Hoàng Hậu Có 40 Vạn Đại Quân

Truyện full



 

Tiến cung tuyển tú, Thái hậu khẽ nâng mắt, hỏi ta có tài cán gì.

Ta đưa tay gãi đầu, cười hồn nhiên đáp: “Phụ thân thần nắm 40 vạn đại quân.”

Quý phi cáo buộc ta hạ độc nàng.
Ta chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân thần nắm 40 vạn đại quân.”

Về sau đêm thị tẩm, ta vừa hé môi, hoàng thượng lập tức đưa tay bịt miệng ta, ngữ khí trầm trọng:
“Trẫm biết rồi… trẫm cưới về… bốn mươi vạn đại quân.”


Phụ thân ta – vị Đại tướng trấn giữ biên cương – chưa từng có hứng thú với ngai vàng.

Người từng bảo:
“Làm hoàng đế sống chẳng được bao lâu, phụ thân còn muốn sống thêm vài năm nữa để uống rượu ăn dê nướng.”

Đại ca ta, văn võ song toàn, lại chỉ mê vợ.
Sáng ngắm, trưa nhớ, tối mơ, cả người như cây si mọc rễ trước cửa phòng nàng dâu.

Nhị ca ta, ngáp một cái dài ba trượng, uể oải nói:
“Lên triều từ canh năm? Tội ấy xin miễn, ta tuổi này cần ngủ để lớn.”

Tiểu đệ ta… nói thật ra thì chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế.
Nó mới năm tuổi, thân hình nhỏ như cái bánh bao, vai còn chưa rộng bằng đùi voi, bảo gánh giang sơn? Chuyện đùa giữa ban ngày.

Thế là… mọi ánh mắt trong nhà đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Ta ngẩn người, gãi đầu, chớp mắt:
“Hoàng đế á? Cái ngôi mà ai cũng né như né tà, chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành.”

Ta hít sâu, mạnh mẽ tuyên bố:
“Các người không làm, thì ta cũng không làm!”

Cả nhà nhìn nhau, im lặng như cúng tổ.
Kế hoạch tạo phản chưa kịp triển khai, đã sẩy thai ngay tại bàn ăn sáng.

Phụ thân thở dài thườn thượt:
“Vậy thì chỉ còn cách đưa Thường Lạc vào kinh, dự tuyển tú thôi.”

Tuyển tú là cái chi chi? Ta không biết. Chỉ nghe nói đám thiếu niên ở biên cương ai cũng mong được vào kinh thành như mơ thấy tiên.

Ta hí hửng đề xuất: “Cha ơi, hay để nhị ca đi thay con tuyển tú nhé?”

Nhị ca đang uống trà, suýt thì sặc ngã khỏi ghế. Sau đó vội run run giải thích cho ta hiểu cái gọi là “tuyển tú” thực ra là lấy chồng! Mà chồng ấy lại là hoàng đế!

Ta gật đầu như hiểu chuyện: “Nhị ca sáng còn không dậy nổi thỉnh an, để ta đi thì hơn!”

Cả nhà: “…”


Ngày ta vào kinh, chỉ mang theo Tố Bạch, nha hoàn lớn lên cùng nhau từ tấm bé.

Phụ thân mặc giáp bạc, tay cầm trường thương, tiễn ta ra cửa thành.
Ánh mắt người sắc như đao, dặn dò tha thiết:

“Thường Lạc, phụ thân trong tay nắm bốn mươi vạn đại quân.
Vào cung nếu có chuyện gì ủy khuất, cứ viết thư cho cha.
Cha sẽ… mang quân tới đòi lại công bằng cho con!”

Mặt trời đỏ như máu vừa nhô lên khỏi đỉnh núi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng nhị ca hồng cả cổ họng hét lớn:
“Thường Lạc! Đừng uất ức bản thân!”
“Nếu không được thì… nhị ca cũng có thể dậy sớm!”

Biên cương đất rộng người thưa, nữ nhân ít như nước ngọt giữa sa mạc. Lần đầu trong đời ta được diện kiến nhiều cô nương thơm thơm, mềm mềm, trắng trắng, mịn mịn đến thế.

Các nàng đối đãi ta vô cùng nhiệt tình. Người gọi ta là “tỷ tỷ”, người lại nũng nịu gọi “muội muội”. Người mang bánh ngọt đến tặng, kẻ dâng áo lụa thơm hương. Kẻ đeo cho ta vòng ngọc, người cẩn thận trao chuỗi châu lấp lánh.

Ta vui đến độ suýt múa thương ngay trong điện, đang chuẩn bị lễ đáp. Nào ngờ lại nghe thấy một đám tú nữ tụm lại thì thầm:

“Tiểu thư nhà Thường tướng quân thì đã sao? Cũng chỉ là hữu danh vô thực.”
“Ta nghe nói người được kỳ vọng lập hậu là Thục quý phi. Đợi ngài ấy lên, kẻ đầu tiên bị giáng tội chắc chắn là con nhỏ này!”
“Trong hậu cung, chỉ cần không đắc tội Thái hậu và Hoàng hậu, những kẻ khác đều là cá tranh nước đục. Như Thường Lạc ấy hả… ngây thơ đến đáng thương!”

Ta nộ khí xung thiên, chỉ tay hét với Tố Bạch: “Đem hết mấy thứ lễ vật kia trả lại! Một xu cũng không giữ!”

