Tiếng nổ vang lên từ lễ đường, đó là thiết bị phát nổ mà tôi đã chuẩn bị.
Ngọn lửa bùng lên cao ngút trời, âm thanh từ máy quay truyền đến là những tiếng la hét thảm thiết.
Tôi bóp cằm Lục Trạch, ép hắn phải nhìn vào tấm gương trước mặt.
Sau đó, tôi cầm chiếc bình đồng, từng lần, từng lần đập mạnh vào người hắn.
Đầu gối, khuỷu tay, từng khớp một.
Lục Trạch liên tục ngất đi, tôi bình thản lấy adrenaline từ hộp trang điểm, tiêm cho hắn tỉnh lại.
Cuối cùng, hắn nhìn tôi, đôi môi mấp máy, bàn tay cố gắng vươn về phía tôi.
Không hổ danh là kẻ điên, đến lúc này hắn vẫn cố chấp nhìn tôi, hỏi:
“Em đã từng… yêu tôi chưa?”
Có lẽ đó là ánh sáng cuối cùng trước khi chết, miệng hắn trào ra từng ngụm máu nhưng vẫn cố nói:
“Em đồng ý làm người nhà của tôi… đồng ý chờ tôi về nhà… Em buồn khi tôi buồn, em vui khi tôi vui…”
“Làm sao em có thể… chưa từng yêu tôi?”
Tôi sững người.
Chiếc bình đồng tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Tôi vươn tay, nắm lấy Lục Trạch:
“Ý anh là… đây chính là yêu sao?”
Trong mắt Lục Trạch hiện lên tia hy vọng cuối cùng. Hắn nghĩ rằng, rốt cuộc tôi cũng đã yêu hắn. Chết vì tình, với một kẻ điên mà nói, không phải là một kết cục tồi.
Tôi ngơ ngác nhìn về phía trước, rồi nước mắt bỗng trào ra.
“Giang Yến, Giang Yến.”
Tôi bật khóc nức nở:
“Thì ra đây là yêu, thì ra em luôn… luôn yêu anh!”
Giữa tiếng khóc của tôi, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Lục Trạch dần tan biến.
Hắn lặng lẽ nghe tôi nhắc đi nhắc lại cái tên Giang Yến trong cơn đau tột cùng, rồi từ từ ngừng thở.
Tôi bước ra khỏi phòng trang điểm, tiến lên tầng thượng.
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp thung lũng, họ đã nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp và đang gấp rút đến căn biệt thự giữa núi này.
Tôi đứng trên sân thượng, gió núi thổi mạnh qua mặt, dưới chân là ngọn lửa bốc cháy dữ dội, trông như một vườn hoa hồng đang nở rộ.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay ra.
“Y&Q.”
Đó là lời hứa của anh dành cho tôi. Giang Yến yêu Giang Tinh một đời một kiếp.
Tôi muốn ném nó vào biển lửa, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng thả nó vào dòng nước phun của đài phun nước trên sân thượng. Chiếc nhẫn chìm xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Dưới đáy sâu ngàn thước, nó sẽ theo dòng nước trôi qua hệ thống nước ngầm của thành phố, ra sông rồi vào biển.
Kim cương là vĩnh cửu, có lẽ hàng trăm năm sau sẽ có ai đó nhặt được nó, dù khi ấy, hai chữ cái khắc tên chúng tôi đã rỉ sét, khó nhận ra.
Giống như những câu chuyện tình yêu không ai biết đến, cũng chẳng có hồi kết.
Gió thổi tung tà váy cưới của tôi, và ngay trước khi cảnh sát lao đến, tôi nhảy xuống biển lửa.
Hoặc có lẽ, đó không phải biển lửa, mà chỉ là khu vườn hoa hồng thuộc về tôi.
Trong khu vườn hoa hồng, tôi ôm con gấu bông, lặng lẽ ngẩn ngơ. Giang Yến đứng bên ngoài, vẫy tay với tôi:
“Tinh Tinh, đợi lần tới, khi hoa hồng nở, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
Lần này, tôi không còn nghịch con gấu, cũng không im lặng từ chối anh nữa, cũng không nói ra câu nói mà tôi đã thầm nghĩ rất nhiều lần rằng “Được, em sẽ đợi anh”.
Tôi đứng dậy, bắt đầu chạy.
Tà váy lướt qua những bông hoa hồng, mái tóc bị gió cuốn tung, tôi lao vào lòng anh, ôm chặt lấy người đàn ông tôi yêu:
“Không! Em muốn đi với anh, ngay bây giờ!”
–Hoàn–