“Quý phi là người xuyên không.” Tần Quân nói.
“Xuyên không?” Ta kinh ngạc.
Tần Quân lại gật đầu lần nữa: “Đến từ tương lai, kỹ thuật phát triển hơn so với chỗ chúng ta, nhưng đầu óc của Quý phi không được tốt cho lắm, chả học được cái gì tốt, chỉ biết đọc mấy bài thơ bậy bạ, còn không khớp cảnh vật.”
Ta hỏi: “Nói nghe thử xem?”
Tần Quân tỏ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói: “Ngắm hoa mai trong sân và ngâm thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai.”
Ta biểu cảm phức tạp: “Thơ hay, đầu óc tốt.”
Ta hiện tại cảm thấy Tần Quân khả năng không phải bị rối loạn tâm thần.
Tần Quân tiếp tục nói: “Còn nữa.”
“Còn nữa?” Ta khiếp sợ.
Tần Quân gật gật đầu: “Hiền phi mang theo hệ thống công lược.”
“Đó là thứ gì?” Ta hỏi.
“Chính là một cái bàn tay vàng muốn thu hoạch sự yêu thích của ta. Chỉ cần ta thích nàng ta một chút, nàng ta có thể có được mấy thứ kỳ lạ từ cái hệ thống kia. Ví dụ như mặt đẹp da trắng, còn có…. khụ khụ khụ… Phương diện kia tương đối mê người.” Tần Quân nói đến sau cùng, trên mặt có chút hồng hồng.
Ta hiểu rõ gật đầu.
“Cho nên, chàng muốn ta tiến cung để bảo vệ chàng?” Ta hỏi.
Một người trọng sinh, một người xuyên không, một người nắm giữ hệ thống công lược, còn có một người được trời chọn, một đống nữ nhân mà chỉ có một nam nhân, Tần Quân sẽ trở thành một con dê béo đang chờ làm thịt.
Tần Quân nghe vậy lại hừ một tiếng: “Chỉ bằng đầu óc của mấy nàng ta thì có thể làm gì được? Một ngón út của ta thôi cũng có thể đè chết cả đám.”
“Vậy chàng kêu ta tới làm gì?”
Tần Quân đáp: “Đã nói là để nàng tới ăn dưa xem kịch vui.”
Ta: “…”
Ta ngồi dậy khỏi long sàng.
Tần Quân khó hiểu nhìn ta: “Nàng làm gì vậy?”
Ta yên lặng chuyển động vòng tay trên cổ tay một chút.
Vòng tay đơn giản cất giấu cơ quan, trong đó chứa đựng 100 cái ngân châm.
Sau đó, ta lại móc từ trong chiếc đai lưng mỏng như cánh ve của mình ra một thanh chủy thủ.
Cuối cùng, ta tháo trâm cài trên đầu xuống.
Trên đó còn cất giấu độc.
Ta, chỉ là một người bình thường với giá trị vũ lực có hơi cao chút và chẳng có gì đặc biệt mà thôi.
Tần Quân nhìn ta cởi hết trang bị xong, yên lặng nuốt nước miếng.
“Ta cảm thấy sau khi nàng tiến cung, mạng sống của ta đã không còn đảm bảo.”
Ta cười lạnh hai tiếng.
Tần Quân thấy thế, vội nói: “Giai Nghi, nàng vì bảo vệ ta mà không tiếc hy sinh danh tiết để tiến cung, ta thật sự quá cảm động.”
Ta trợn trắng mắt: “Chẳng phải chàng triệu ta tiến cung sao?”
Tần Quân: “…”
Tần Quân khoa trương nói: “Chuyện này, ta phải giải thích một chút.”
“Nói.”
“Ta chỉ là không ngăn cản, để nàng tiến cung kỳ thật là chủ ý của Hoàng Hậu. Nàng ta cảm thấy muốn hạ gục Thục phi thì phải dẫn chính chủ là nàng tiến cung.” Tần Quân thập phần nhanh nhẹn nói toạc ra.
Ta liếc mắt nhìn hắn.
“Tần Quân, chàng là để cho ta vào cung ăn dưa, hay là để chàng xem trò cười của ta?”
Hoàng Hậu dùng ta để đối phó với Thục phi, ta còn có ngày sống yên ổn sao?
Xem kịch?
Ta rõ ràng là một nhân vật trong vở kịch đó.
Khi nói chuyện, ta còn cầm lấy chủy thủ mà mình mang theo kia.
“Giai… Nghi, có chuyện gì từ từ rồi nói, chúng ta đừng động thủ.” Tần Quân vừa nói, vừa nhích mông ra ngoài.
Mắt thấy chủy thủ của ta càng lúc càng gần, hắn càng dịch chuyển càng xa.
Sau đó…
“Rầm” một tiếng, Tần Quân trực tiếp ngã xuống giường.
Tiếng vang rất to.
Vì thế, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Hoàng Thượng!”
Thái giám tổng quản dẫn đầu vọt vào trong.
Vì thế, Tần Quân ngồi dưới đất, ta nằm ở trên giường, tay cầm chủy thủ.
Thái giám vẻ mặt ngơ ngác nhìn chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi ra ngoài trước hay là kêu có thích khách trước.
Cuối cùng, thái giám rời đi với vẻ mặt phức tạp, còn đặc biệt đóng kín cửa lại.
Ngày thứ hai, trong cung liền truyền ra lời đồn ta thủ đoạn cao minh, công phu trên giường rất cao siêu.
Tiếp sau đó, Hoàng Hậu, Quý phi và Thục phi trước sau tìm tới cửa.
Ta bắt đầu mài chủy thủ.
Tự hỏi rốt cuộc nên cắm vào bộ phận nào trên người Tần Quân thì mới có thể khiến hắn sống không bằng c..hế.t.