Ta không có ngốc!
Cha ta từng nói: “Con ta là bậc đại trí giả ngu, thiên hạ tưởng nó khờ, nào ngờ nó giả vờ!”

Từ hôm ấy, ta một thân một mình gồng mình đấu với cả hậu cung. Quy củ gì đó của đám tú nữ, ta đã học xong cả rồi – học một lần, quên mười lần.

Tân đế mới đăng cơ, chưa lập hậu. Hoàng thượng bận bịu chính sự, chẳng buồn ló mặt trong buổi điện tuyển.

Thái hậu triệu kiến, hỏi han một lượt tú nữ được các ma ma khen ngợi. Rồi đột nhiên gọi tên ta.

Ta vội bước lên vài bước, hành lễ cung kính. Ánh mắt của người từ trên cao liếc một vòng, như đang xem rau giữa chợ:

“Trông không giống con gái Thường tướng quân cho lắm.”

Ta cong môi kiêu hãnh, miệng cười như gió xuân: “Đại ca, nhị ca đều giống phụ thân – mặt lạnh như tường thành.
Đến đời ta, mẫu thân mới thở phào: ‘Nếu sinh thêm đứa nữa mà cái mặt lại giống cái tường thành ấy, ta lập tức viết hưu thư!’”

Thái hậu phì cười, không rõ vì câu chuyện hay vì cái mặt ta.

“Tiểu đệ thì giống cả cha lẫn mẹ, vừa có vẻ tuấn tú, vừa ra dáng anh hùng. Mẫu thân bảo, đứa khiến người vui lòng nhất vẫn là ta, vì tám phần giống người, lại không phí dung mạo tuyệt thế.”

Thái hậu khẽ gật đầu, sau đó dịu dàng hỏi han: “Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Trong cung sống có quen không?”
“Thế… sở trường của ngươi là gì?”

Sở trường… Là điểm khiến ta vượt trội, phải không?
Ta đưa tay gãi đầu, cẩn trọng đáp: “Phụ thân thần, hiện nắm trong tay bốn mươi vạn đại quân.”

Điện điện phút chốc im lặng như tờ. Ngay cả con muỗi bay ngang cũng nghe rõ tiếng đập cánh.

Thái hậu thoáng sửng sốt, rồi nhẹ giọng hỏi: “Ồ… Vậy Thường Lạc muốn phong vị gì?”

Ủa? Được tự chọn hả? Ta nhớ có lần nghe các tú nữ kháo nhau, trong cung chỉ có Thái hậu và Hoàng hậu là không thể đắc tội.

Cha bảo: “Làm lính thì phải có chí làm tướng.”

Nhị ca lại nói: “Tiến cung là để tranh hậu vị, mà nếu được thì phải làm tới… Thái hậu!”

Hôm nay ta nhìn kỹ rồi, Thái hậu nương nương mặc vàng óng ánh, tỏa sáng như tượng Phật. Ngồi cao, nói ít, uy nghi. Thực sự rất hợp gu ta.

Ta ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Thái hậu nương nương, thần nữ muốn làm… Thái hậu!”


Cuối cùng… ta không được làm Thái hậu.

Tố Bạch mặt nghiêm trang bảo ta: “Thái hậu là mẫu thân của hoàng thượng. Mà tiểu thư… tiến cung là để làm con dâu, không phải để… làm mẹ người ta.”

À… thì ra ta vào nhầm vai.

Sau buổi tuyển tú, các tú nữ người nào người nấy được phong hàm ban vị. Chỉ trừ ta.

Thái hậu nhẹ nhàng phất tay, sai người đưa ta tới Phật đường, chép kinh cầu phúc. Lý do là để cầu bình an cho tướng sĩ nơi biên ải.

Người ta nói, ấy là hình phạt. Nhưng ta nghĩ, cầu phúc là chuyện tốt lành, tịnh tâm dưỡng tính, tích đức tu thân. Dù có là hình phạt, Thường Lạc ta cũng cam tâm tình nguyện nhận lấy!

Phật đường ăn chay niệm Phật. Ngày ba bữa cháo loãng với cải trắng.

Chưa tới nửa tháng, ta đói đến độ mắt mờ tai ù, bước đi như quỷ nhập tràng. Hai mắt nhìn đâu cũng thấy ánh lục ma quái.

Một hôm bụng sôi như trống trận, ta không chịu nổi nữa, quyết liều mình trốn ra ngoài kiếm miếng gì bỏ bụng. Nhưng cung cấm mênh mông như mê cung, ta đi loanh quanh ba canh giờ mà vẫn chẳng biết mình đang ở đâu.

May mắn thay, ta từng học phụ thân một điều quý báu: “Đi lạc nơi trận tiền, cứ thấy đoàn đông là bám theo.”

Thế là ta lặng lẽ bám sau một đoàn cung nữ và thái giám, đi đâu cũng đi, quẹo trái quẹo phải.

Đi một hồi, đoàn người bỗng dưng dừng lại. Ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng áo vàng lướt qua như gió, quanh người tỏa hào quang lấp lánh như thần Phật giáng trần.

Ơ… nơi này là đâu?

Ta nhón chân nhìn vào trong viện, nhận ra toàn là các vị tỷ muội quen mặt từ hôm tuyển tú. Dù chẳng thân thiết gì, nhưng cũng từng ăn chung mấy nồi cháo nhạt, hẳn là không khó hỏi đường.

