Hệ Thống Ăn Dưa Của Thiên Kim

Chương 1



Chương 1:

Ngày đầu tiên vào nhà họ Hoài, tôi bị mẹ ruột là nữ sĩ Nhan Lệ Châu trách mắng vì ăn uống khó coi.

“Đã vào nhà họ Hoài thì phải thu lại tính tình ngang bướng của mình lại, tôi không yêu cầu con trở thành người có tri thức hiểu lễ nghĩa như Hoài Nhan nhưng những phép tắc cơ bản nhất thì con phải biết. Từ bà cố của con trở đi, con gái nhà họ Nhan chúng ta đều là danh viện số một giới thượng lưu, tất cả những việc con làm vượt ra ngoài khuôn phép đều làm mất mặt tổ tiên.”

Tôi cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe, ra vẻ học sinh ba tốt nhưng trong lòng không nhịn được mà nói thầm:

[Đây chính là mẹ ruột của mình à, da trắng nõn, chân dài, mông cũng cong.]

[Người giàu có biết cách bảo dưỡng thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer khoe hàng.]

Mẹ tôi vốn còn định sát phạt tôi, sắc mặt bỗng trắng bệch, kinh hoàng nhìn tôi.

Tôi cười với bà: “Con biết rồi, mẹ.”

[Mặc dù bà ấy càm ràm rất nhiều, nhưng mặt mũi thật đẹp, tôi có thể xinh đẹp như vậy đều là nhờ công bà. Yên tâm đi mẹ, sau khi mẹ bị bỏ rơi, dù có phải làm ruộng chân nấm tay bùn thì con cũng sẽ nuôi mẹ.]

“Con…” Mặt bà càng trở khó coi hơn, bà vừa định nói gì đó thì có hai nam một nữ đi vào.

Vừa nhìn thấy tôi, cô gái chạy lại, rồi vươn tay ra: “Đào Đào, chào mừng em về nhà, cả nhà chúng ta đều chờ ngày này lâu lắm rồi.”

[Cả nhà đều chờ tôi về ư? Hai năm trước các người đã biết địa chỉ của tôi rồi mà lại giấu mẹ. Bây giờ mới đón tôi về, chẳng phải là muốn tôi hiến thận cho anh cả bị bệnh sao.]

Hoài Nhan đứng sau, anh cả Hoài Dục sửng sốt, trong nháy vành tai có chút đỏ.

Đang lúc oán thầm, quên mất không nắm tay Hoài Nhan, trong nháy mắt, mắt cô ta đã phủ một tầng sương mù.

Giây tiếp theo nước mắt đã rơi xuống: “Mẹ, anh, xem ra Đào Đào không thích con, con vẫn nên dọn ra ngoài đi.”

Anh hai Hoài Trạch vội vàng tiến lên an ủi cô ta, quay đầu nhìn tôi một cái thật hung dữ: “Hoài Đào, ngày đầu tiên em về đã bắt nạt Nhan Nhan, em có ý gì đây?!”

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Xin lỗi, em không có cố ý.”

Nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ: [Thật hung dữ, quả nhiên là hộ vợ cuồng ma, nhưng Hoài Nhan mang thai rốt cuộc là con của ai, cô ta và anh hai không phải vẫn chưa sao, chẳng lẽ đêm đó với anh cả là thật.]

Chỉ thấy Hoài Trạch vỗ tay Hoài Nhan một cái, cả người không thể tin được mà quay đầu nhìn Hoài Dục, như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta: “Anh động vào cô ấy rồi?”

Anh cả mặt trắng bệch: “Không có.”

[Sao lại không có, tối hôm đó mặc dù Hoài Nhan uống thuốc nhưng hoàn toàn có cách khác để giải, thế mà hết lần này tới lần khác lại làm chuyện đó, anh cả sắp chết rồi mà đầu óc vẫn toàn là trai gái.]

Hoài Trạch đưa tay nắm lấy cổ áo Hoài Dục: “Anh nói rõ cho tôi.”

[À, hôm đó thật ra không phải anh cả, hôm đó anh cả vừa phát bệnh ngất xỉu phải đi bệnh viện, vậy thì cái tên cao 1m88 chân dài, người có mùi tùng hương này là ai?]

Hoài Trạch xấu hổ buông tay, quay đầu nhìn tôi: “Hoài Đào, em…”

“Đủ rồi.” Mẹ quát một tiếng: “Lão đại, con đưa Hoài Đào về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Anh cả đưa tôi về phía thang máy.

“Mẹ, con có phải làm không tốt không, khiến em Đào Đào giận rồi.” Hoài Nhan có chút ngơ ngác, nếu không thì vì sao anh cả và anh hai lại đánh nhau, cô ta thấy mình diễn mà không ai hưởng ứng nên khóc càng dữ hơn.

Trước đây mẹ đã sớm an ủi cô ta rồi, bây giờ mẹ chỉ liếc cô ta một cái: “Sao con cứ động một tí là khóc, mẹ còn chưa chết mà con đã khóc lóc như đưa đám rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.