong ngực, chẳng biết vì sao, hốc mắt có chút chua xót.
Lục Chinh nói: “Anh đang suy nghĩ, duyên phận bao nhiêu mới có thể khiến chúng ta gặp nhau hai lần, hai lần anh đều thích em?”
Nhân lúc nước mắt chưa kịp chảy ra tôi vội vàng đem mặt chôn ở trước ngực hắn, hắn nói hắn thích tôi, hắn thích tôi…
Thì ra, từ đầu đến cuối đều không phải một mình tôi đơn phương.
——
Sau khi ở bên nhau, tôi dọn đến ở cùng Lục Chinh, nhìn căn phòng mình lấy thân phận hồn ma ở đã lâu này, ngập tràn cảm xúc.
Vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngày đó, lúc tôi và Lục Chinh ra ngoài tản bộ gặp bà Chu, nhìn thấy tôi, bà Chu vui mừng: “Tiểu Lục chúng ta rốt cuộc cũng yêu đương rồi.”
Nói xong nhìn trái nhìn phải tôi, chậm rãi nói: “Sao bà cảm thấy cô gái này có cảm giác quen thuộc khó hiểu vậy.”
Lục Chinh khẽ cười ra tiếng: “Có lẽ bà và cô ấy có duyên.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Trên đường lớn, chúng tôi đi ngang qua một hàng vỉa hè nhỏ, người nọ gọi hai chúng tôi lại, cố gắng gọi mời tôi và hắn mua một đống đá ngọc bích trước mặt hắn.
Tôi vừa nhìn, đây không phải là nhân duyên thạch lúc trước của Lục Chinh sao?”
“Có được nhân duyên thạch này, nhất định có thể tìm được người có duyên, mua một cái còn tặng một cái, mua nhất định không thiệt, đảm bảo không lừa đảo………………”
Tôi liếc Lục Chinh một cái, nhịn cười kéo hắn rời đi.
Đi rất xa, giọng nói của người nọ dường như vẫn có thể mơ hồ nghe thấy, tôi chợt nhớ ra có chuyện quên hỏi Lục Chinh.
“Làm sao anh biết em hồi trung học?”
Hắn im lặng một chút, thản nhiên nói: “Thành tích ngữ văn trung học của em rất tốt.”
Tôi gật đầu, quả thật, tôi hồi trung học học tốt nhất là môn ngữ văn, vì thế giáo viên ngữ văn còn đặc biệt chú ý tôi, thường xuyên hỏi tôi mượn bài thi nói muốn mang về cho con trai mình học tập, nhưng mà…
“Cái này cũng chưa đủ để anh biết em đâu nhỉ?”
Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn về phía tôi, giống như suy nghĩ thật lâu mới mở miệng:
“Có chuyện em có thể không biết, giáo viên ngữ văn cấp ba của em…… Là mẹ anh.”