Chồng tôi nghiện táo.
Ngày nào hắn cũng phải chén ít nhất năm chục quả, thiếu một ngày là như người mất hồn. Từ ngày nghiện táo, trông hắn cứ phơi phới ra, trẻ khỏe như thanh niên mới lớn. Còn tôi thì ngược lại, người lúc nào cũng bứt rứt khó chịu, đầu óc quay cuồng, thở không ra hơi, buồn nôn suốt ngày. Hắn bảo:
“Yên tâm đi, nghén ngẩm bình thường thôi mà.”Cho đến hôm tôi vô tình thấy lịch sử tìm kiếm trên máy tính: “Ăn bao nhiêu hạt táo thì chết?”
Vừa đọc xong, tôi bỗng nhớ đến đám trẻ con hôm qua. Ở cửa sau quán lẩu cay Tứ Xuyên nhà tôi, bọn nhóc cứ moi hết đống này đến đống khác trong thùng rác, toàn táo đã bổ. Quả nào quả nấy, vỏ đỏ au, điểm mấy vệt vàng nhạt, trông vẫn còn tươi. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tất cả đều bị khoét sạch lõi, chỉ còn trơ lại phần thịt táo trống huơ trống hoác.
Tôi nhìn mà tiếc hùi hụi. Táo ngon thế này mà vứt đi thì phí quá. Đáng nhẽ để cho hắn ăn thì có phải tốt không? Người ta thì nghiện rượu chè, thuốc lá, còn hắn thì nghiện táo như điếu đổ, ngày nào cũng phải chén tận năm chục quả. Thời buổi vật giá leo thang, thêm cả đứa nhỏ trong bụng, kiểu ăn uống này đúng là một gánh nặng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào, thôi thì cố chiều vậy.
Đang mải nghĩ, bỗng có đôi bàn tay lạnh ngắt đặt lên lưng làm tôi giật bắn mình. Giọng hắn trầm trầm vang lên:
“Vợ ơi, khách vào kìa. Đứng ngẩn ra đấy làm gì thế?”
Tôi vỗ ngực, lườm hắn một cái:
“Giật hết cả mình, cứ như ma ấy. Em đang xem đống táo này mà, chẳng hiểu ai vứt đi phí của giời. Nhà mình sắp ăn không đủ rồi đây này.”
Hắn đẩy gọng kính, kéo tôi vào trong:
“Kệ người ta, lo làm gì. Nhà mình cứ lo vun vén cho nhà mình là được. Canh tẩm bổ của em để trên bếp đấy, nhớ uống nhé, bổ lắm đấy.”
Nghe vậy, lòng tôi cũng thấy ngọt ngào. Đúng là người đàn ông mà tôi từng mặt dày theo đuổi bằng được. Cưới nhau gần nửa năm rồi mà hắn vẫn chu đáo thế này.
Thế nhưng, vừa húp xong bát canh, tôi lại thấy tức ngực, khó thở hơn hẳn. Nhưng nhớ lại lời hắn bảo, đã hỏi bác sĩ rồi, nghén bình thường thôi mà, nên tôi cũng tặc lưỡi cho qua.
Lúc rửa bát ở bếp sau, tôi vô thức liếc qua ô cửa sổ. Hắn đang đứng trước quán, đuổi mấy đứa trẻ đi chỗ khác. Dưới ánh nắng ban mai, trông hắn vẫn đẹp trai như hồi còn tán tỉnh tôi, làm tôi bất giác nóng bừng mặt.
Đúng lúc ấy, một thằng nhóc nghịch ngợm bất ngờ chạy đến trước cửa sổ, lè lưỡi trêu tôi. Tôi giật mình lảo đảo, bụng dưới nhói lên từng cơn. Hắn hốt hoảng chạy vào, rối rít hỏi han. Nhưng lúc này, đầu tôi chỉ còn quanh quẩn hình ảnh nửa quả táo trên tay thằng nhóc. Trên vỏ quả, một dấu “thập” lớn hằn rõ.
Táo nhà tôi đều là tôi dậy sớm ra chợ chọn từng quả một. Bà chủ quầy thấy tôi mua nhiều còn hào phóng tặng thêm một quả mã xấu. Tôi định bụng giữ lại ăn, nhưng lúc về thì không thấy đâu nữa. Tôi cứ tưởng hắn ăn rồi.
Nhưng –
Sao đám táo đó lại nằm trong thùng rác?
Nhà tôi có giàu có gì cho cam mà ngày nào cũng vung tay vứt đi như thế?
Tôi run giọng hỏi:
“Anh ăn hết táo rồi à?”
“Ừ, hết sạch rồi.”
Hắn đang nói dối.
—————————
Tôi run rẩy lướt xem lịch sử tìm kiếm.
“150 hạt trở lên mới có khả năng ngộ độc.”
“Tức ngực, khó thở.”
“Buồn nôn, nôn mửa.”
Mấy dòng chữ ấy cứ nhảy nhót trước mắt, khiến tôi hoa cả mắt. Tôi bần thần nhớ lại mấy ngày nay cứ thấy khó ở trong người, tức ngực, thở không ra hơi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, chân tay bủn rủn, tôi ngã khuỵu xuống ghế sô pha. Bát canh tẩm bổ hắn hì hụi nấu cho tôi rơi xuống đất, tung tóe khắp sàn.
Con chó cỏ thấy mùi liền chạy lại, thè lưỡi liếm láp hai cái. Chẳng mấy chốc, nó bắt đầu loạng choạng, lảo đảo, rồi đổ gục ngay trước mắt tôi.
Tôi tái mét mặt mày, lạnh toát sống lưng, da gà da vịt nổi khắp người. Hôm nay tôi vốn định ra quán trông nom, nhưng hắn cứ nằng nặc bảo tôi hôm qua động thai khí, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Trước khi đi, hắn còn cúi xuống, vuốt tóc tôi, nhẹ giọng dặn dò:
“Vợ à, anh hâm nóng canh cho em rồi đấy, dậy nhớ uống nhé.”
Lúc ấy, tôi còn thấy lòng mình ngọt ngào biết bao. Nào ngờ tất cả chỉ là giả dối. Nếu không phải lúc lau bàn vô tình quệt tay làm sáng màn hình máy tính, có khi tôi đã “ra đi” một cách êm đẹp cũng nên?
Ngực cứ tức bối hồi, đầu óc váng vất. Tôi tựa lưng vào ghế, nước mắt cứ thế trào ra như suối vỡ bờ. Nhưng trong lòng lại lạnh dần, chai sạn từng chút một.
Tôi có tiền, có học thức. Ngày trước, tôi gả cho hắn khi hắn còn hai bàn tay trắng, cũng chỉ vì thấy hắn hiền lành, biết thương người. Nếu ngay cả cái đó cũng là giả, thì tất cả những gì tôi đã bỏ ra, tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Tôi cố nuốt cơn buồn nôn vào lòng, gắng gượng đứng dậy dọn dẹp bãi chiến trường tan hoang trong nhà. Sau đó, tôi xóa sạch lịch sử tìm kiếm, trả máy tính về như cũ. Cuối cùng, tôi lục tung tủ đồ, lôi ra một gói nhỏ nằm tận đáy rương hồi môn.
Là cái camera siêu nhỏ mẹ đưa cho tôi trước ngày cưới. Lúc đó, bà nắm chặt tay tôi, giọng khản đặc:
“Con gái à, cầm lấy mà dùng. Nếu có ngày con hối hận, cái này sẽ giúp con.”
Hồi đó, tôi đầu óc ngu si, cứ nghĩ bà đang xúc phạm tình cảm của hai đứa, vì chuyện này mà cãi nhau với bà một trận nảy lửa. Cầm xong còn tiện tay vứt luôn vào đáy rương.
Ai ngờ, cũng có ngày phải dùng đến.