Ta vừa định mở miệng xin chỉ lối, chưa kịp hé môi, An tần và Quý phi đã phát động đại chiến khẩu nghiệp vì tranh chuyện ai đứng trước ai đứng sau.

Hai phe cung tỳ như thủy triều, chen chúc đẩy xô, vô tình lôi cả ta vào nội điện, giữa cơn bão hậu cung.

“Ồn cái gì mà ồn!”

Một tiếng quát như sấm rền giữa trời xuân, cả đám quỳ rạp như bị gió quật. Tiếng ho của Thái hậu yếu ớt vang lên, mệt mỏi than vãn:

“Lúc tiên đế bằng tuổi hoàng thượng bây giờ, con cháu đã đầy sân… Vậy mà nay hậu cung đìu hiu vắng vẻ, hoàng thượng suốt ngày lo quốc sự, không đoái hoài đến con cháu… Ai gia còn mặt mũi nào nhìn tiên đế nơi suối vàng…”

“Mẫu hậu,” hoàng thượng khẽ cắt lời, “thái y sẽ đến ngay. Trước hết để họ chẩn mạch cho người.”

Thái hậu lắc đầu: “Bệnh của ai gia… thái y không chữa nổi.”

Trong điện, không khí đông cứng. Bỗng đâu có tiếng trong trẻo lảnh lót vang lên:

“Bệ hạ lợi hại quá! Không những hiểu y thuật mà còn cao minh hơn cả thái y!”

Ta… ta nhận ra giọng ấy là của chính mình! Bất giác thốt ra tiếng lòng, ta hoảng hốt đưa tay bịt miệng, cúi đầu như rùa rút cổ.

Nhưng đã quá muộn.

Thái hậu lạnh giọng: “Ngươi sao lại ở đây?”

Ta thật thà như cúc hoa mùa hạ, ngẩng đầu đáp: “Thần nữ… đói quá… thèm thịt.”

Trong điện, tĩnh lặng đến nỗi nghe được tiếng bụng ta réo “ọc ọc”.

Ta còn đang len lén ngẩng mắt thăm dò, thì đột nhiên một bóng người cao lớn chắn mất ánh sáng trước mặt. Một bàn tay thon dài nâng cằm ta lên, bốn mắt chạm nhau.

Trái tim ta như bị ném xuống hồ băng, rồi vớt lên nướng than. Ta thốt ra trong vô thức: “Bệ hạ… đẹp quá!”

Đẹp hơn cả tranh thủy mặc vẽ mỹ nhân nam tử!

Hoàng thượng khẽ cười, tay rút về.

“Con gái Thường tướng quân?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Thần nữ tên là Thường Lạc.”

Hoàng đế gật đầu, giọng trầm ổn: “Thường thị linh khí tụ hội, phẩm hạnh đoan trang, rất hợp ý trẫm. Phong làm Quý phi, phong hiệu ‘Ninh’.”

Ta còn chưa hiểu gì, thánh chỉ đã rơi thẳng lên đầu. Cũng may có công công mặt trắng bên cạnh khẽ ho nhắc nhở:

“Tạ ơn đi.”

Ta chợt tỉnh mộng, vội cúi người thi lễ: “Tạ ơn hoàng thượng long ân!”

Hoàng đế quay đi, nhẹ giọng nói: “Trẫm xử lý xong chính sự, tối sẽ đến thăm nàng.”

Rồi người liếc sang Thái hậu: “Mẫu hậu giờ đã hài lòng chăng?”


Từ Phật đường thanh u, ta được chuyển đến một tân cung vừa xây chưa ráo sơn.

Chẳng bao lâu sau, Đức Hỉ công công – vị mặt trắng nhắc ta “tạ ơn” hôm trước – hớt hải chạy tới.

Phía sau lão là một đoàn người nối đuôi, tay xách nách mang bao nhiêu là lễ vật, tráp đỏ, hộp son, đồ ăn thơm phức…

Đức Hỉ cúi người, giọng the thé: “Bệ hạ bận chính vụ, tối sẽ đến thăm nương nương.”

Tối nay?

Mắt ta sáng rỡ như pháo hoa mồng một, lòng dâng lên một chữ mừng.

“Vậy… vậy có phải là sẽ cùng thần nữ dùng bữa tối chăng?”

Xì xụp xì xụp… Mới nghĩ tới nửa tháng trường sống bằng cháo loãng với rau luộc, bụng ta đã réo lên như trống trận. Miệng suýt nữa nhỏ nước dãi lên long sàng.

Trong điện không có việc gì để làm, ta liền ra ngồi trước cửa, ôm gối chờ.

Ánh tà dương đổ dài trên hành lang, ta dán mắt vào từng chiếc bóng lướt qua, mơ tưởng hương thịt, hương cơm, hương người…

Chờ mãi… chờ mãi…

Không thấy cơm, cũng chẳng thấy người.

Người đầu tiên xuất hiện lại không phải Bệ hạ, mà là Thục Quý phi.

Thục Quý phi dáng nhỏ như cây sáo, lại thấp hơn ta một cái đầu. Gương mặt xinh đẹp như búp bê thêu, miệng nhỏ, mắt nhỏ, giọng không nhỏ. Nàng híp mắt, cười mà như không cười:

“Ngươi là kẻ hôm trước ăn nói ngông cuồng, muốn làm Thái hậu?”

