Kế hoạch mà chúng tôi bàn bạc cả đêm cuối cùng lại chẳng đi đến đâu, vì Lục Triều Bắc cứ theo sát tôi như hình với bóng! Mỗi lần tôi đứng dậy, anh ấy liền hỏi tôi định đi đâu. Tôi đưa tay ra, anh ấy lại hỏi tôi muốn gì. Cơn bực tức dâng lên, tôi trừng mắt nhìn anh:
“Lục tổng rảnh lắm sao?”
Lục Triều Bắc không chần chừ đáp:
“Vợ con quan trọng hơn.”
Tôi muốn phản bác, nhưng rồi ngừng lại, nhìn xung quanh trước khi ghé sát tai anh mà nói nhỏ:
“Đừng giả vờ nữa, em có thai hay không, chẳng lẽ anh không biết?”
Lục Triều Bắc tỏ ra bất lực:
“Anh nên biết sao?”
“Anh nên biết chứ.”
Lục Triều Bắc đặt điện thoại xuống, đột ngột đỡ eo tôi và bế tôi lên đùi anh. Giọng anh bình tĩnh nhưng rõ ràng:
“Đừng cử động, mẹ nhìn thấy rồi.”
Tôi khựng lại, không quen nép sát vào người anh. Bối rối một lúc, tôi chợt hỏi:
“Anh biết kế hoạch của em và Ôn Nhan, định diễn một màn sảy thai đúng không?”
Anh nhướng mày: “Không cần nằm rình đâu, chuyện này dễ đoán thôi. Nhưng mẹ luôn nhìn chằm chằm vào em. Dù em có diễn sảy thai thành công, thì bác sĩ gia đình sẽ ra sao?”
Lời anh nói như đánh thức tôi. Lục gia có bác sĩ gia đình, điều này khiến kế hoạch của chúng tôi thêm phần khó khăn. Tôi nắm chặt tay anh: “Vậy phải làm sao đây?”
Lục Triều Bắc cúi xuống, trán anh chạm vào gáy tôi. Giọng anh trầm ấm, nhưng lại mang theo chút mê hoặc: “Giả thành thật.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ khiến tôi rùng mình. Quá hoảng sợ, tôi vội vàng nhảy khỏi đùi anh, rồi chạy đi tìm Ôn Nhan.
Nhìn Ôn Nhan, tôi thở phào khi thấy cô ấy vẫn an toàn, chiếc cổ trắng nõn của cô không có dấu hiệu nào bất thường. Có vẻ như Lục Quan Nam đã biết ngoan ngoãn trong mấy ngày qua. Tôi càng chắc chắn về một điều:
“E rằng cả nhà Lục gia đều đã biết sự thật.”
Không cần nhìn đâu xa, cứ thấy dì Vương là hiểu. Mỗi lần hầm canh gà, bà hầm đến hai phần – một phần cho tôi, một phần cho Ôn Nhan. Cả hai chúng tôi đều được chăm sóc đặc biệt.
Ôn Nhan theo bản năng sờ lên bụng mình, giọng cô khẽ khàng:
“Tớ vẫn chưa quyết định có nên giữ đứa bé này hay không…”
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng trào lên một nỗi thương xót. Nhưng rồi, tôi kiên quyết nói:
“Vậy thì đừng nói ra, chúng ta tiếp tục diễn trò thôi.”
Chưa kịp để Ôn Nhan có thời gian suy nghĩ, họ hàng xa của nhà Lục chẳng biết từ đâu kéo đến chúc mừng như thể đã đợi sẵn. Trong đám đó, có cả chú hai.
Ông ta liếc qua bụng tôi, cười một cái đầy ẩn ý: “Thật không ngờ, người thắng cuộc cuối cùng lại là Lục Triều Bắc.”