Loay hoay dọn dẹp xong, tôi quay sang thấy con chó nhỏ đã tỉnh, chỉ là vẫn ủ rũ, nằm bẹp dí, chẳng buồn sủa. Xem ra hắn định chơi trò “dao cùn cứa cổ”, liều lượng bỏ vào chắc chưa nhiều.
Nhưng để cho chắc, tôi vẫn quyết định đến bệnh viện một chuyến.
Kết quả kiểm tra cho thấy ngoài việc bạch cầu hơi cao một chút, mọi thứ đều bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ nuôi tôi tốt thật, từ bé đến lớn có mấy khi ốm đau. Lần mang thai này đúng là quãng thời gian khó chịu nhất của tôi, mà cũng chỉ từ lúc uống cái món canh tẩm bổ kia.
Nghĩ đến mái tóc bạc trắng của bố mẹ, mắt tôi bỗng cay xè.
Đúng là đáng đời tôi.
Về đến nhà, vừa xuống xe tôi đã thấy hắn loay hoay mở cửa, bên cạnh còn có mẹ chồng – người mà tôi đã lâu lắm rồi không gặp. Vừa trông thấy tôi, bà ta lập tức nở nụ cười giả lả:
“Ôi chao, Tiểu Ngọc về rồi đấy à? Nhìn cũng có ra làm sao đâu, có vẻ không đến nỗi tệ như thằng Đại Kiến nhà tôi kể nhỉ? Vẫn còn chạy nhảy tung tăng thế kia mà!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã lên tiếng bênh mẹ:
“Mẹ, con bảo mẹ lên đây là để chăm Tiểu Ngọc, mẹ đừng có nói mấy lời linh tinh nữa.”
Hắn lúc nào cũng tỏ vẻ bảo vệ tôi, không để tôi chịu nửa phần thiệt thòi, kể cả đối diện là mẹ đẻ hắn. Nhưng lần này, tôi để ý thấy vừa dứt lời, hắn đã kín đáo nháy mắt ra hiệu. Mẹ chồng tôi lập tức phối hợp, ngoan ngoãn hùa theo:
“Thôi được rồi, già rồi, nói năng lỡ miệng thôi mà.”
Mọi khi nghe đến đây là tôi lại thấy áy náy, cứ tưởng vì mình mà mẹ con họ sinh ra hiềm khích. Rồi lại ra sức dỗ dành bà ta, mua quà cáp, còn dúi tiền cho bà ta, chỉ mong bà ta đối xử tử tế với mình một chút, không làm khó hắn.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ hờ hững liếc bà ta một cái, buông một câu lạnh tanh:
“Biết điều thế là tốt.”
Nói rồi chẳng thèm ngoái lại, tôi đi thẳng vào nhà.
Phía sau vang lên tiếng mẹ chồng the thé, đầy tức tối:
“Nó tưởng có bầu là ghê gớm lắm chắc, ai thèm vào—”
“Mẹ!”
Hắn đột ngột quát cắt ngang.
Bà ta im bặt, bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo đang ghim chặt vào lưng mình.
Vừa bước vào phòng ngủ, chưa được bao lâu thì hắn cũng theo vào. Tôi mắt đỏ hoe, nhẹ giọng:
“Em xin lỗi chồng, làm anh khó xử rồi. Chắc tại em có bầu nên tính tình hơi dở hơi.”
Hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt, dịu dàng ôm tôi vào lòng:
“Không sao, mai em xin lỗi mẹ là được.”
“Vâng.”
“À mà này…” Giọng hắn bỗng chùng xuống, có chút căng thẳng. “Em không vào thư phòng đấy chứ?”
“Em chỉ quét qua cái nhà thôi mà, có sao đâu?”
“Không sao, nhưng em bầu bì, phải chú ý dưỡng thai, đừng có động tay động chân làm gì.”
Tôi im lặng. Từ lúc có bầu đến giờ, quán lẩu cay lớn nhỏ đều do tôi quán xuyến, tôi làm còn ít chắc?
Hắn chắc cũng ý thức được điều đó, sắc mặt hơi lúng túng, bèn nắm lấy tay tôi:
“Vợ à, sau này có tiền, anh thuê cả chục người giúp việc hầu hạ em luôn.”
Tôi tựa đầu lên vai hắn, khẽ cười:
“Vâng.”
Hắn mân mê tay tôi, như chợt nhớ ra gì đó, bỗng hỏi:
“Vợ này, hôm nay em có đi đâu không?”
Tôi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng xoa bụng:
“Hôm nay hiếm khi rảnh, em đi khám thai.”
Bàn tay hắn đang nắm tay tôi chợt siết chặt:
“Bác sĩ bảo sao?”
Tôi thở dài:
“Bác sĩ bảo thai hơi yếu, sức khỏe em cũng không được tốt lắm.”
Cơ thể hắn thả lỏng, lại ôm chặt lấy tôi:
“Không sao đâu vợ, uống nhiều canh tẩm bổ vào, nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
Tôi cúi đầu, khẽ nhếch môi.
Uống nhiều vào, để sớm xuống địa ngục cho rảnh nợ phải không?
Sau màn ngọt ngào giả tạo đến buồn nôn ấy, hắn nói phải ra khuyên mẹ, bảo tôi cứ ngủ trước.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ chờ hắn ra ngoài, rồi đeo tai nghe Bluetooth, mở ứng dụng camera giám sát trong điện thoại.
Tiếng hai người họ cố tình đè thấp xuống, tôi phải bật âm lượng lớn hết cỡ mới nghe được lỏm bỏm vài câu.
“Mẹ, mẹ không nhịn một chút được à? Con hỏi rồi, dạo này sức khỏe nó yếu đi rõ rệt, chứng tỏ cách này có tác dụng. Đợi đến lúc nó đẻ, chỉ cần tăng liều lên một chút, đảm bảo cả mẹ lẫn con khó mà toàn mạng. Đến lúc ấy, bệnh viện kiểu gì chẳng phải bồi thường một khoản.”
Tay tôi run bần bật, sống lưng lạnh toát. Lại nghe giọng mẹ chồng tôi dè dặt hỏi:
“Thế còn đứa con của con với con Mộng thì sao?”
Lâm Mộng? Chị dâu tôi ư? Cả người tôi như bị sét đánh trúng.
“Thì cứ bảo con Tiểu Ngọc khó sinh rồi chết thôi. Dù sao hai đứa cũng mang thai sát tháng nhau, người trong thôn ai mà biết được.”
Giọng lão Đại bỗng dịu dàng hẳn:
“Như thế thì con với Mộng Mộng mới đường hoàng sống với nhau, nhà mình cũng chẳng phải chịu ai dèm pha nữa.”
Mẹ chồng tôi thở dài:
“Cũng tại hai đứa bay ăn ở lộn xộn, anh trai con dù gì cũng là chồng nó.”
“Mẹ, chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì.” Lão ta liếc xung quanh, giọng nhỏ lại: “Mẹ chỉ cần phối hợp với con là được. Tiền đền bù giải tỏa đất con đã chuyển hết cho mẹ rồi. Đợi nó chết, nhà tái định cư trước hôn nhân của nó, cả quán lẩu cay làm ăn phát đạt kia, đều là của chúng ta. Nhưng mẹ đừng có nói với con Mộng, con bé tính hiền lành, nhỡ sợ quá lại hỏng việc.”
Mắt mẹ chồng tôi sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Tôi ngồi chết lặng, cả người như rơi xuống hầm băng không đáy. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một màn kịch. Hóa ra, ngay từ khi tôi mang thai, lão ta đã ngoại tình. Tiểu tam lại còn là chị dâu tôi.
Tôi là con một, nhà tôi nhận được tiền đền bù giải tỏa đất đai, cứ tưởng từ đó sẽ an nhàn cả đời. Nhưng bố tôi không lâu sau gặp tai nạn giao thông suýt chết, họ hàng thấy tôi là con gái chưa chồng, chẳng ai coi tôi xứng đáng thừa kế gia sản, chỉ chầu chực chia chác.