“Dựa vào ngươi mà cũng mơ trèo lên ngôi mẫu nghi thiên hạ?”

Ta nghe vậy, lòng vẫn bình thản.
Nghe đồn nàng là cháu ruột Thái hậu, thế lực lớn, địa vị cao. Quả nhiên đến gây khó dễ.

Thục Quý phi lải nhải như chim khách đầu xuân, tự mình nói, tự mình hăng. Một hồi dài đến mức ta tưởng nàng định thi đọc thoại. Rồi nàng tự tiện kéo ghế ngồi, như thể nơi này là nhà của nàng vậy.

Ban đầu nàng mắng ta, ta nhẫn nhịn. Nhưng nàng ngồi mãi không đi, chiếm chỗ giữa điện, khiến ta bắt đầu sốt ruột.

“Bệ hạ nói… tối nay sẽ đến thăm ta!”

Thục Quý phi giả vờ ngạc nhiên, mắt mở to như trứng ngỗng: “Ồ? Thật tình cờ. Thần thiếp cũng đã lâu không được gặp Bệ hạ.”

Ta nhìn ra mưu kế rồi.

Nàng là muốn ăn chực!

Mà ăn chực trong cung đâu phải chuyện nhỏ. Cung đình khác biên cương một trời một vực. Đĩa thì bé như nắp chum, thịt thì mỏng như tờ liễn đỏ. Một mình Thường Lạc ta ăn còn chẳng no, giờ thêm nàng nữa…

Không được, không được!

Ta phải ra tay trước khi thịt bị cướp!

Ta lập tức gọi Tố Bạch tới, khẽ thì thầm dặn dò. Chẳng bao lâu sau, một bàn bánh ngọt như hội đèn lồng được bày ra trước mặt Thục Quý phi.

Nào là:

  • Đào hoa tô thơm nức,
  • Bánh dứa vàng ruộm,
  • Ngọc thạch cao mát lạnh,
  • Mã não tử cao sặc sỡ như ngọc quý.

Những thứ có thể xin được từ ngự thiện phòng, ta mang lên hết để cứ như tiễn nàng về.

Thục Quý phi liếc mắt nhìn bàn bánh, che miệng cười duyên: “Quý phi muội muội thật có lòng.”

Nói thế nhưng tay nàng đâu có từ chối, ăn từng miếng từng miếng, mắt long lanh như cá gặp nước.

Chỉ cần nàng ăn no, sẽ không còn bụng đâu mà giành phần thịt tối nay với ta!

Thường Lạc ta không chỉ có chí làm Thái hậu… mà còn có đầu óc làm mưu sĩ đánh chén!

 

Cuối cùng… phần ăn của ta vẫn được bảo toàn.

Ta còn chưa kịp mừng rỡ bao lâu, Thục Quý phi đột ngột lên tiếng: “Sao ngươi không ăn?”

Ta thuận miệng đáp lấy lệ: “Ta không được ăn.”

Chưa kịp nhận ra mình vừa nói hớ, một miếng bánh dứa rơi xuống đất.

Thục Quý phi ôm ngực, ngã vật ra như cây chuối đổ, bắt đầu… co giật.

“Ngươi… cái này… trong bánh…”

Mặt ta tái mét, hai tay vung lên: “Tố Bạch! Mau mang trà! Nàng ấy bị nghẹn rồi!!”

Nhưng chưa kịp rót nước, Thục Quý phi đã thều thào trăng trối: “Có… độc…”

Độc?!
Cái quái gì vậy?
Độc ở đâu ra chứ?! Ta mới ăn chay niệm Phật xong đấy nhé!

Đúng lúc đó, Bệ hạ bước vào điện, tà áo bay bay như tiên giáng thế. Vừa tới cửa, liền thấy Thục Quý phi nằm lăn dưới đất, diễn cảnh “mỹ nhân tử trận”.

“Vọng Chi ca ca… cứu Thiên Nhi…”

Hoàng thượng khựng chân, mặt đổi sắc, rồi quay lưng bỏ đi thẳng thừng không quay đầu: “Đức Hỉ! Ngươi làm việc kiểu gì thế?! Dẫn đường còn dẫn nhầm – tự lĩnh phạt đi!”

Chưa kịp đi xa, tà áo hoàng bào bị Thục Quý phi túm lấy, nàng thều thào:

“Thần thiếp… trúng độc… sợ rằng… không thể đến thỉnh an Thái hậu nữa…”

Hoàng đế quay lại, động tác mượt như sunsilk.

“Người đâu, mau truyền thái y!”

“Nếu không phải Đức Hỉ đưa sai đường… Trẫm suýt nữa vĩnh viễn mất đi ái phi rồi…”

Thái y vừa rời Từ Ninh cung chưa được một tuần hương, chưa kịp uống ngụm trà đã bị lôi về.Bắt mạch xong, ông ta trịnh trọng tuyên bố:“Thục Quý phi… quả thực trúng độc. Loại độc này… chỉ có thể tìm thấy ở vùng biên cương.”

Ta: “Ủa alo?”

Thục phi khóc lóc, ôm ngực nhào vào lòng hoàng đế: “Thần thiếp đến chúc mừng Ninh Quý phi… chẳng ngờ nàng ta tâm địa độc ác, chưa thị tẩm đã muốn đầu độc…”

Ta chỉ vào mũi mình, mặt mày ngơ ngác: “Đố kỵ? Hạ độc? Ta oan quá mà…”

Hoàng đế khẽ nhíu mày, vẻ suy tư.

