“Tỉnh rồi à?”
Tôi mở mắt ra, thấy Lục nhị thúc ngồi trước mặt, cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ.
“Tuổi tác đã cao như vậy rồi, ông còn giãy giụa cái gì nữa?” Tôi thở dài ngao ngán.
Lục nhị thúc hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Cô biết gì, cô cũng giống đồ đàn bà tầm nhìn hạn hẹp đó! Gia nghiệp lớn như thế này, lại đi giao cho người ngoài thừa kế. Đúng là phí phạm!”
“Người ngoài?”
Từ này làm tôi nhíu mày, không thoải mái chút nào. Lục nhị thúc rút điếu thuốc, nhả khói, giọng kéo dài:
“Hai anh em Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc, không ai mang dòng máu của Lục gia. Chị dâu tôi chỉ sinh được một đứa con gái, mà còn là đứa có bệnh tim bẩm sinh, ốm yếu từ bé.”
Ông ta rít sâu một hơi, nhả khói đầy bí ẩn: “Cháu đích tôn của Lục gia đã chết rồi. Mà cũng vì cô ta, hai đứa cháu không cùng huyết thống của tôi, một đứa thì xuất gia, đứa còn lại thì gặp tai nạn xe.”
Tôi nhìn ông ta lạnh lùng: “Rồi sao nữa? Vậy ông bắt tôi, nói nhiều như thế, chẳng phải cũng chỉ muốn tiền sao?”
Lục nhị thúc ném nửa điếu thuốc xuống, dập mạnh bằng mũi giày, rồi lôi từ túi ra một ống tiêm, đặt lên cánh tay tôi: “Người đến rồi thì vào đi.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy cửa bị đẩy ra. Người bước vào là Lục Triều Bắc. Đương nhiên, chỉ có thể là anh ấy. Anh nhìn tôi, lắc đầu nhẹ. Tôi hiểu, anh đang muốn nói rằng Ôn Nhan không sao cả.
Lục nhị thúc ném cho Lục Triều Bắc một bản hợp đồng, giọng ra vẻ thỏa thuận: “Chỉ cần cậu ký vào đây, tôi sẽ không động đến đứa bé của cậu. Cuối cùng, Lục gia vẫn là của cậu.”
Tôi nhướn mày, bắt đầu hiểu ra vai trò của ống tiêm này. Hóa ra con bài của ông ta là đứa bé.
Thật là một sai lầm khủng khiếp!
Nhân lúc Lục nhị thúc đang chăm chăm nhìn vào bản hợp đồng, tôi cử động cánh tay, tự đâm ống tiêm vào mình.
Lục nhị thúc giật mình, mặt tái mét, liên tục chửi rủa: “Mẹ kiếp, mày điên rồi à!”
Lục Triều Bắc lập tức lao tới, khống chế ông ta xuống đất. Tôi bình thản cử động cánh tay vừa được cởi trói, nhìn Lục nhị thúc nằm sấp dưới sàn, nhếch mép: “Bắt cóc vụng về thật đấy!”
Lục Triều Bắc lạnh giọng bổ sung: “Ông ta tưởng con bài là đứa bé đủ nặng.”
Tôi không nhịn được cười: “Nhưng ông ta đâu ngờ, người mang thai… không phải là em.”
Tôi ngẩng đầu, nói thêm với giọng châm chọc: “Công cốc rồi!”
Lục nhị thúc bị Lục phu nhân túm lấy, lôi thẳng đi. Nhìn mặt ông ta tái mét, lần này chắc chắn là bị đuổi khỏi nhà rồi. Tôi cũng chẳng buồn để tâm lắm, vội vàng đi theo Lục Triều Bắc đến bệnh viện thăm Ôn Nhan.
Ôn Nhan bị thương nặng nhất ở đầu, phải khâu tận mười mũi. Đứa bé trong bụng thì không sao, thật may mắn.
Vừa thấy tôi và Lục Triều Bắc vào phòng, Lục Quan Nam hiểu ý, tự giác đứng dậy lảng ra ngoài.
Tôi ngồi xuống cạnh giường, nhìn hai anh em nhà họ Lục chen chúc ở cửa. Ôn Nhan cười khúc khích:
“Còn nhớ lúc trước, khi Lục Triều Bắc tỉnh lại, chúng ta vẫn đang bàn bạc chuyện ly hôn ở ngoài cửa mà? Giờ nhìn hai người họ thế này, tự nhiên thấy cũng không tệ lắm.”
Tôi cúi đầu, liếc nhìn chuỗi vòng Phật châu trên cổ tay Ôn Nhan. Không phải của ai khác, chính là chuỗi vòng của Lục Quan Nam.
“Khai mau! Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?” Tôi giục.
Ôn Nhan thở dài, nhẹ nhàng kể: “Thật ra, chẳng có bạch nguyệt quang nào cả. Lục Quan Nam muốn xuất gia là vì anh ấy nghĩ mình đã hại chết em gái.”
Câu chuyện hóa ra lại gần giống với lời của Lục nhị thúc.
Lục phu nhân chỉ sinh được một cô con gái, tên là Lục Bạch Duyệt. Cô ấy từ nhỏ đã yếu ớt, lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Vì muốn tìm bạn cho con, Lục phu nhân đã đến cô nhi viện để nhận nuôi một đứa trẻ.
Ban đầu, bà ấy định chọn Lục Triều Bắc, người cùng tuổi với Lục Bạch Duyệt. Nhưng Lục Triều Bắc không đồng ý, vì không muốn xa anh trai Lục Quan Nam. Thấy tình cảm anh em của hai người sâu đậm, Lục phu nhân quyết định nhận nuôi cả hai.
Ba người lớn lên cùng nhau trong Lục gia. Vì muốn bảo vệ con gái, Lục phu nhân chỉ nói với người ngoài rằng thế hệ này của Lục gia có hai anh em trai.
Rồi đến một ngày, Lục Bạch Duyệt tỏ tình với Lục Quan Nam. Nhưng anh ấy chỉ coi cô như em gái, từ chối thẳng thừng. Ai ngờ, đêm đó cô lên cơn đau tim, trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn xe. Hồng nhan bạc mệnh, Lục Bạch Duyệt qua đời.
Lục Quan Nam từ đó tự trách mình, cho rằng cái chết của cô là lỗi của anh. Bị ám ảnh, anh quyên hết tài sản để đổi lấy một pho tượng Phật bằng vàng, ngày ngày đến Phật đường sám hối. Anh ấy tự giam mình trong quá khứ, không dám từ chối bất cứ điều gì nữa.
Nhưng Lục phu nhân chưa bao giờ trách Lục Quan Nam. Bà ấy thương anh như con ruột, không nỡ nhìn thấy anh khổ sở như vậy. Đúng lúc đó, Ôn Nhan tự mình đến cầu hôn, bà liền đồng ý ngay. Vậy mới có chuyện sau này.
Còn về vụ tai nạn xe của Lục Triều Bắc, chính là do Lục nhị thúc sắp đặt. Ông ta tưởng rằng mình đã thắng, nhưng không ngờ Lục Triều Bắc lại tỉnh dậy, còn Lục Quan Nam thì bước ra khỏi quá khứ.