Mấy hôm nay, tôi vẫn bình chân như vại, chẳng buồn chọc cho độ hắc hóa của Cố Yến tăng thêm tí nào. Ngược lại, tôi còn đều đặn thổi gió giật dây, khiến hắn với Hoắc Triều đấu đá lẫn nhau. Kết quả, Hoắc Triều tức điên, chuyển mũi dùi sang chèn ép Tô gia.
Vì chuyện này mà bố mẹ tôi đứng ngồi không yên. Thế nên, vừa nghe tin nhà họ Cố đề nghị liên hôn, hai ông bà liền gật đầu cái rụp, quyết nhanh như chớp. Tôi khoanh tay đứng bên, trong khi ánh mắt Cố Yến thì cứ dán chặt lên người tôi, chẳng rời nửa bước.
Trước mặt người ngoài, hắn đóng vai quý ông lịch lãm, nho nhã hết chỗ chê. Nhưng cứ hễ không có ai, hắn lại giở ngay bộ mặt quen thuộc của mình ra.
“Đại tiểu thư, anh lấy em, chỉ có một yêu cầu duy nhất…” Hắn ghé sát, giọng trầm trầm như muốn cắm rễ vào tai tôi. “Là không được nuôi chó khác ngoài anh!”
Tôi nheo mắt, cười nhạt: “Thế còn Đậu Đậu thì sao?”
Đậu Đậu là con chó vàng bự tổ chảng tôi nuôi. Mỗi lần Cố Yến nổi cơn ghen, con bé lại bị vạ lây.
Hắn liếc tôi một cái, rồi bất thình lình cúi xuống hôn.
Tôi chưa kịp tránh đã bị hắn chặn họng. Khóe miệng giật giật, bực bội định giơ tay tát hắn một cái, nhưng mới nâng lên nửa đường đã bị hắn nhanh tay bắt gọn.
Hắn khẽ cười, cúi đầu ghé sát tai tôi, giọng điệu bá đạo đến phát ghét: “Nó là do anh nuôi, còn em, chỉ có thể là của mình anh thôi!”
Mấy hôm nay, tôi với Cố Yến sống chung khá êm ả.
Hệ thống thì sốt ruột nhảy dựng như kiến bò chảo nóng.
Còn tôi? Tôi chả thèm quan tâm. Mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, khóe môi tôi mới khẽ nhếch lên.
Cá đã cắn câu, giờ mới là lúc kéo lưới!
Độ hắc hóa cứ lên lên xuống xuống thì có gì vui? Đã chơi thì phải chơi tới bến!
Mấy hôm mất tích, khi Cố Yến nhận được tin tức về tôi, thì lại là một cái tin nhắn bắt cóc.
Tôi bị mấy thằng trời đánh lôi đến một khu nhà hoang.
Lúc Cố Yến tới, đúng như lời bọn bắt cóc dặn, hắn chỉ đi một mình.
Ấy thế mà chẳng hề bận tâm đến an nguy của bản thân, hắn chỉ chăm chăm lo lắng cho tôi.
Nhìn bộ dạng ấy của hắn, tôi cũng thấy hơi áy náy, cúi đầu nghĩ ngợi.
Thật ra, theo quỹ đạo cuộc sống của tôi, đáng lẽ chẳng có chuyện bị bắt cóc. Đã thế lại còn trùng hợp đúng lúc này.
Hóa ra, thằng bắt cóc tôi chính là cái thằng trong nguyên tác đã bắt cóc Cố Điềm Điềm.
Loại người này thì vừa thù giàu vừa hăng máu. Gần đây, mở kênh tài chính ra là thấy mặt Cố Yến nhan nhản, thế là nó nổi điên, nhắm thẳng vào người bên cạnh hắn.
Mà xui cho tôi, lúc đó lại đứng ngay gần nhất.
Nhưng giờ phút này, tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Cố Yến.
Nhiệm vụ yêu cầu tôi phải “làm bộ c.h.ế.t”. Nhìn thấy tính cách hắn ngày càng méo mó, tôi mà không tranh thủ thì phí cả cơ hội trời cho.
Lợi dụng lúc Cố Yến đang cò kè mặc cả với bọn bắt cóc, tôi len lén cọ dây trói.
Hắn càng xuống nước, bọn kia càng được nước làm tới. Tôi vẫn tiếp tục cọ cọ, chẳng mảy may quan tâm.
Cho đến khi thằng cầm đầu rút dao ra dọa, tôi cuối cùng cũng cọ đứt được dây, lập tức nhào vào lòng Cố Yến.
“Phập” một tiếng.
Tiếng dao đâm vào thịt vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt đổ gục xuống đất.
Hai tay Cố Yến run bần bật, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi.
Tôi liếc thấy trong mắt hắn dần dần dâng lên một luồng khí đen u ám, khóe môi hơi cong, tiếp tục chọc tức hắn.
Tôi ghé sát tai hắn, hơi thở yếu ớt, rên rỉ như sắp đứt hơi:
“Cố Yến… Tiếc quá… em không kịp gả cho anh nữa rồi…”
Tôi c.h.ế.t trong vòng tay Cố Yến.
Thật ra thì cũng chẳng đến nỗi mất mạng, chỗ bị đ.â.m không chí mạng, chỉ là thân thể này vốn yếu nhớt, lại thêm vụ “chết” này vốn dĩ chỉ là một màn kịch.
Đúng như dự đoán, độ hắc hóa của Cố Yến vọt lên ầm ầm, leo một lèo tới mốc 200%.
Hệ thống vui như Tết, không chỉ vội vàng ném cho tôi phần thưởng đã hứa từ trước, mà còn hào phóng tặng kèm một món quà bí mật.
Tôi cười khẩy, hồn lìa khỏi xác, liếc nhìn Cố Yến một cái, thở dài não nề—rốt cuộc cũng chỉ có duyên mà chẳng có phận.
Quay về thế giới thực, cha mẹ tôi quả nhiên đã thoát khỏi cơn nguy hiểm như lời hệ thống nói, giờ được chuyển sang phòng bệnh thường.
Nhưng tôi đợi mãi vẫn chưa thấy cái gọi là “bất ngờ” mà hệ thống hứa hẹn đâu cả.
Ngồi bên cửa sổ, tôi lặng lẽ nhìn cây đại thụ ngoài sân bệnh viện, cảm khái: cuộc đời đúng là như một giấc mộng, chớp mắt đã hết một hồi phong ba.
Cũng may, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, cứu được cha mẹ.
“Người nhà bệnh nhân có ở đó không? Bác sĩ Cố muốn trao đổi về tình hình, bây giờ anh/chị có rảnh không?”
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Tôi gật đầu, theo chân cô y tá rời đi.
Đến phòng làm việc, y tá có việc bận nên đi trước. Tôi đứng trước cửa, gõ nhẹ.
“Vào đi!”
Giọng nói kia trẻ trung, ôn hòa, nhưng lại nghe quen tai lạ thường.
Cửa vừa mở ra, một bàn tay to lớn bất thình lình kéo tôi vào trong, cửa phòng theo đó cũng bị khóa chặt lại.
Chuông báo động trong đầu tôi lập tức réo ầm ĩ.
Nhưng chưa kịp phản ứng, giọng nói trầm thấp, kích động bên tai đã vang lên:
“Đại tiểu thư, em làm anh đau lòng thế này, định bồi thường kiểu gì đây?”
-Hoàn-