Đúng lúc ấy, lão Đại xuất hiện. Lão ta đưa tôi khăn giấy khi tôi khóc thút thít trong bệnh viện, ánh mắt đầy quan tâm. Lão ta nói mẹ đang phẫu thuật, bảo tôi nếu cần thì cứ gọi.
Lão ta biết cách giữ chừng mực, dần dà tôi không còn đề phòng. Rồi trong một lần đám họ hàng kéo đến tranh chấp, lão ta chắn trước mặt tôi, trầm giọng nói:
“Tôi là vị hôn phu của Tiểu Ngọc, cũng coi như nửa con trai của chú Diêu, chuyện nhà chúng tôi tự giải quyết.”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của họ hàng, tôi nửa đẩy nửa đưa mà công khai quan hệ. Lão ta đẹp trai, dịu dàng, ngoài gia cảnh hơi kém ra thì quá đỗi hoàn hảo.
Nhưng bố mẹ tôi phản đối gay gắt, nói tướng mạo lão ta có tướng sát thê, động cơ đáng ngờ. Tôi say tình, đâu nghe lọt tai, giận dỗi theo lão ta về quê. Rồi có thai.
Bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhắm mắt cho qua. Nhưng đến ngày cưới, nụ cười trên môi họ vẫn gượng gạo. Tôi từng nghĩ mình nhất định phải sống hạnh phúc để chứng minh họ sai, nhưng hóa ra thực tế lại tát cho tôi một cú đau điếng.
Tất cả đều là giả.
Tôi tựa vào đầu giường, mặt mày trắng bệch.
“Két—”
Cửa phòng bất ngờ mở ra, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào khiến tôi chói mắt.
Giọng lão Đại trầm thấp vang lên bên tai:
“Vợ à, em đang xem cái gì đấy?”
Tim tôi giật thót, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng ngọt xớt:
“Chồng à, không có anh em ngủ không được, em đang xem lại video anh cầu hôn đây này.”
Tôi thản nhiên đưa điện thoại ra trước mặt lão ta, đoạn video đã được tôi chuẩn bị sẵn từ trước. Lão ta có vẻ vẫn chưa yên tâm, hỏi dò:
“Chỉ xem mỗi cái này thôi à? Không nghe thấy gì khác chứ?”
Tôi cười hì hì, vờ trách móc:
“Sao chồng em căng thẳng thế, có phải lại lén mẹ nói xấu em không đấy?”
Lão ta gượng cười, ngồi xuống mép giường:
“Sao có thể chứ? Mẹ anh thế nào em còn lạ gì, tính thì tốt nhưng ăn nói vụng về, sợ em lại nghĩ ngợi linh tinh.”
Tôi “phì” một tiếng bật cười:
“Thôi được rồi, ngủ đi, mai còn dậy sớm ra quán nữa.”
Bàn tay lão ta đang cởi áo khoác chợt khựng lại, buột miệng nói:
“Sao lại là anh đi? Mai sức khỏe em cũng khá hơn rồi mà?”
Đúng rồi đấy, tôi sợ lão ta làm không đâu vào đâu, ngày nào cũng bụng mang dạ chửa lặn lội đi chợ mua đồ cho quán. Đến lúc tôi rửa rau xong xuôi, lão ta mới uể oải mò đến, miệng còn khen một câu: “Vợ anh đảm đang thật!” Chỉ một câu ngọt xớt thế thôi mà cũng đủ dỗ tôi cam chịu, chẳng kêu ca nửa lời.
Ý thức được mình lỡ miệng, lão ta vội chữa cháy:
“Anh chỉ là… sợ mình làm không được tốt thôi mà.”
Tôi cười nhẹ, giọng điềm nhiên:
“Không sao đâu chồng, em nghĩ kỹ rồi. Anh với mẹ nói cũng đúng, trước kia em cứ lo anh không xoay xở được, nên việc gì cũng ôm vào người, làm lỡ bước tiến của anh. Giờ em nghĩ thông suốt rồi, anh mới là trụ cột gia đình, vừa hay em lại đang có bầu, không tiện làm việc. Quán lẩu cứ giao toàn quyền cho anh nhé!”
Lão ta luống cuống xua tay:
“Không phải, vợ à, anh không có ý đó…”
Tôi nắm lấy bàn tay lão ta, mắt nhìn thẳng, giọng tha thiết:
“Chồng à, đừng nói nữa, em tin anh mà!”
Mặt lão ta nghệt ra như nuốt phải ruồi, cuối cùng gượng gạo phun ra một chữ: “Được.” Sau đó, hắn vờ như vô tình rút tay về.
Hừ, đồ lòng lang dạ sói, ai thèm chạm vào chắc!
Cái quán lẩu này vốn là để tôi trả nợ cờ bạc cho lão ta.
Mới cưới chưa được bao lâu, lão ta đã quỳ mọp dưới chân tôi, khóc lóc kể lể bị người ta lừa, thua sạch tiền, cả tiền đền bù giải tỏa của tôi cũng đổ hết vào sòng bạc. Lão ta van xin tôi tha thứ, dập đầu đến tóe máu, nói chỉ mong tôi cho hắn cơ hội để chuộc lỗi.
Tôi giận lắm, nhưng nhìn hắn thảm hại như vậy, lại nhớ đến đứa con trong bụng, tôi mềm lòng. Tôi đành nói dối bố mẹ là đầu tư thua lỗ, vay thêm tiền mở quán lẩu. Cũng may từ đó lão ta bỏ hẳn cờ bạc, quán làm ăn khấm khá, cuộc sống cũng có vẻ sáng sủa hơn.
Mãi đến hôm nay tôi mới vỡ lẽ – làm gì có nợ nần nào, tất cả số tiền đó đều bị lão ta chuyển cho mẹ hắn hết rồi! Còn cả căn nhà trước hôn nhân của tôi, cả quán lẩu này nữa, hóa ra cả nhà hắn đều là một lũ đỉa đói, bám vào tôi hút máu. Không chỉ lừa tình, mà còn muốn lấy cả mạng tôi!
Tôi liếc nhìn lão Đại đang ngáy khò khò bên cạnh, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo.
Máu của bà đây, không dễ hút đâu!
——————–
Sáng sớm hôm sau, tôi bị mẹ chồng hùng hổ xông vào phòng, giọng the thé gọi dậy:
“Chỉ giỏi ngủ, con trai tôi dậy từ tinh mơ đi làm rồi, còn cô thì cứ nằm ườn ra mà hưởng thụ!”
Tôi liếc nhanh cái cốc trên tay bà ta, trong lòng đã nắm chắc phần nào:
“Mẹ quên rồi à? Chính mẹ bảo con đấy chứ ai, suốt ngày ôm quán không chịu buông tay, chẳng ra thể thống gì. Giờ con nghe lời mẹ, giao hết cho lão Đại rồi, mình con lại đang bụng mang dạ chửa, ra quán vướng chân vướng tay lại khổ ra.”
Bà ta nghẹn họng, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi tủm tỉm: “Mà mẹ đang bưng cái gì thế ạ?”
Như sực nhớ ra, bà ta hắng giọng, giọng điệu bỗng dịu hẳn xuống:
“Hừ, chẳng phải thằng Đại Kiến thương cô nên cất công hầm bát canh tẩm bổ cho cô đây à? Mau uống đi, chứ cái thân già này của tôi thì lấy đâu ra cái phúc đó.”
Tôi vốn hiếu thuận, liền nhoẻn cười:
“Vậy mẹ uống đi ạ, con uống mãi cũng chán rồi.”
Bà ta sững người, nụ cười có phần gượng gạo:
“Thôi, cứ để cô uống, cháu đích tôn trong bụng cô mới là quan trọng.”
Tôi xoa xoa bụng, nhõng nhẽo:
“Cháu đích tôn của mẹ cũng thương bà lắm đấy, mẹ không uống thì con cũng không uống đâu.”
Bà ta sốt ruột gãi đầu gãi tai, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng đành tặc lưỡi, bưng bát lên húp lấy húp để một ngụm nhỏ.
