Vì Lục Triều Bắc tỉnh lại, Lục Quan Nam và Ôn Nhan cũng lục tục kéo đến bệnh viện. Hai anh em nói chuyện trong phòng bệnh, còn tôi và Ôn Nhan đứng ngoài, mắt đối mắt.
Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện này không đúng kế hoạch rồi.”
Tôi rơm rớm nước mắt: “Ừ, không ngờ anh ấy lại tỉnh dậy…”
“Vậy ly hôn?”
Tôi bần thần một lúc, rồi nhún vai: “Cậu ly hôn thì tớ cũng ly hôn.”
Ôn Nhan gật gù, nhưng rồi chợt dừng lại: “Mới vừa nhận tiền, giờ mà ly hôn thì… không ổn lắm nhỉ?”
Tôi thở dài: “Vậy thì… tiếp tục chịu đựng?”
Hai đứa nhìn nhau, rồi thở dài thườn thượt. Sau một hồi bàn bạc nát óc, cuối cùng quyết định… cứ đợi thêm xem tình hình thế nào đã. Thế là, Ôn Nhan theo Lục Quan Nam về nhà, còn tôi thì ở lại bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc.
Không rõ Lục phu nhân đã giải thích thế nào, nhưng ngoài lúc mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên ra, Lục Triều Bắc nhanh chóng thích ứng với sự hiện diện của tôi – người vợ từ trên trời rơi xuống. Sau đó, Lục Triều Bắc bắt đầu giai đoạn điều trị phục hồi chức năng.
Còn tôi, vì luận văn của mình, cũng chuyển luôn vào bệnh viện sống, ngày đêm chăm sóc anh ấy. Lục phu nhân thấy thế, cảm động đến mức… lại tặng tôi khu trang viên mới mua. Ôn Nhan bên kia cũng không kém, được thưởng bộ trang sức sapphire giá bốn trăm triệu tệ. Hai chúng tôi vừa nhận quà xong, ý định ly hôn vừa nhú lại bị dập tắt.
Thời gian cứ thế trôi, một tháng sau, Lục Triều Bắc hoàn thành giai đoạn phục hồi chức năng cơ bản và xuất viện, trở về nhà cũ.
Đến nhà cũ, tôi mới biết, Ôn Nhan đã ở đây từ lâu. Vừa thấy tôi, cô ấy nước mắt lưng tròng, ra sức nháy mắt ra hiệu. Tôi lập tức hiểu ý, cứng đờ quay sang Lục Quan Nam.
“Anh cả, anh và Triều Bắc lâu ngày không gặp, chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói nhỉ…” Tôi giả vờ ngọt ngào tiếp lời: “Vừa hay tối nay em cũng muốn tâm sự với chị dâu chút xíu…”
Lục Quan Nam khẽ gõ ngón tay lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Triều Bắc: “Em có chuyện muốn nói với anh à?”
Lục Triều Bắc nhìn tôi, không chớp mắt mà phán ngay: “Không.”
Tôi vừa kịp mở miệng thì Lục Quan Nam đã hài lòng gật đầu. Ôn Nhan đứng bên cạnh, muốn khóc mà không ra nổi nước mắt. Tôi cũng chỉ biết bất lực lắc đầu.
Tối hôm đó, vào lúc ba giờ sáng, tôi giả vờ dậy uống nước, tranh thủ lén gặp Ôn Nhan trong bếp.
Ôn Nhan vịn eo, xương quai xanh chằng chịt những dấu hôn đỏ ửng, ánh mắt đầy tuyệt vọng: “Cuộc hôn nhân này phải ly hôn thôi, trời sáng mình đi luôn!”
Tôi gật đầu thấu hiểu: “Ừ, vậy cậu đi trước hôm nay đi, để mình ngày mai. Hai đứa mình cùng đi thì lộ quá!”