Tôi đang bận nói chuyện với Ôn Nhan, chẳng thèm để ý đến ý tứ của ông ta. Ông ta thấy thế, chẳng lấy gì làm phật ý, mà còn tự tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Nhà Lục chúng ta từ đời trước đã hiếm muộn, khó có con nối dõi. Vậy nên mới có gia huấn: Ai sinh con trước thì được quyền thừa kế. Hồi đó, tôi chính vì thua anh cả ở khoản này mà phải chịu lép vế…”
Tôi vẫn không bận tâm đến những lời than vãn của ông ta, vì Lục phu nhân đã thoát được đám người kia và đang vội vã bước đến. Bà ấy chẳng nói chẳng rằng, tát ông ta một cái vang dội.
“Ai cho ông ngồi đây nói linh tinh, bôi xấu người khác sau lưng?”
Chú hai Lục ôm lấy má, rít qua kẽ răng: “Chị dâu dạy bảo phải.” Ông ta ném lại một cái nhìn khinh bỉ, rồi quay lưng bỏ đi.
Lục phu nhân thở phào, dịu giọng nói với chúng tôi: “Ông ta xấu tính từ trẻ, từng dám chơi xấu anh cả. Ông cụ nhà chồng bảo vệ nên dù không có quyền, ông ta vẫn sống sung sướng bao năm. Giờ ông cụ vừa mất, ông ta lại bắt đầu nổi lòng tham.”
“Yên tâm đi, chuyện này A Nam và A Bắc sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Dù Lục phu nhân đã trấn an, câu “Ai sinh trước người đó thừa kế” vẫn khiến tôi không khỏi thắc mắc. Khi tôi kể lại cho Lục Triều Bắc, anh không hề phủ nhận, chỉ gật đầu thừa nhận.
“Đúng là như vậy.”
Tôi tròn mắt, khó tin: “Gia nghiệp lớn như vậy của Lục gia mà lại giao phó theo kiểu… qua loa vậy hả?”
Nghe giọng điệu của tôi, Lục Triều Bắc đột nhiên tiến một bước lại gần. Chúng tôi đứng gần nhau đến nỗi chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là môi anh sẽ chạm vào tôi.
Lục Triều Bắc chớp chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên một cách đáng ngờ: “Vậy… em có muốn thử giành quyền thừa kế không? Giờ chúng ta cố gắng vẫn còn kịp mà.”
Tôi nuốt khan, vừa bị mê hoặc bởi tiền, vừa bị cuốn hút bởi sắc. “Hơn… hơn hai tháng rồi, làm sao kịp?”
Lục Triều Bắc bật cười: “Anh cả ấy à, cái tảng băng di động đó mà dỗ được vợ sinh con trong ba tháng… thì chắc mặt trời mọc đằng Tây!”
Nghe cũng có lý. Tôi nghĩ, nếu Lục Triều Bắc nắm quyền thì tôi sẽ chẳng còn phải sợ Lục Quan Nam nữa. Tôi sẽ mạnh dạn mà ủng hộ Ôn Nhan, khiến Lục Quan Nam phải cúi đầu trước chị ấy. Càng nghĩ xa hơn, nếu chẳng may hai người kia có ly hôn, thì tôi vẫn có thể lấy tiền của Lục Triều Bắc mà nuôi Ôn Nhan.
Ván này, tính thế nào tôi cũng thắng!
Nghĩ đến đó, tôi lập tức vòng tay qua cổ Lục Triều Bắc, nhảy lên: “Bảo bối, để chị bác sĩ kiểm tra tiến độ hồi phục của em nào…”
Lục Triều Bắc ôm lấy eo tôi, từ tai đến cổ đỏ bừng. Gương mặt quyến rũ nhưng hoàn toàn mất đi vẻ chủ động như lúc nãy. Mà kỳ lạ thay, điều đó khiến anh trông còn… hấp dẫn hơn.
Tôi mỉm cười gian, rồi nhẹ nhàng áp tay lên cơ bụng săn chắc của anh, từ từ trượt xuống dưới…