Hoàng Đế Công Lược

Chương 1



Tôi chính là một nô lệ của tư bản. Trong suốt hơn hai chục năm cuộc đời bình thường đến phát chán của mình, điều bất thường duy nhất chính là… tôi đã từng xuyên không.

 

Không những xuyên không, tôi còn mang theo một cái hệ thống. Hệ thống bảo chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nhận được một triệu tiền thưởng.

 

Trời ạ! Tôi làm quần quật hai mươi năm cũng chưa chắc kiếm được từng đó, do dự thêm một giây thôi cũng là thiếu tôn trọng với tiền bạc!

 

Vậy là tôi cật lực lao động, cần cù bù siêng năng, theo chỉ đạo của hệ thống mà ra sức công lược tên thái tử thần kinh đang lơ lửng bên bờ vực hắc hóa. Khi hắn đăng cơ thành hoàng đế, tôi cũng thuận lợi “nhận cơm hộp”, hóa thân thành bạch nguyệt quang yểu mệnh trong lòng hắn.

 

Rồi hắn bắt đầu bước sang trang mới, vừa yêu vừa hận, day dưa không dứt với nữ chính.

 

Còn tôi? Thành công rút lui, nhận tiền thưởng, trở về hiện đại sống cuộc đời tự do tự tại!

 

Một tuần trôi qua kể từ ngày hoàn thành nhiệm vụ, việc tôi phải làm mỗi ngày là mở tài khoản ngân hàng, nhìn số dư rồi…

 

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi! Cuối cùng! Cũng thành phú bà rồi!

 

Công việc quèn này tôi không muốn làm thêm một giây nào nữa! Nghỉ thôi nghỉ thôi!

 

Tôi hạ quyết tâm, ngày mai sẽ xông vào phòng làm việc, ném đơn từ chức vào mặt ông sếp vô lương tâm và gào lên: “Bà đây không làm nữa!”

 

Thế là tôi hí hửng lên Baidu tra cách viết đơn từ chức, chuẩn bị xong xuôi thì sáng hôm sau hùng hùng hổ hổ bước vào công ty. Còn ba phút nữa là quá giờ chấm công.

 

Nhưng mà này, công lý có thể đến muộn, vậy tại sao đi làm lại không được trễ chứ?

 

Tôi lết vào công ty với tốc độ của một con rùa già, vừa đến nơi liền bị đồng nghiệp Tiểu Trương kéo lại: “Tiểu Tống! Sao hôm nay cậu đi làm trễ thế?!”

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã ghé tai tôi thì thầm: “Cậu không biết hôm nay có sếp mới nhậm chức à?”

 

Chà, cũng là kiếp làm công như nhau, ngày nào cũng chấm công sát nút, tâm lý tiêu cực nhưng vẫn vì miếng cơm mà cúi đầu. Thế mà hôm nay tôi lại muộn hẳn nửa tiếng!

 

Tôi vỗ vai Tiểu Trương, bình thản đáp: “Tớ biết mà.”

 

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn tôi thì ung dung ngồi xuống, mặt không hề đổi sắc.

 

Nhưng vừa đặt mông xuống ghế, quản lý đã ló đầu ra khỏi văn phòng: “Tiểu Tống, pha cà phê cho tổng giám đốc đi.”

 

OK, fine!

 

Tôi thề, đây sẽ là lần cuối cùng tôi pha cà phê ở cái công ty này!

 

Tôi thành thạo pha cà phê như một nhân viên mẫu mực, sau đó cầm theo đơn từ chức, hùng dũng tiến vào phòng tổng giám đốc.

 

Nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh mắt tôi lập tức đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo như muốn hút cả linh hồn tôi vào đó. Trong chớp mắt, sống lưng tôi lạnh toát.

 

Người đàn ông ngồi trên ghế da, ngũ quan sắc nét như tượng điêu khắc, nhếch môi tạo thành một nụ cười… không khác gì ác quỷ.

 

Tôi sững sờ, suýt chút nữa đánh rơi cả cốc cà phê. Theo bản năng, tôi lùi về sau một bước.

 

Nhưng giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn vang lên, khiến tôi như bị đóng băng tại chỗ:

 

“Ái phi, nàng khiến trẫm tìm kiếm thật vất vả.”

 

Từng chữ hắn nói như búa tạ giáng thẳng vào tim tôi.

 

Tôi hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào, đóng cửa phòng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười chuyên nghiệp đến giả trân:  “Mời tổng giám đốc dùng cà phê ạ.”

 

Chắc… chắc chỉ là trùng hợp khuôn mặt giống nhau thôi nhỉ? Đúng không? Phải không??

 

Vừa đặt cốc cà phê xuống bàn, chưa kịp thở phào, tôi đã bị một lực mạnh kéo về phía trước. Hắn một tay tóm lấy tôi, ghì chặt vào lòng, bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm tôi.

 

Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào tai, giọng nói trầm thấp vang lên:

 

“Diễn xuất của ái phi vẫn tệ như xưa nhỉ?

 

Tim tôi đập loạn xạ, cả người nóng bừng như bị sốt.

 

Tôi nhìn gương mặt quen thuộc nhưng biểu cảm vặn vẹo đáng sợ của hắn, lặng lẽ nhét đơn xin từ chức vào trong áo.

 

Nắm chặt lấy tay hắn, tôi run rẩy thốt lên:

 

“Bệ hạ! Ở đây giết… giết người là phạm pháp đấy!”

 

Nghe vậy, hắn bật cười khẩy một tiếng, buông tay ra. Tôi mất đà, loạng choạng ngã vào lòng hắn, há miệng thở hổn hển.

 

Cứu tôi với!!! Sao cái tên hoàng đế điên loạn mà tôi từng công lược lại biến thành sếp của tôi thế này?!

 

Một triệu của tôi… liệu tôi còn mạng để tiêu không đây?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.