Tôi lập tức đứng phắt dậy, tươi cười rót thêm:
“Ối dào, xíu thế này thì bõ bèn gì! Để con rót thêm cho mẹ.”
Mẹ chồng ấp a ấp úng, chưa kịp phản ứng thì tôi đã nhanh tay ép bà ta uống thêm mấy hớp nữa.
“Khụ… khụ… đủ… đủ rồi… tới… tới lượt cô uống!” Bà ta giằng vội cái bát, ho sặc sụa muốn long cả phổi.
Tôi đón lấy bát, vừa kề miệng đã làm bộ “oe oe” nôn thốc nôn tháo, tay run run hất cả bát canh xuống đất.
“Con ranh kia lại giở trò hả?!” Mẹ chồng giận tím mặt, giọng the thé.
Tôi làm bộ tủi thân, quay mặt đi:
“Mẹ ơi, dạo này miệng mẹ có mùi lạ lắm đấy, đi khám xem có phải đau dạ dày hay gì không… Sao mà khó ngửi thế?”
Nói rồi, tôi tiếc rẻ nhìn xuống bát canh vương vãi dưới sàn:
“Ối giời ơi, canh bổ thế này mà đổ đi mất rồi, phí của trời quá!”
Mẹ chồng tôi giận sôi máu, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười:
“Ai bảo cô vụng về làm gì?”
Vừa dứt lời, bà ta đã ba chân bốn cẳng chạy biến, còn không quên sập cửa phòng cái “rầm”.
Tôi nằm dài trên giường, lắng tai nghe tiếng nôn ọe kinh thiên động địa vọng ra từ nhà vệ sinh mà trong lòng khoan khoái lạ thường.
Chờ một lúc, thấy yên yên, tôi mới ôm bụng nhăn nhó, rên rỉ khe khẽ.
Nghe động, mẹ chồng lật đật chạy vào, mặt mày tái mét, khóe miệng còn vương chút cặn thức ăn:
“Lại làm sao nữa đấy?”
“Mẹ ơi, con đau bụng quá.” Tôi ôm chặt bụng, khổ sở kêu la.
Mẹ chồng xua tay, giọng hơi bực bội nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hí hửng:
“Thôi thôi, đừng có rên rỉ nữa, thằng Đại Kiến bảo rồi, thế là bình thường thôi!”
Tôi cắn môi, cố làm vẻ mặt nhăn nhó:
“Mẹ ơi, con khó chịu quá, chắc… chắc việc nhà hôm nay…”
“Không sao, không sao! Mẹ đây là để hầu hạ con mà, cứ yên tâm nằm nghỉ đi!”
Mẹ chồng chống tay vào hông, phởn phơ đi ra ngoài, miệng còn ngân nga bài gì đó, trông có vẻ vui vẻ ra mặt.
Tôi cười thầm. Đúng là mẹ con nhà này, ai cũng như nhau, chỉ cần đụng đến “cháu đích tôn” là lú hết cả.
Hôm nay đúng là một ngày nhàn hạ.
Tận mười một giờ đêm, Đại Kiến mới lếch thếch về đến nhà, trông bơ phờ như cái xác chết trôi.
Mẹ chồng được dịp “ôi giời ơi” than khóc ầm ĩ, cứ như con trai bà ta vừa đi tòng quân về không bằng.
Đại Kiến thấy tôi thì cố nặn ra một nụ cười:
“Vợ à, vì em và con, dù có vất vả đến đâu anh cũng cam lòng.”
Tôi cảm động nhìn hắn, giọng dịu dàng như nước:
“Có anh chồng tốt như anh, đúng là phúc phận lớn nhất đời em.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng dịu dàng nhìn lại, ánh mắt đắm đuối tình tứ.
Rồi dần dần, nụ cười trên mặt hắn vụt tắt, ánh mắt có gì đó lạ lạ, thoáng vẻ nghi hoặc:
“Vợ à, dạo này em lạ lắm.”
Chắc là vì tôi không còn sốt sắng đòi ra quán giúp hắn nữa chứ gì?
Tôi cười ngọt lịm, sà vào lòng hắn, giọng đầy tin tưởng:
“Đúng rồi, chồng em yêu cái tổ ấm này đến thế, em cũng phải thay đổi chứ! Không thể cứ độc đoán như trước, phải tin tưởng chồng tuyệt đối mới được!”
Cứ thế được một tuần, người đầu tiên không chịu nổi lại chính là mẹ chồng.
Bà ta bắt đầu bóng gió xa xôi, nhưng tôi cứ điềm nhiên đối phó. Hễ bà ta nhằn nhèo là tôi lại ôm bụng dọa không uống canh bổ nữa, thế là bà ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Không xả được cơn tức lên tôi, bà ta quay sang trút hết lên đầu Đại Kiến.
Khổ thân hắn, ban ngày đã bù đầu với cái quán, tối về còn bị mẹ mắng cho té tát, chưa được mấy hôm mặt mày đã méo xệch vì stress.
Đến nước này, hắn chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra là muốn tôi ra quán giúp thôi.
Nhưng xin lỗi nhé, tôi nào dễ mắc bẫy thế. Tôi ôm bụng, ra đòn phủ đầu trước:
“Chồng ơi, hôm nay bụng em lại đau quá…”
Hắn thoáng sầm mặt lại, ánh mắt lóe lên tia khó chịu, nhưng tôi kệ, cố nén cười, dịu dàng đề xuất:
“Chồng à, cứ thế này mãi cũng không ổn. Chị dâu chăm mẹ quen rồi, hay là mình nhờ chị ấy đến giúp đi?”
Hắn khựng lại, mặt đăm chiêu, có vẻ đang tính toán gì đó.
Tôi bồi thêm một câu: “Đồng ý đi chồng, gia hòa vạn sự hưng mà.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn vô hại hơn nữa.
Cuối cùng, hắn cũng chậm rãi gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi dặn thêm:
“Chị dâu cũng vất vả, em đừng có mà bắt nạt chị ấy đấy.”
Tôi cúi đầu, trong lòng trợn mắt khinh bỉ, nhưng giọng vẫn ngọt lịm:
“Đâu có đâu!”
Chị ta mà đến đây thì nợ cũ nợ mới của chúng ta mới có cơ hội tính sổ chứ.
Nhưng tôi không ngờ, hôm sau Lâm Mộng lại một mình vác bụng bầu tới.
Tôi giả bộ kinh ngạc: “Anh chồng ngơ ngơ ngác ngác mà cũng biết làm chuyện này cơ đấy.”
Mẹ chồng lập tức xù lông như con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên mắng tôi vô liêm sỉ.
Lâm Mộng đỏ mặt tía tai, ánh mắt láo liên, vội vàng giải thích đã gửi anh chồng cho hàng xóm trông hộ rồi.
Tôi cười thông cảm, đúng là dắt theo một thằng ngốc thì chỉ tổ vướng víu chuyện tốt của hai người.
Phải công nhận, chị dâu này đúng là tay chân nhanh nhẹn, chăm sóc mẹ chồng với tôi đâu ra đấy, không chê vào đâu được.
Hôm đó, Đại Kiến còn đóng cửa quán sớm, cả người tươi tỉnh hẳn lên, mặt mày bớt méo thấy rõ.
Lâm Mộng vừa thấy hắn đã rơm rớm nước mắt, giọng dịu dàng như sắp đứt hơi:
“Anh Đại…”
Đại Kiến cũng nghẹn ngào không kém: “Mộng… chị dâu.”
Tôi đứng bên cạnh mà muốn nôn hết cả ra. Ai dè, hắn bỗng quay ngoắt sang lườm tôi:
“Không phải anh đã bảo em đừng bắt nạt chị dâu rồi sao?”
Tôi: “???”
Lâm Mộng vội vàng xua tay: “Không phải đâu, anh Đại… Tiểu Ngọc không có…”
Rồi một giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má ả.
