Tại một bệnh viện tư nhân, cách đó hai cây số, tôi đứng lặng trong bóng tối của hành lang, lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh.
Cô gái nằm bên trong tên là Cố Tự Nhu.
Nếu không phải vì bảo vệ cô ta, Giang Yến đã không bị tên điên đó đâm bảy nhát dao.
Lúc này, Cố Tự Nhu đang khóc lóc trước mặt một đám phóng viên.
“A Trạch thật sự không cố ý đâu, bọn tôi chỉ đùa giỡn thôi.”
“Là anh cảnh sát kia quá đáng. Bề ngoài thì tỏ ra muốn can ngăn, nhưng thực chất lại lợi dụng cơ hội để động tay động chân với tôi.”
“A Trạch bảo anh ta dừng lại, nhưng anh ta còn làm quá hơn, thế nên A Trạch mới… Xin lỗi, thật sự xin lỗi, A Trạch không muốn làm hại ai cả. Anh ấy chỉ là… yêu tôi quá mà thôi.”
…
Lời khai của Cố Tự Nhu nhanh chóng được nhiều người tự nhận là nhân chứng xác nhận:
“Anh cảnh sát đó đúng là có kéo tay cô gái kia, còn sờ ngực cô ta nữa.”
“Hầy, lúc đó bọn tôi đều chết lặng. Ai mà ngờ một cảnh sát lại làm chuyện như vậy chứ?”
“Đánh nhau chắc chắn là do anh cảnh sát đó ra tay trước, bên kia bị đánh tức quá nên mới rút dao. Tôi nhìn rõ ràng lắm, không sai đâu.”
Ban đầu, dư luận còn bán tín bán nghi, nhưng khi có nhân chứng đứng ra, lời của cô ta lại càng thêm đáng tin.
Trùng hợp thay, camera ở hiện trường lại bị hỏng.
Dư luận bùng nổ:
“Sao mà trùng hợp thế, camera vừa hay bị hỏng?”
“Tôi thấy là cảnh sát không dám công khai sự thật ra thì có!”
“Các người có đồng nghiệp như vậy, có thấy mất mặt không?”
…
Tôi tắt điện thoại, nằm xuống giường. Trong đầu hiện lên hình ảnh Giang Yến ngày điền nguyện vọng chuyển sang trường cảnh sát.
Dưới ánh mặt trời, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.
“Tinh Tinh, trong cuộc đời em, chính nghĩa luôn vắng mặt.”
“Cho nên… anh muốn thử trở thành chính nghĩa đó.”
Anh ấy đúng là một kẻ ngốc. Lúc nào cũng dốc hết sức, muốn biến một kẻ điên như tôi thành một người bình thường, ấm áp và hạnh phúc.
“Giờ nghĩ lại, may mà anh không thành công.”
Tôi mỉm cười, nói với bức ảnh của Giang Yến.
Cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân, tôi ném nó vào thùng rác, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài, màn đêm bao trùm tất cả.
Thế thì lại tốt quá…
Họ đã dập tắt ánh sáng duy nhất trong đời tôi. Nhưng họ không biết rằng, bóng tối mới chính là sân khấu của tôi.
__________
Tôi trèo vào văn phòng viện trưởng. Lúc này, ông ta đang ôm hôn một cô y tá trong bóng tối, hoàn toàn không hay biết gì.
Tôi bật đèn lên. Cô y tá giật mình hét lên, còn viện trưởng thì hốt hoảng vội vàng kéo chăn che người: “Cô… cô… cô điên rồi à?”
Tôi bình thản đáp: “Không điên thì sao vào được viện tâm thần?”
Bước đến chiếc ghế da giữa văn phòng, tôi thản nhiên ngồi xuống, gác chân lên bàn:
“Cho tôi một thân phận mới.”
Viện trưởng giận dữ quát: “Cô là cái gì? Còn dám ra lệnh cho tôi? Muốn tạo phản à?!”
Tôi kéo rèm cửa sổ lên. Bên ngoài, một chiếc DV nhỏ nhấp nháy ánh đèn đỏ, đang ghi hình. Đây là món quà Giang Yến tặng tôi từ tháng lương đầu tiên. Quay rất rõ, ngay cả trong đêm tối. Khi leo cửa sổ vào đây, tôi đã để nó sẵn bên ngoài.
“Mấy bộ phim gần đây chiếu ở hội trường chán quá.”
Tôi cầm chiếc DV, vẫy vẫy trước mặt viện trưởng:
“Tôi chiếu cái này cho mọi người xem được không?”
Khuôn mặt đầy thịt của ông ta bắt đầu run rẩy:
“Cô… cô muốn thân phận gì?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi quay sang cô y tá:
“Cô tên gì nhỉ?”
Viện này có hàng chục y tá, nhưng tôi nhớ tên cô ta nghe khá hay.
Y tá run rẩy đáp:
“Kiều… Kiều Vũ Sơ.”
“Tên hay đấy.”
Tôi gật đầu, chậm rãi nói:
“Vậy thì lấy nó.”
“Kiều Vũ Sơ, từng có sáu năm kinh nghiệm làm y tá ở trung tâm tâm thần Nam Thành.”
Với thân phận này, tôi đứng trước mặt Lục Trạch.
Nhờ tờ giấy chứng nhận tâm thần, hắn thoát khỏi trách nhiệm hình sự. Đổi lại, hắn phải ở trong viện tâm thần vài tháng để tránh sóng gió dư luận.
Vừa nhìn thấy tôi, Lục Trạch đã cười nhạt:
“Đồ chơi mới xinh đấy. Tôi thích.”
Trước tôi, đã có hơn chục hộ lý bị hắn hành hạ đến mức phải bỏ việc. Trong số đó, có một người khi được phát hiện thì toàn thân đầy máu, đến giờ vẫn còn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu.
Vì vậy, dù lương có cao đến mấy, chẳng ai dám nhận chăm sóc tên bạo lực này nữa.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Tôi không đến đây để làm đồ chơi.”
Lời còn chưa dứt, một chiếc ly thủy tinh bay thẳng về phía tôi.
Mảnh vỡ văng tung tóe. Máu từ trán tôi chảy xuống, tí tách nhỏ giọt.
Lục Trạch ngả người dựa vào giường, mỉm cười chờ đợi.
Hắn đang chờ phản ứng của tôi.
Những hộ lý trước đây, người thì hét lên, người thì suy sụp, kẻ thì tức giận bỏ đi. Nhưng tôi thì không.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm vệt máu chảy đến khóe môi.
Nụ cười của Lục Trạch vụt tắt.
Thế giới của hắn trước giờ chỉ toàn những con cừu. Và bây giờ, một con sói cuối cùng cũng gặp được một con sói khác giữa vùng hoang dã.
Cảm giác này… chắc mới mẻ lắm nhỉ?
Từng bước tiến về phía hắn, tôi ngồi xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh thích nhìn người khác đau đớn lắm phải không?” Tôi hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
Kẻ bạo lực thường vậy. Nhìn người khác đau đớn, họ sẽ thấy thỏa mãn.
“Đáng tiếc là tôi không có cảm giác đau. Anh hành hạ tôi cũng vô ích thôi.”
“Không có cảm giác đau?”
Lục Trạch khẽ hỏi.
“Không tin à?”
Tôi nhấc một chiếc gạt tàn thủy tinh, đặt vào tay hắn.
—