Thị nữ thân cận bên Thục phi lập tức chỉ tay vào ta:

“Chính miệng Ninh Quý phi nói mình không được ăn! Không hạ độc thì là gì?!”

Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt như gió xuân thoảng qua mặt nước, mang theo vài phần nghi hoặc.

Ta nhanh miệng phân bua: “Thường Lạc… để dành bụng ăn thịt. Không phải… không phải vì độc!”

Chưa dứt lời, Thục phi lại co giật lần hai, uốn éo dưới đất như cá mắc cạn: “Vọng Chi ca ca… không biết trước khi Thiên Nhi chết… có thể gặp phụ thân lần cuối không…”

Hoàng đế thở dài, vẫn mỉm cười như gió mát đầu xuân: “Được rồi… Trẫm sẽ sai người đi mời Lâm tướng.”

Thục phi trúng độc, đầu óc lẫn lộn, bắt đầu kể chuyện tuổi thơ… Nào là phụ thân cưng chiều ra sao, bế nàng đi ngắm sao thế nào…

Ta nghe mà cũng xúc động, nhớ tới cha mình…

Xoạt! – lau nước mắt, xông lên túm Thục phi lên.

“Ngươi làm gì vậy— ọe!”
“Người đâu— ọe!”
“Tiện nhân— ọe!”

Không đầy vài lượt móc họng, Thục phi đã nôn sạch bánh dứa, bánh tô, bánh ngọc thạch…

Tất cả… trải đầy trên nền điện quý như hoa rơi vỡ ngọc.

Nàng ta mất hết hình tượng, gào đến khản giọng: “Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần thiếp!”

Hoàng đế… âm thầm nhích ghế sang bên, nhìn trời như không nghe thấy gì.

Thục phi vồ hụt, thất thố: “Thường Lạc! Ngươi cứ đợi đó! Phụ thân ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

Ta chớp mắt, vô cùng thành thật: “Cha ta nắm bốn mươi vạn đại quân.”

Thục phi: ???

Ta cười tươi như hoa nở mùa xuân, nhẹ nhàng bổ sung: “Cha ngươi không lợi hại bằng cha ta, không cho ta đẹp mặt nổi đâu.”

Thục phi suýt phun máu.
Hoàng đế ra sức đè khóe môi đang co giật, khẽ ho: “Thái y đâu rồi? Mau lăn hết vào đây.”

“Điều tra kỹ xem độc này… là ai bỏ, bỏ lúc nào.”

Sắc mặt Thục phi đông cứng.

Hoàng đế lại vờ không thấy: “Ái phi yên tâm. Trẫm nhất định điều tra tới cùng, trả lại trong sạch cho nàng.”

Thục phi cắn môi: “Thần thiếp… hình như… không còn chóng mặt nữa…”

Hoàng đế cười như không cười: “Vậy còn… Lâm tướng?”

“Phụ thân bận rộn… chuyện nhỏ của thần thiếp… không cần làm phiền người…”

Thục phi lúc vào thì hiên ngang như gió, lúc ra thì xiêu vẹo như tàu lá héo.

Vừa khuất bóng, ngự thiện phòng liền đưa cơm đến. Thịt bò, thịt dê hầm mềm rục, bỏ vào miệng là tan, thơm đến độ khiến người quên cả trời đất!

Hoàng đế gắp từng miếng cho ta, nói: “Trẫm không thích ăn thịt.”

Ai mà tin?!

Chắc là giống mẫu thân ta, cố tình nhường ta ăn nhiều hơn.

Ta xúc động, vừa nhai vừa ngợi khen: “Bệ hạ… thật là người tốt!”

Hoàng đế mỉm cười. Ánh mắt như ánh trăng xuân lấp loáng, khiến ta nhìn đến ngẩn người, suýt đưa nhầm miếng thịt lên mũi.

Ăn xong, ta chợt tò mò hỏi: “Bệ hạ không phải là… Bệ hạ sao? Sao Thục phi gọi là… Vọng Chi ca ca?”

Hoàng đế bật cười nhẹ, đáp: “Vọng Chi… là biểu tự của trẫm. Trẫm tên thật là… Tiêu Quân Nghiễm.”

Nụ cười vẫn còn, nhưng ánh mắt dường như lắng lại một tầng tâm sự.

Cơm no rượu say, cung nữ kéo ta đi tắm rửa, kỳ cọ từ đầu đến chân. Đến khi đầu óc mơ màng, ta bị nhét lên giường.

Tiêu Quân Nghiễm cũng đã ở đó.

Hai người trợn mắt nhìn nhau.

Ta vừa hé môi định nói gì đó, chàng đã đưa tay bịt miệng ta, trầm giọng:

“Trẫm biết rồi… Trẫm… cưới về bốn mươi vạn đại quân.”

Ta nhẹ nhàng gỡ tay chàng ra, giương mắt vô tội: “Phu quân, chàng nói gì lạ thế?”

“Hoàng cung tuy rộng mênh mông, nhưng sao chứa nổi bốn mươi vạn người cơ chứ?”

Tiêu Quân Nghiễm đưa tay bóp trán, gương mặt mang theo ba phần bất lực, bảy phần mệt mỏi.