Hóa ra là một đóa bạch liên hoa trà xanh chính hiệu.
Tôi siết tay, cắn mạnh vào lòng bàn tay, lập tức rơm rớm nước mắt:
“Chồng à, ngày nào anh cũng nấu canh bổ cho em, em thương người nhà anh không hết, sao anh lại nghĩ oan cho em như thế?”
Lâm Mộng nghe đến hai chữ “canh bổ” thì lập tức dừng diễn, vội vã hỏi:
“Canh bổ gì cơ?”
Mẹ chồng đập bàn cái “rầm”, cắt ngang câu chuyện:
“Thôi thôi, đừng có mà kiếm chuyện nữa, ăn cơm!”
Tối hôm đó, Đại Kiến ôm tôi xin lỗi, bảo dạo này quán ế quá, hắn sốt ruột nên mới hồ đồ.
Rồi hắn lại nhỏ giọng, năn nỉ tôi giúp một tay.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng ngáy đều đều của tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không thấy mẹ chồng đâu, Lâm Mộng bảo là bị Đại Kiến gọi ra quán giúp việc rồi.
Ả bưng bát canh, mặt tươi hơn hớn, hỏi ngay:
“Đây là cái món canh bổ dưỡng gì đó hả?”
Tôi gật đầu, cười cười:
“Đúng rồi, Đại Kiến đích thân nấu đấy, ngày nào cũng ép em uống.”
Nói rồi, tôi cố ý xoa bụng, khoe ra vẻ mặt đầy tự hào:
“Chị xem này, con em khỏe chưa kìa.”
Vẻ ghen tỵ trong mắt ả gần như không giấu nổi.
Tôi giả vờ như không để ý, giọng điệu nhạt nhẽo:
“Chị cứ để đấy đi, em uống đến phát chán rồi, chẳng buồn động nữa.”
Dứt lời, tôi thong thả về phòng, mở camera giám sát lên.
Y như rằng, ả đứng tần ngần trước cửa phòng một lúc, dáo dác ngó nghiêng. Rồi không thể chờ thêm được nữa, bưng bát canh lên nốc một hơi cạn sạch.
Tôi hài lòng nhắm mắt ngủ tiếp, giấc này ngon hơn hẳn.
Chẳng biết ngủ bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài phòng khách.
Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Lâm Mộng đã ngã vật xuống đất, máu loang cả một vệt, mặt trắng bệch như giấy.
Tôi đứng tựa cửa, chậm rãi nhướn mày, giọng điềm nhiên:
“Phản ứng mạnh thế cơ à?”
Rồi bình tĩnh gọi cấp cứu.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Đại Kiến và mẹ chồng hớt hải từ quán chạy về. Vừa lúc đó, bác sĩ cũng thông báo xong xuôi:
“Bệnh nhân đã làm thủ thuật, nhưng niêm mạc tử cung quá mỏng, sau lần này… không thể sinh con được nữa.”
Cả phòng bệnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đại Kiến trừng trừng nhìn tôi, mắt đỏ ngầu, nắm tay siết đến kêu răng rắc. Hắn lao đến định túm lấy tôi, nhưng bác sĩ vội ngăn lại.
“Tất cả là tại con đ* mẹ mày!” Hắn gầm lên.
Tôi cười nhạt, vung tay tát hắn hai cái nảy lửa:
“Chị dâu là do uống canh bổ mà sảy thai đấy!
“Tôi còn đang định hỏi xem cái món ‘bổ dưỡng’ này sao tự dưng lại có độc cơ đây!”
Sắc mặt hắn lập tức tái mét.
Mẹ chồng cũng được dịp nhảy dựng lên:
“Đại Kiến nhà tao tự tay nấu thì làm gì có độc! Hổ dữ còn không ăn thịt con nữa là!”
Rồi bà ta hạ giọng lầm bầm nhìn Lâm Mộng đang nằm vật trên giường bệnh:
“Đúng là đồ vô dụng!”
Xong lại quay sang gạt tay Đại Kiến, nguýt hắn một cái rõ dài:
“Còn mày nữa, hung hăng với Tiểu Ngọc làm cái gì? Lỡ làm hỏng cháu đích tôn nhà họ Đại thì sao?”
Tôi chớp mắt, nức nở ra vẻ oan ức:
“Phải đấy, cũng chẳng biết ai mới là vợ anh ấy nữa cơ.”
Đại Kiến nghẹn họng, không nói được thêm câu nào.
Trên đường về nhà, hắn im lặng suốt cả quãng đường. Tôi cũng chẳng buồn để ý. Thế nào, mất đi báu vật tình yêu rồi, đau lắm hả?
Tối hôm đó, mẹ chồng kéo Đại Kiến vào phòng thì thào to nhỏ.
“Mẹ, sao mẹ lại bênh con đ* đấy?”
“Mày ngu lắm con ạ! Bác sĩ không vừa nói đấy à, con Lâm Mộng tịt ngòi rồi.”
“Mộng Mộng không sinh được thì con vẫn muốn ở bên cô ấy!”
Mẹ chồng lườm hắn một cái sắc lẻm:
“Cái thằng đầu đất này! Đợi Tiểu Ngọc sinh xong, bỏ một hạt táo vào canh, cho nó đi đời nhà ma. Thế là con Mộng có ngay một thằng con trai!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhăn nhó của Đại Kiến cuối cùng cũng dãn ra.
Tôi nhẹ nhàng tắt camera, lưu lại đoạn video, rồi nằm xuống giường, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nhanh thôi.
Dạo này Đại Kiến cứ đóng cửa quán sớm hơn hẳn. Trước kia hắn không hút thuốc, giờ thì người lúc nào cũng nồng nặc mùi khói, vừa bước vào đã xộc thẳng vào mũi.
Hắn tìm đến tôi, ấp úng mãi mới nói được một câu:
“Vợ à, quán ế quá… Mấy khách quen trước đây toàn sang quán khác hết rồi.”
“Em đừng có giấu nghề nữa, có bí quyết gì thì chỉ cho anh đi!”
Tôi thở dài:
“Bí quyết à? Chỉ có một thôi, nguyên liệu phải tươi ngon, gia vị phải dùng loại tốt.”
“Chỉ vậy thôi á?” – Hắn cau mày, tỏ rõ vẻ thất vọng rồi quay ngoắt đi, chẳng buồn nghe tiếp.
Từ ngày hắn tiếp quản quán, không ít khách quen tìm đến tôi than phiền, nào là chất lượng đồ ăn tệ đi, hương vị cũng không còn như trước. Đã thế, trời thì nóng mà hắn chẳng buồn bật điều hòa.
Hắn vẫn vậy, cứ nghĩ mình là ông chủ lớn, nhưng làm ăn thì chẳng có tầm. Rau củ ngâm nước mấy ngày không chịu thay, gia vị toàn mua loại rẻ tiền, tôi mà dám dùng đồ tốt là hắn lại kêu không biết kinh doanh.
Lượng khách giảm mới chỉ là khởi đầu thôi, chuyện hay còn ở phía sau.
Nửa tháng sau, một ngày nọ, Đại Kiến thất thểu chạy về nhà, mặt mày bầm tím, sưng vù như cái đầu heo:
“Vợ ơi, cứu anh với! Còn tiền không? Quán bị niêm phong rồi!”
Tôi đang uống nước suýt nữa sặc. Sao nghiêm trọng thế này? Tôi cứ tưởng cùng lắm chỉ có vài khách bị tiêu chảy hay đau bụng thôi chứ.
Tôi đặt cốc nước xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Anh cho khách ăn cái gì?”
Hắn vừa sụt sịt lau nước mũi, vừa lí nhí đáp:
“Thì… chỉ có ít mộc nhĩ ngâm nửa tháng thôi, nhìn vẫn còn tươi mà!”
