Từ sau lần hoán đổi thân xác đó, tôi với Tần Tiêu không thể nhìn nhau như trước nữa. Mỗi lần chạm mặt, hai đứa cứ như có một chiếc màn hình chạy chữ LED trong đầu:
Vậy nên, để xóa nhòa quá khứ đau thương ấy, tôi quyết định—phớt lờ anh ta.
Chuyện sẽ trôi qua êm đẹp, nếu không phải một ngày đẹp trời nọ, tôi bắt gặp một cái tên quen thuộc trong danh sách bạn mới của Tần Tiêu trên WeChat.
Tô Noãn.
Tôi lập tức gửi tin nhắn: “Ô? Thêm lại bạn cũ à?”
Chưa đầy ba giây sau, Tần Tiêu gọi video. Tôi chưa kịp bắt máy, tin nhắn đã tới tấp gửi tới:
Tôi cười khẩy, vừa định trả lời thì thấy thông báo “Tô Noãn vừa đăng story”.
Cô ta đăng một bức ảnh bàn tay cầm cốc trà sữa, caption: “Hạnh phúc nhỏ bé.”
Mà chiếc đồng hồ trên cổ tay kia… nhìn quen mắt ghê?
Tôi bấm vào xem, lục lại ký ức, rồi chợt nhận ra: Đây chẳng phải đồng hồ của Tần Tiêu sao?!
Tôi hít sâu một hơi, lặng lẽ gửi tin nhắn: “Chia buồn, anh bị cắm sừng rồi.”
Phía bên kia bỗng “tút” một tiếng. Tần Tiêu đã cúp máy.
Tôi chờ một phút, rồi hai phút… Cuối cùng, anh ta gọi lại. Giọng run run, đầy tức tối:
Tôi gật gù: “Ờ, người chung thủy mà bị người khác xỏ mũi dễ dàng thế à?”
Tần Tiêu hít sâu, sau đó gằn giọng: “Vậy cô muốn sao?”
Tôi thở dài: “Thôi được rồi. Tôi sẽ giúp anh một tay.”
Ba ngày sau.
Tôi chọn một quán cà phê có ban công, cố tình ngồi gần cửa sổ, trên tay cầm một tách trà hoa hồng thanh lịch. Kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng.
Bước một: Để Tô Noãn nhìn thấy tôi.
Chẳng mất bao lâu, cô ta xuất hiện, đi cùng một cô gái khác. Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng xì xào:
Tôi làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Bước hai: Đợi cô ta chủ động lại gần.
Quả nhiên, Tô Noãn không nhịn được, xách váy đến trước mặt tôi, cười giả lả:
Tôi cũng cười:
Sau đó, tôi nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:
Tô Noãn sững người một giây, rồi lập tức cười duyên dáng:
Tôi gật đầu, đặt cốc trà xuống bàn:
Tô Noãn chớp mắt, có vẻ tò mò:
Tôi mở điện thoại, bật đoạn video đã chuẩn bị sẵn.
Trong đó, là cảnh Tần Tiêu cầm một bó hoa siêu to, quỳ một chân dưới ánh đèn lung linh, giọng nói vang vọng cả khán phòng:
“Tôi yêu Thịnh Tuệ!!! Cả đời này tôi chỉ có mình cô ấy!!!”
Tô Noãn: “…”
Tôi: “Hồi trước cô nói anh ấy không có ánh trăng sáng gì đó, đúng không?”
Tô Noãn cứng đờ.
Tôi mỉm cười, giọng dịu dàng:
Cô ta không nói gì nữa, chỉ mím môi thật chặt. Tôi ung dung đứng dậy, vỗ nhẹ vai cô ta:
Nói xong, tôi bỏ đi, để lại Tô Noãn với ánh mắt bàng hoàng.
Buổi tối, tôi gửi tin nhắn cho Tần Tiêu:
“Xong rồi. Cô ta không dám làm loạn nữa đâu.”
Bên kia trả lời ngay lập tức:
Tôi: “Ai vợ anh?”
Tần Tiêu: “Tôi vừa làm đơn xin kết hôn rồi. Mai cô ký luôn nhé.”
Tôi: “Mơ đi.”
Tần Tiêu: “Không sao. Tôi có cả đời để theo đuổi cô.”
Tôi bật cười, không nhắn lại nữa.
Ngoài trời, gió đêm thổi nhẹ, nhưng lòng tôi lại thấy ấm áp lạ thường.
– Hoàn –