Một ngày bị ta lải nhải ba chữ “bốn-mươi-vạn”, đến mức chỉ cần nghe ta hít vào là não đã tự động hiện lệnh điều binh.

“Là trẫm… hồ đồ rồi.”

Bỗng nhiên, chàng như sực nhớ ra điều gì, nhướng mày nhìn ta: “Vừa nãy… nàng gọi trẫm là gì?”

Ta nhích tới gần, mắt cong như trăng lưỡi liềm, giọng ngọt như mật: “Gọi là… phu quân đó~”

Lúc tắm ta có nghĩ một chút.

Chắc ban nãy Tiêu Quân Nghiễm không vui là vì thiếp gọi tên húy của chàng. Giống mẫu thân ta ấy, mỗi lần phụ thân chọc giận, người lại gọi “Tần Vũ Thừa” một tiếng là phụ thân lập tức co rúm.

Cho nên bình thường phải gọi là phu quân, mới là dáng vẻ hiền thục của thê tử.

Ta nghiêng đầu, lại nhỏ giọng gọi:

“Phu quân à~”

Chàng hơi sững lại, rồi khẽ gật đầu, “Ừm.”


Chàng ít nói thật, làm ta nhất thời không biết nói gì tiếp.

Nhớ lời các bà vú trong cung dặn: “Nữ tử vào phòng nên dịu dàng, chủ động một chút.”
Thế là ta ôm eo chàng một cách vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Quân Nghiễm không chỉ tuấn mỹ vô song, mà còn thơm thơm nữa.

Ta cọ cọ đầu vào ngực chàng, như mèo con cọ ấm.

Ta cười khúc khích, lém lỉnh nói:

“Phu quân, hình như thiếp… chạm vào chàng rồi~”

Tiêu Quân Nghiễm: ???

Ánh mắt chàng lập tức trở nên vừa ngơ ngác, vừa cảnh giác, nhất là khi thấy tay ta từ từ đưa xuống dưới…

Rồi ta… sờ trúng cái bụng tròn vo của chính mình.

“Thường Lạc ăn no quá, bụng căng như trống mùa xuân, không tiêu nổi…”

Khóe môi Tiêu Quân Nghiễm giật giật, ánh mắt như đang đấu tranh giữa bóp cổ và xoa bụng.

Cuối cùng, chàng thở dài chịu thua, đưa tay xoa xoa bụng ta, nhẹ nhàng như đang an ủi một đứa trẻ ham ăn.

Đêm ấy, hai người không làm gì cả. Chỉ là một cao một thấp, dưới ánh trăng nhu hòa, lững thững bước quanh ngự hoa viên.

Ta ngửa mặt lên ngắm trời: “Phu quân, tối nay trăng tròn thật!”

Cùng lúc ấy, chàng nghiêng đầu hỏi ta: “Thường Lạc, vì sao nàng muốn làm Thái hậu?”

Hai câu hỏi va vào nhau.

Ta sững lại, quay sang nhìn Tiêu Quân Nghiễm. Chàng đang nhìn ta, ánh mắt sâu như đáy hồ, không thể đọc được là đang nghĩ gì.

“Muốn làm Thái hậu à…”
“Chắc là… vì thiếp không muốn làm Hoàng đế?”

Câu nói vừa rơi xuống, trầm mặc bao trùm.

Tiêu Quân Nghiễm khựng lại vài giây, rồi như hiểu ra điều gì đó. Vai chàng khẽ run, tay đưa lên che miệng, cố nín…

Nhưng một khắc sau—

Chàng bật cười thành tiếng, như thể đã rất lâu không được cười thoải mái như vậy.

Ta chẳng hiểu chàng cười cái gì. Nhưng thấy chàng cười đẹp quá, má lúm thoáng hiện, đôi mắt cong cong, tim ta thình thịch như tiếng trống khai hội.

Thế là ta cũng cười theo. Hai kẻ điên dưới trăng cùng cười như ngớ ngẩn.

Cười chán, Tiêu Quân Nghiễm khẽ gọi:

“Thường Lạc.”

“Dạ?”

“Muốn làm Thái hậu, thì trước hết… phải làm Hoàng hậu đã.”

“Hả?!”

Ánh trăng rơi rớt khắp vạt áo vàng óng ánh.

Tiêu Quân Nghiễm cúi đầu nhìn ta, mắt cong môi mỉm, giọng nói nhẹ nhàng như gió mát:

“Thường Lạc, nàng có muốn… làm Hoàng hậu không?”

 

Ta trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, lăn đến nỗi gối đầu cũng muốn văng xuống đất, vẫn chẳng tài nào chợp mắt nổi.

Duỗi ngón trỏ chọc chọc vào nam nhân bên cạnh.

“Phu quân, ngày mai Thường Lạc có thể được làm Hoàng hậu không?”

Tiêu Quân Nghiễm nhắm mắt, giọng lười biếng: “Đừng vội. Thời cơ chưa tới.”

Ta lại tiếp tục chọc: “Phu quân, Thường Lạc muốn gặp phụ thân một lần nữa~”

Chàng mở mắt, lườm ta một cái: “…Đừng học theo Thục Quý phi, lải nhải mấy lời đòi gặp cha trước khi chết.”

Lại không được.