Tôi ngửa mặt thở dài, cố nén cơn tức muốn đấm cho hắn một trận. Nhưng vẫn phải giả bộ sốt sắng:
“Giờ làm sao bây giờ? Tiền em đưa hết cho bố mẹ rồi, chẳng còn đồng nào cả.”
Hắn vò đầu bứt tai, sốt ruột:
“Có… có xin lại được không? Anh thật sự không muốn vào tù đâu!”
Tôi nhìn hắn, mắt rưng rưng:
“Nhưng bố mẹ em bảo, nếu còn lần nữa thì bắt em ly dị. Em không nỡ đâu…”
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi bồi thêm một câu:
“Chồng ơi, anh đừng ép em mà… Em chết cũng không muốn rời xa anh đâu!”
Hắn bị sặc nước bọt, ho sù sụ, mặt mày méo xệch như bị táo bón, lủi thủi đi về phía phòng mẹ chồng.
“Mẹ! Con vợ con không chịu móc tiền ra, mẹ đưa con ít tiền đền bù giải tỏa đi!”
Mẹ chồng hắn trừng mắt:
“Cái cơ ngơi bé tẹo này cũng bị mày phá tan hoang rồi!”
“Thôi mẹ, tính mạng con trai mẹ quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn? – Hắn gắt.”
Sau một hồi giằng co, mẹ chồng mặt mày nhăn nhó móc ra một chiếc thẻ ngân hàng, dặn đi dặn lại: “Tiêu pha cho cẩn thận đấy!”
Nhưng số tiền này cơ bản là không đủ. Hắn vét sạch túi cả nhà, vay mượn khắp nơi, cuối cùng cũng lấp được cái hố sâu.
Mà bản thân hắn lúc này cũng chẳng còn sức đâu. Suốt ngày đứng ngoài ban công thở dài, thuốc lá cũng không có tiền mua, đến cả cô bồ nhí Mộng yêu dấu cũng chẳng buồn quan tâm.
Mẹ chồng thì ngồi bên cạnh than khóc, hết kể lể số phận khổ mệnh lại quay sang mắng hắn phá gia chi tử. Thi thoảng bà ta lại liếc mắt nhìn tôi, hy vọng tôi ra tay giúp đỡ.
Thú thật mà nói, tôi cũng thấy cảnh này thú vị phết.
Nhưng bây giờ tình yêu cũng hết, tiền cũng không còn, quán lẩu cay thì đóng cửa, tiếp theo chắc chắn đến lượt tôi bị hắn bòn rút.
Quả nhiên, tối đó, vừa lên giường, hắn đóng sầm cửa phòng, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi:
“Vợ ơi, anh sai rồi! Anh biết em yêu anh, nhưng em có thể vì cái tổ ấm nhỏ của chúng ta mà đồng ý ly hôn giả với anh không?”
“Em cứ vay bố mẹ ít tiền, mình mở lại quán. Lần này anh sẽ nghe em hết, em làm bà chủ, anh chỉ phụ thôi!”
Tôi giả vờ khó xử:
“Nhưng mà… nhỡ bố mẹ không cho chúng ta quay lại thì sao?”
Hắn tự tin vỗ ngực: “Không thể nào! – Rồi hắn liếc xuống bụng tôi.”
“Anh là bố ruột của đứa bé, ban đầu chẳng phải bố mẹ em cũng đồng ý vì nó sao?”
Ừm, đúng là hắn tính toán đủ cả rồi.
“Vậy còn căn nhà này…” – Tôi chậm rãi nói.
“Anh biết, nhà là tài sản riêng của em trước khi kết hôn. Nhưng mình cứ ở đây đi, coi như thuê lại. Mẹ anh chắc vẫn còn ít tiền, mai anh bảo bà chuyển khoản cho em.”
Tôi cúi đầu giấu đi tia sắc lạnh trong mắt, miễn cưỡng đáp một tiếng:
“Ừ.”
Tôi cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn về nhà, bố mẹ ngỡ ngàng nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng chẳng giấu giếm gì, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho hai người nghe.
Bố mẹ tôi sững sờ, rồi run rẩy ôm chặt lấy tôi. Tôi nhìn mái tóc điểm bạc của họ, lòng thầm hạ quyết tâm: nhất định phải tự mình đứng dậy, không để bố mẹ phải lo lắng vì tôi nữa.
“Tiếp theo… con sẽ bỏ đứa bé này.”
“Nhưng mà—” Mẹ tôi nhìn xuống bụng tôi, ánh mắt đầy do dự.
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng, cảm nhận nhịp đạp khe khẽ bên trong. Nhưng tiếc là duyên mỏng, tôi không muốn dính dáng gì đến cái nhà đó nữa.
Đã hơn năm tháng rồi, hơi muộn một chút, nhưng vẫn còn kịp.
Vừa bước xuống khỏi bàn mổ, tôi nhận được điện thoại của Đại Kiến:
“Vợ ơi, con có khỏe không? Bố mẹ em nói gì rồi?”
“Em và con đều ổn, bố mẹ vui lắm. Nghe nói em muốn mở quán, hai người cũng đồng ý ủng hộ. Nhưng mà…” Tôi cố tình bỏ lửng câu nói.
“Nhưng mà sao?” Hắn sốt sắng hỏi.
“Để bố mẹ đồng ý, em đã nói dối là doanh thu quán sẽ khoảng hai trăm nghìn tệ rồi. Bố mẹ bảo muốn tận mắt nhìn thấy số tiền này thì mới chịu rót vốn thêm cho em.”
“Đào đâu ra hai trăm nghìn tệ bây giờ? Tiền kiếm được chẳng phải đã trả nợ hết rồi sao?” Đại Kiến hốt hoảng.
“Chồng à, đừng lo, anh nghĩ xem còn ai có thể cho mình vay không? Lãi suất cao một chút cũng không sao. Bên em có tiền cái là năm triệu tệ bố mẹ em cho sẽ về tài khoản ngay thôi.” Tôi nhỏ nhẹ dỗ dành.
“Thôi được rồi, để anh nghĩ cách.” Hắn cúp máy.
Nếu hắn để ý một chút, chắc chắn sẽ thấy trên tường ngoài cửa nhà hắn, tôi đã cẩn thận dán số điện thoại của bọn cho vay nặng lãi.
Quả nhiên, hôm sau hắn lại gọi tới:
“Vợ ơi, anh vay được tiền rồi! Nhưng là vay nặng lãi đấy, không trả được là bị chặt tay chặt chân đó! Bên em phải nhanh lên đấy!”
“Nhất định nhanh thôi, tuyệt đối không để anh gặp nguy hiểm đâu. Anh chuyển tiền vào tài khoản của em đi!” Tôi dịu giọng vẽ bánh vẽ.
“Em không lừa anh đấy chứ?” Hắn bỗng nhiên chần chừ.
“Sao lại thế được? Séc trắng chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu chữ ký thôi.” Tôi gửi cho hắn tấm ảnh chụp tờ séc.
Hắn không chút do dự chuyển tiền cho tôi.
Hai trăm nghìn tệ ngon ơ vào tay~
“Nhận được rồi, anh cứ chờ đi nhé!”
Không đợi hắn đáp, tôi đã cúp máy.
Tôi cầm tiền, dẫn bố mẹ đi tiêu xài thả ga, ngày nào cũng vui vẻ hết cỡ.
Điều duy nhất khiến tôi hơi phiền lòng là cứ ba bữa nửa tháng, Đại Kiến lại gọi điện thúc giục. Tôi kiên nhẫn trì hoãn, kéo dài hết ngày này qua ngày khác.
Cho đến khi hắn khóc lóc kể lể rằng bọn cho vay nặng lãi đã tìm đến tận cửa, tôi đang thư giãn trong lúc mát-xa liền hào phóng chỉ cho hắn một chiêu:
“Hay là thế này đi chồng, em cảm thấy bên em sắp xong rồi. Anh ra ngoài kiếm tạm một công việc mà làm đi, trả được đồng nào hay đồng ấy.”
