Hai Đứa Mình Cùng Ly

Chương 5



Chương 5:

Tôi suy nghĩ một chút, thấy cũng ổn. Theo như thăm dò tối qua, chỉ cần nói sự thật cho Lục Triều Bắc biết, chắc chắn anh ấy sẽ không chần chừ mà ly hôn với tôi.

Nói là làm, tôi lập tức gọi cho anh hộ lý từng chăm sóc Lục Triều Bắc ở bệnh viện đến nhà. Anh hộ lý nhanh chóng báo cáo tất cả công việc trong suốt một năm qua, tự hào nhận lấy công lao đã không bỏ rơi, tận tình chăm sóc Lục Triều Bắc. Lúc ra về, Lục Triều Bắc còn lịch sự lì xì cho anh ấy một bao đỏ chót.

Trong thư phòng chỉ còn lại tôi và Lục Triều Bắc. Không khí như đặc quánh lại.

Lục Triều Bắc nghiêm mặt: “Vậy nên, em muốn ly hôn với anh chỉ vì… anh ta?”

Có vẻ như có gì đó… sai sai. Nhưng thôi, lý do không quan trọng, miễn là đạt được kết quả mong muốn. Tôi liền gật đầu cái rụp.

Lục Triều Bắc mặt mày sa sầm, gọi điện thoại ngay lập tức. Chẳng mấy chốc, đội ngũ luật sư đã soạn thảo xong thỏa thuận ly hôn gửi đến.

Nhìn bản thỏa thuận ly hôn trong tay, tôi chợt lóe lên một ý tưởng. Tôi bèn in lại một bản thỏa thuận khác, sau đó chồng hai bản lên nhau và cùng Ôn Nhan đến Phật đường tìm Lục Quan Nam.

Ở nhà cũ lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào Phật đường. Vừa nghe thấy tiếng động, Lục Quan Nam liền quay đầu lại, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại trên người Ôn Nhan.

“Sao vậy?”

Ôn Nhan lập tức chột dạ, núp sau lưng tôi như con mèo sợ chó: “Vy Vy có việc cần tìm anh.”

Lục Quan Nam nhìn tôi chằm chằm. Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy can đảm rồi tiến tới, đưa tờ đơn ly hôn.

“Anh cả, anh cũng biết em và Triều Bắc không có tình cảm, giờ anh ấy tỉnh lại rồi, chúng em định ly hôn.”

Vừa nói, tôi vừa đẩy cây bút về phía anh ấy: “Mong anh cả ký tên xác nhận giúp em.”

Lục Quan Nam nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Hai người ly hôn thì tôi ký làm gì?”

Tôi nghiêm mặt bịa chuyện, không chút chớp mắt: “Chuyện này liên quan đến việc phân chia tài sản của nhà Lục gia, cần anh xác nhận một chút mà.”

Lục Quan Nam im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại: “Em nghĩ anh là kẻ ngốc không biết đọc à?”

Tôi bối rối, ánh mắt đảo vòng quanh, “Nhỡ đâu anh không để ý mà ký nhầm thì sao…”

Lục Quan Nam ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén như dao phóng thẳng về phía sau tôi.

“Ôn Nhan, em cũng muốn ly hôn với anh?”

Bị vạch trần, Ôn Nhan không còn trốn nữa, cô ấy nắm chặt tay tôi, gật đầu mạnh như sợ người khác không thấy rõ: “Đúng rồi, anh đoán chuẩn đấy!”

Lục Quan Nam hỏi, giọng lạnh như băng: “Tại sao?”

Ôn Nhan cắn môi, tránh ánh mắt anh ta như né một con dao, “Không có lý do gì cả.”

Không khí cứ thế căng thẳng đến mức tôi cảm thấy như đang xem một cảnh phim Quỳnh Dao. Không thể chịu nổi sự nặng nề, tôi yếu ớt giơ tay phát biểu:

“Hay là coi như đang có khuyến mãi, ly hôn một cặp tặng kèm một cặp luôn, được không?”

Lục Quan Nam không thèm đảo mắt nhìn tôi.

“Cút.”

Tôi lập tức gật đầu ngoan ngoãn, “Vâng ạ, anh cả.”

Bạn thân ơi, tớ đã cố gắng hết sức rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.