Ta ôm chăn ngẫm nghĩ một hồi, ánh mắt bỗng sáng lên:

“Phu quân, vậy… thê tử của chàng ngày mai muốn ăn thịt~”

“…”

“Không được sao?”

Ta nằm rạp trên ngực chàng, hai ngón tay chụm lại thành hình hạt đậu: “Chỉ một miếng nhỏ thôi cũng được mà…”

Tiêu Quân Nghiễm rốt cuộc buông một tiếng thở dài bất lực.

Chàng vươn tay kéo ta vào lòng, xoa đầu: “Ngủ đi. Mai trẫm sẽ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho nàng.”

Đêm đó, ta mơ thấy mình được ăn thịt xiên nướng ở biên cương. Xiên thịt to bằng cẳng tay, tỏa khói nghi ngút, thơm lừng mỡ cháy.

Chỉ tiếc… cứng như đá, ta gặm cả giấc mơ vẫn chưa cắn đứt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã vắng bóng Tiêu Quân Nghiễm. Bữa sớm chàng cũng chẳng đến.
Ta ngồi thừ ra, lòng buồn như chiều ba mươi, chỉ còn biết nuốt tạm hai bát cơm an ủi dạ dày.

Đức Hỉ công công thấy sắc mặt ta ỉu xìu như bánh bao xẹp hơi, vội bước tới, nhỏ giọng an ủi: “Nương nương chớ buồn, bệ hạ bận chính vụ, đâu phải cố ý lạnh nhạt.”

Hắn còn xúi khéo: “Hay nương nương mang chút điểm tâm đến Cần Chính điện, vừa thăm vừa giải khuây?”

Đang đói bụng mà có người bày sẵn lý do đàng hoàng – Thường Lạc ta sao có thể không nhận!

Ta lập tức sai Tố Bạch chuẩn bị điểm tâm.

Đức Hỉ lại nhanh tay nhanh miệng cướp công: “Nương nương cứ nghỉ ngơi, để nô tài đi xin từ ngự thiện phòng cho.”

Chưa đến được Cần Chính điện, đã thấy bóng dáng Thục Quý phi từ xa.

Ta mừng rỡ, tay xách hộp cơm, vui vẻ bước tới: “Thục phi nương nương cũng đến mang cơm cho bệ hạ sao?”

Thục phi liếc mắt nhìn xuống tay ta — bàn tay vô thức xoa bụng. Sắc mặt nàng ta biến đổi như trăng rằm chuyển gió.

“Tiện nhân… mới được thị tẩm có một lần mà đã vênh váo khoe khoang rồi!”

Giọng nàng ta nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt như đao kiếm vút qua.

Ta thì chẳng nghe rõ lắm, vì tâm trí đang dính chặt vào hộp cơm mà cung nữ sau lưng nàng ta đang ôm.

Hôm qua ăn cơm với Tiêu Quân Nghiễm, chàng chỉ gắp mỗi món một đũa, ta còn chưa nhận ra chàng thích ăn gì. Nay gặp Thục phi, ta nghiêng đầu hỏi dò:

“Thục phi nương nương chuẩn bị món gì vậy? Có thịt không?”

Thục phi bỗng nghẹn họng, ánh mắt run rẩy.

“Thần thiếp… chỉ mang theo điểm tâm, cũng chẳng rõ phu quân thích gì…”

Nghe ta gọi “phu quân” một tiếng, sắc mặt nàng ta chuyển trắng như tờ giấy, ngực phập phồng như sóng gió biển khơi.

“Không biết phép tắc! Cứ chờ đấy! Dù là món ngon mấy thì ăn mãi cũng sẽ ngán! Ngươi đắc ý được bao lâu?!”

Dứt lời, nàng ta hậm hực phất tay áo bỏ đi.

Ta đứng đó, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thịt ngon thế… mà cũng có thể ngán sao?”

Tố Bạch len lén nhắc nhỏ: “Nương nương… có lẽ Thục phi không nói đến thịt thật đâu…”

Ta ngẫm một chút, chậm rãi gật đầu.

“Ừm, đúng là điểm tâm thì dễ ngán thật…”

Lại ngó cái bụng mình một cái.

“Hay là thôi vậy, chúng ta… đừng đi nữa?”

 

“Sao lại là nàng?”

Tiêu Quân Nghiễm vừa thấy Thục Quý phi bước vào, đầu đã lập tức ong ong như bị sấm đánh.

Chàng vốn chẳng mặn mà gì với chuyện ăn uống, ăn chẳng qua là để không chết đói.

Tối qua, thấy Thường Lạc vừa ăn vừa xuýt xoa, chàng bất giác cũng động đũa nhiều hơn mấy miếng.

Vì vậy, khi Đức Hỉ nói có Quý phi mang điểm tâm tới, chàng mới khẽ gật đầu cho qua.

Ai dè… đến lại là Thục Quý phi.

“Thiên Nhi nghe nói Vọng Chi ca ca còn chưa dùng bữa, nên đã chuẩn bị chút tâm ý…”

Nàng ta vừa mới dứt câu “Vọng Chi ca ca”, còn chưa kịp đọc đến món thứ nhất, đã bị Tiêu Quân Nghiễm lạnh nhạt cắt ngang:

“Không cần. Trẫm không đói.”

Chàng nghiêng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm lướt qua nàng ta:

“Còn nữa… sau này đừng gọi bừa. Trong cung nên giữ đúng quy củ.”