“Anh là chủ, sao có thể đi làm thuê cho người khác được?” Hắn nghe xong lập tức nổi cáu.
“Trước khi mở quán, chẳng phải anh vẫn đi làm phụ hồ đó sao? Em nhớ nhầm à?”
“Nhưng mà…” Hắn lưỡng lự.
“Làm thuê thì sao chứ? Ít nhất thì mười ngón tay vẫn còn lành lặn.”
“Cũng chỉ làm tạm vài hôm thôi mà. Bên em bận, để lần sau nói chuyện nhé.”
Phì, làm phượng hoàng nam lâu ngày, đúng là tưởng mình là phượng hoàng thật.
Hắn lại bắt đầu những ngày tháng làm phụ hồ khổ sai.
Bận đến mức điện thoại cũng chẳng có thời gian mà gọi.
Đến khi tôi nhận được cuộc gọi video của hắn, suýt nữa thì không nhận ra nổi. Cả người đen nhẻm, hai má hóp lại, da thịt nhăn nheo, trông như bị yêu tinh hút hết nguyên khí.
Gã chồng cũ của tôi mặt mày nhăn nhó, vừa khóc vừa kể lể:
“Ở công trường ngày nào cũng bị chửi, cơm ăn thì toàn bị nhổ nước bọt vào. Đốc công mà thấy lơ là một chút là chửi như hát hay. Đã thế còn bị quỵt lương nữa chứ!”
“Thế giờ biết làm sao? Đầu óc thì chẳng nhanh nhạy gì, lại không có nghề trong tay.”
Tôi vừa ngắm nghía bộ móng mới làm, vừa thẳng thừng đâm một nhát vào lòng tự ái của hắn. Ai ngờ lại vô tình gợi ý cho hắn một con đường mới.
Hắn chính thức xuống biển làm trai bao.
Ấy thế mà, nhờ thân hình tráng kiện, lại có thể phục vụ cả hai giới, hắn cũng tạo dựng được chút tiếng tăm.
Chuyện này là do cô bạn thân của tôi kể lại.
Hôm nọ nó đi “vui vẻ” ở mấy cái động mại dâm, về nhà liền bô bô kể lể có con mụ nhà giàu nào đó chết mê chết mệt gã chồng cũ xấu xí của tôi.
Tôi nghĩ đến cái dáng vẻ đen nhẻm như vịt quay của hắn bây giờ, tặc lưỡi mấy tiếng. Đúng là của nợ bỏ đi vẫn có người hốt.
Thảo nào dạo này giọng điệu hắn vênh váo hẳn lên. Hóa ra là chê ba đồng ba cọc của tôi chẳng đáng vào mắt.
Như thế thì không ổn rồi!
——————————
Lâm Mộng ra tay còn nhanh hơn tôi tưởng.
Ba ngày sau, Đại Kiến đã gọi điện tới, giọng cuống quýt:
“Tiểu Ngọc, anh đang cần tiền gấp, em xem có thể bảo bố mẹ em giúp được không?”
Tôi giả vờ ngập ngừng:
“Nhưng còn chưa đến nửa tháng mà?”
“Chỗ anh sắp có án mạng đến nơi rồi!” Hắn ta gào lên.
Máu hóng hớt trong tôi trỗi dậy, vừa an ủi hắn, tay đã nhanh chóng mở camera giám sát.
“Mẹ anh với chị dâu bị ngộ độc thực phẩm, đang cấp cứu trong viện, phải có tiền ngay mới giữ được mạng.”
Tôi nhìn qua camera mà há hốc mồm. Thế này mà gọi là “ngộ độc thực phẩm” á?
Mẹ chồng tôi sùi bọt mép, nằm sõng soài trên sàn, tay vẫn nắm chặt con dao, ngực chẳng còn phập phồng. Còn Lâm Mộng thì bị chém mấy nhát, máu lênh láng, thế mà lại cười như điên, chưa bao giờ tôi thấy cô ta cười cuồng loạn đến vậy.
“Diệu Ngọc, mày đừng có giả chết! Mẹ kiếp, mày toàn lừa tao thôi đúng không!” Đại Kiến mất kiểm soát, rống lên điên dại.
“Ấy, chồng à, anh cứ bình tĩnh nói, đừng nóng, chỗ em sóng yếu lắm.” Tôi điềm nhiên đáp.
Mặt hắn đỏ bừng, đang định quát tiếp thì đột nhiên, một đám người lao vào nhà, đấm đá hắn túi bụi.
“Bọn mày là ai! Đừng có lại đây!”
Hắn gào thét, nhưng chẳng ai thèm để tâm.
Bị đánh cho máu me đầy mặt, hắn ôm đầu chịu trận, chẳng còn sức chống cự.
Hay! Phải thế chứ, một nhà phải ở chung một chỗ mới vui.
Gã cầm đầu đè chặt tay hắn xuống, dao vung lên, trong nháy mắt bốn ngón tay đã rời khỏi bàn tay.
Hắn sợ đến nỗi kêu cha gọi mẹ, quần ướt sũng, còn lòi ra chút màu vàng đáng nghi. Đám đàn em xung quanh nhao nhao bịt mũi, ghê tởm nhìn hắn.
Tên cầm đầu đá một cú vào người hắn, chửi:
“Thằng chó, mày dám bùng tiền của ông à? Khất lần này đến lần khác, ông nhịn đủ rồi đấy!”
Hắn ta giơ dao lên, gằn giọng:
“Hôm nay tao phải xem mày còn mạng mà khất tiếp không!”
Đại Kiến hoảng loạn bò lồm cồm, vội vã la lên:
“Đại ca, tha cho tôi! Tìm vợ tôi đi, nhà vợ tôi giàu lắm!”
Tên kia cười khẩy:
“Thằng hèn! Định mượn dao giết người à? Tự đi mà đòi! Tao cho mày ba ngày, không có tiền thì lấy mạng mà trả!”
Nói xong, cả bọn hùng hổ rời đi, để lại Đại Kiến ngồi bệt dưới đất, dập đầu lia lịa về phía bóng lưng bọn chúng.
Nhớ ra điều gì đó, hắn bò đi tìm điện thoại, run rẩy gọi tôi:
“Vợ ơi, cầu xin em, nghĩa vợ chồng có nhau, nể tình con cái, cứu anh một mạng đi!”
Tôi vừa ngắm nghía bộ móng tay mới làm, vừa “chân thành” đáp:
“Chồng à, anh yên tâm, em nhất định không bỏ mặc anh đâu. Nhưng hôm nay em thật sự không có tiền.”
“Thế này nhé, hai ngày nữa, đúng mười giờ sáng, ở quán cà phê chỗ anh cầu hôn em ấy, em sẽ mang tiền đến.”
“Được! Được! Được!” Hắn ta mừng phát khóc.
Tôi cười nhạt, tiện thể hỏi một câu:
“À mà mẹ với chị dâu thế nào rồi anh?”
Hắn lập tức lảng tránh:
“À… không sao đâu, ngộ độc thực phẩm thôi mà, chịu khó một tí là qua ấy mà.”
“Ồ, ra thế.”
Đúng là đồ khốn nạn có đèn lồng cũng khó kiếm.
Hắn ta vẫn nức nở:
“Vợ ơi, nhất định phải gặp nhau đấy nhé!”
Tôi mỉm cười:
“Ừ, nhất định.”
Đến ngày hẹn, tôi có mặt từ sớm nhưng không vội lộ diện.
Từ góc khuất, tôi thấy Đại Kiến ăn mặc bảnh bao, ngồi im như tượng. Nếu không phải vì bàn tay cứ giấu giấu giếm giếm, trông hắn ta có vẻ hớn hở lắm.
Ai mà ngờ được, mẹ hắn thì đang hấp hối trong bệnh viện.
Cũng may, hắn vẫn còn chút lương tâm, chịu gọi xe cứu thương đưa mẹ với chị dâu đi viện trước khi chuồn về đây. Ít ra cũng không để họ nằm lại bẩn nhà tôi.
Chắc do ánh mắt tôi nhìn chằm chằm quá, hắn ta giật mình ngẩng lên. Đến khi nhận ra tôi, mặt hắn sáng bừng, định đứng dậy đi về phía tôi. Nhưng chưa kịp nhấc mông, một đám cảnh sát đã ập đến, đè hắn xuống bàn:
“Đứng im! Anh có liên quan đến vụ giết người chưa thành, chứng cứ đầy đủ. Chúng tôi chính thức bắt giữ anh.”
Hắn há hốc mồm, mặt cắt không còn hột máu, nhìn tôi trân trân. Tôi nhoẻn miệng cười:
“Bất ngờ chưa? Ngoài ý muốn không?”
Hai hôm nay tôi đã giao hết chứng cứ thu thập được cho cảnh sát. Chất lượng đảm bảo, số lượng thì miễn bàn.
Tôi đứng dậy, cố tình để hắn nhìn rõ.
“Con tôi đâu?!” Hắn trợn mắt nhìn cái bụng phẳng lì của tôi, giọng khản đặc. “Mày giết con tao rồi, đúng không?!”
Tôi cười lạnh, giơ tay giáng cho hắn hai cái bạt tai rõ đau.
“Ai là người bỏ hạt táo vào bẫy người trước, tự biết đi.”
Hắn nghiến răng, giọng đầy oán hận:
“Mày nhắm vào nhà tao từ đầu, bày mưu tính kế, ăn sạch bách rồi còn chưa đủ, giờ lại muốn giết tao nữa đúng không?”
“Đây gọi là trời cao có mắt, ác giả ác báo!” Tôi nhếch môi.
Hắn cười nhạt, ánh mắt u ám:
“Ừ, đúng, ngay từ đầu vụ tai nạn xe tao đã nên đâm chết bố mày rồi! Ông ta sống chỉ làm tao vướng tay vướng chân thôi.”
Nghe đến đây, tôi quay sang phía cảnh sát, cười hờ hững:
“Đồng chí cảnh sát, nghe rõ rồi chứ? Tự hắn khai cả đấy, nhớ điều tra kỹ vào, cộng thêm tội mưu sát chưa thành nữa nhé!”
Thực ra, tôi đã nghi từ lâu rồi. Vụ tai nạn xe năm đó quá trùng hợp, hóa ra đúng là một tay nhà hắn gây ra. Nghĩ lại quãng thời gian phải chung sống với loại người này, da đầu tôi hơi tê rần.
Nhưng tôi vẫn cúi xuống, thủ thỉ bên tai hắn câu cuối cùng:
“Nhà họ Đại đến đời mày là tuyệt tự rồi đấy.”
Rồi tôi cười, nhấn từng chữ:
“Chúc mừng anh vô sinh vô tử, con cháu đầy đàn nhé~”
Hắn sững sờ, rồi đột nhiên trợn mắt, lửa giận bùng lên:
“Mày…!”
Tôi vẫn thong thả, cười dịu dàng:
“À mà này, sao cái số điện thoại cho vay nặng lãi kia lại xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ đến thế nhỉ? Lạ thật đấy. Anh nói xem tại sao nhỉ?”
Hắn nổi điên, giãy giụa như chó dại, muốn nhào lên xé xác tôi, nhưng bị cảnh sát giữ chặt cứng.
“Đồng chí cảnh sát, bắt con ranh đó đi! Con khốn này hại chết cả nhà tôi rồi!”
Tôi làm bộ sợ hãi, yếu ớt lùi lại hai bước:
“Anh ăn nói cho cẩn thận nhé, coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng đấy!”
Rồi tôi huýt sáo, nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ hắn gào thét phía sau.
Chồng cũ à, cứ từ từ mà hưởng thụ cơm tù đi nhé!
Đại Kiến lĩnh án tù chung thân.
Lâm Mộng dù giữ được mạng, nhưng vì tội dùng hạt táo hại người, cũng bị xử chung thân, kéo cả Tiểu Đại nhà cô ta vào bóc lịch cùng.
Tôi đến bệnh viện thăm người mẹ chồng “đáng kính” của mình.
Phải nói là bà ta dai sức thật.
Lâm Mộng bỏ bao nhiêu hạt táo vào canh thế mà bà ta vẫn còn sức cầm dao phản kháng, hơi tàn cũng cầm cự được mấy ngày.
Thấy tôi bước vào, mắt bà ta sáng rực lên, cổ họng “khò khè” như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Tôi ghé sát lại gần, nắm lấy tay bà ta, giọng điệu thân mật:
“Mẹ, nhớ con rồi à?”
Bà ta gật đầu lia lịa, tôi cười tươi, nhỏ nhẹ bảo:
“Con cũng nhớ mẹ lắm—”
Tôi ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ:
“Nhớ mẹ chết sớm!”
Động tác của bà ta khựng lại, hai mắt trợn trừng không thể tin nổi.
Tôi thong thả nói tiếp:
“Mẹ cứ yên tâm, Đại Kiến với Lâm Mộng giờ được bao ăn ở rồi, cơm tù cả đời, không lo đói.
À còn nữa, con bỏ đứa bé rồi, Đại Kiến thì cũng chẳng còn khả năng gì đâu. Nhà họ Đại các người tuyệt tự rồi nhé!”
Tôi dịu dàng thì thầm, cứ như đang rót mật vào tai bà ta vậy.
Mẹ chồng giãy giụa, mặt tái mét như gan lợn, ánh mắt hằn lên đầy căm hận, trông bộ dạng như chỉ muốn lao lên cắn xé tôi ngay lập tức.
Vừa hay, có mấy người trong thôn bước vào, nhìn thấy cảnh này thì vội lên tiếng:
“Tiểu Ngọc à, dù gì bà ấy cũng già rồi, con nhường bà ấy một chút đi. Mọi người trong làng đều nhìn cả đấy.”
Quả nhiên, người cùng quê, nói dối cũng giống nhau như đúc.
Mẹ chồng thấy có người chống lưng, lập tức đắc ý ra mặt.
Tôi hất tay bà ta ra, nhìn đám người trước mặt rồi cười nhạt:
“Thế ạ? Tôi ly hôn với Đại Kiến rồi, nhà họ Đại phá quán lẩu cay của tôi, còn nợ đầm đìa. Các vị đều là người thân của bà ta cả, không định chung tay trả nợ à?”
…
Không gian bỗng im lặng như tờ. Một lát sau, có người cười ha ha lảng tránh:
“Thân thích gì đâu, chúng tôi chỉ là người trong thôn thôi, tám đời chẳng liên quan.”
“Đúng đúng, bà này vốn chả ưa ai, giờ thế này cũng đáng lắm.”
“Tiểu Ngọc, con chịu khổ rồi. Mà quán lẩu còn mở không? Có cần người làm không, thím giúp một tay nhé?”
Mẹ chồng thấy tình thế đảo chiều, tức đến mức chỉ biết thở hổn hển. Còn đám người kia, ai cũng vờ như chẳng nghe thấy gì, chỉ nịnh nọt nhìn tôi.
Tôi phẩy tay:
“Có cơ hội nhất định mời nhé, tôi đi trước đây.”
Vừa xoay người đi thì phía sau có người không cam tâm chạy lên hỏi bà già:
“Nhà họ Đại, thật sự không còn một xu nào à?”
Bà ta tức đến mức “khò khè” nửa ngày, lên cơn, nghẹn thở mà chết ngay tại chỗ.
Lập tức, đám đông hốt hoảng la ó:
“Đi thôi, đi thôi, bà già chết thật rồi! Đừng có đứng đây mà vạ lây!”
Mọi người ba chân bốn cẳng chạy tán loạn.
Tôi ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng ấy mà lòng khoan khoái vô cùng.
Nhìn sang bố mẹ đang chờ sẵn, tôi cười tươi rói:
“Đi thôi bố mẹ, mình đi du sơn ngoạn thủy nào!”
-Hoàn-