Thục phi nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Ngón tay giấu trong tay áo siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Nàng ta gọi “Vọng Chi ca ca” từ thuở búi tóc đôi, là người thân cận với Hoàng thượng từ tấm bé… Vậy mà nay bị dạy dỗ như kẻ phạm lỗi. Trong khi đó, Thường Lạc vừa vào cung, đã được gọi “phu quân” ngọt xớt?

“Bệ hạ dạy phải… thần thiếp ghi nhớ.”

Tiêu Quân Nghiễm không đáp, tiện tay nhấc tấu chương trên án. Ống tay áo rộng khẽ lật, để lộ… một dấu răng rành rành trên cánh tay trắng như tuyết.

Thục phi giật mình:

“…”

Sắc mặt nàng biến đổi như mây giữa trưa hè.

“Còn việc gì sao?”

Tiêu Quân Nghiễm không ngẩng đầu, giọng vẫn thản nhiên như gió lùa qua liễu.

Thục phi rốt cuộc không ngồi yên nổi nữa.

“Lần tuyển tú này có thêm không ít tỷ muội… mà Thái hậu lại mang trọng bệnh, thần thiếp lo rằng người khó lòng quản lý hậu cung chu toàn…”

Nói đến đây, thân mình nàng ta khẽ lảo đảo, như thể yếu ớt đến mức gió thổi cũng bay.

Rồi lấy đà… ngã nhào về phía Tiêu Quân Nghiễm.

Chưa kịp chạm tới người, đã bị chàng đẩy ra lạnh lùng.

“Chuyện này… trẫm đã định đoạt.”

Thục phi suýt nữa ngã bổ xuống đất, may nhờ cung nữ nhanh tay đỡ mới tránh được cảnh ngã lộn nhào trước long nhan.

“Ái phi hiện tại, chuyện quan trọng nhất… là hầu hạ Thái hậu cho tốt.”

Câu nói cuối cùng như tạt nước đá vào mặt.
Thục phi nghiến răng, gằn từng chữ: “Thần thiếp… tuân chỉ.”

Lúc này, công công Đức Hỉ bước vào, trong tay bưng khay điểm tâm, vẻ mặt tươi như hoa:

“Bệ hạ, đây là điểm tâm do chính tay Ninh Quý phi chọn lựa, đích thân dặn nô tài mang tới cho ngài.”

Tiêu Quân Nghiễm nhướng mày, liếc hắn một cái, nửa đùa nửa thật: “Ngươi không sợ trẫm ăn nhầm độc à?”

Đức Hỉ lập tức chắp tay, cúi đầu nghiêm trang:

“Nô tài dám lấy đầu ra đảm bảo! Ninh Quý phi tâm tư thuần lương, lòng như ngọc sáng, tuyệt không làm ra chuyện hạ độc.”

“Huống hồ… từ đầu chí cuối, hộp điểm tâm chưa từng rời khỏi tầm mắt nô tài một bước.”

Tiêu Quân Nghiễm bật cười khẽ, như gió lướt qua mặt nước.

“Điểm tâm tới rồi… người đâu?”

Chàng đảo mắt một vòng, chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia, liền lẩm bẩm:

“Thôi, trẫm tự đi tìm nàng vậy.”

Chàng vừa xoay người, ánh mắt chợt lướt qua một quyển tấu chương bị đặt lệch bên mép án.

Ánh mắt khựng lại, như nhớ ra điều gì.

Chàng khẽ lặp lại, giọng trầm như gió cuốn:

“Thường Lạc… Thường gia…”

Một thoáng sau, khóe môi khẽ cong lên, tựa cười như không:

“Đừng khiến trẫm… thất vọng đấy.”


 

Thái hậu ngã bệnh. Chư phi trong cung, theo lệ cũ, mỗi tuần đều phải đến Từ Ninh cung thỉnh an một phen.

Vừa mới hành lễ xong, đã bị gọi tên đầu tiên: “Ninh Quý phi, ngươi có biết tội chưa?”

Ta ngẩng mặt, chau mày nghĩ ngợi một hồi rồi mới đáp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Thường Lạc không tới muộn nha! Thậm chí còn tới sớm hơn cả Thục Quý phi đấy ạ!”

Thái hậu: “…”

Cái đứa này… là thật sự ngốc, hay giả ngây giả dại đấy?

Thấy ta cứ chống mắt lên nhìn, bà chẳng buồn quanh co nữa, dứt khoát nói thẳng:

“Nghe nói cả tuần nay, Hoàng thượng chỉ đặt chân đến mỗi cung của ngươi.”

“Ngươi độc chiếm thánh sủng, tâm tính hẹp hòi, làm tổn hại đến đại sự con nối dõi hoàng gia. Tội ấy… ngươi nhận chứ?”

Ta giương giọng phản đối: “Không nhận!”

“Là Hoàng thượng tự mình tới cung Thường Lạc. Chân mọc trên người ngài, sao lại tính lên đầu ta được?”

Thái hậu: “Ngươi… ngươi…!”

Bà tức đến nỗi ngực phập phồng, ánh mắt sắc như kiếm, nhìn ta như muốn thiêu rụi.

“Dám cãi bản cung, ngươi còn để cung quy vào đâu?”

Ta run rẩy, vội cụp mắt rụt cổ.

Ngay trong khoảnh khắc ta sắp bị nổ tung bởi lửa giận của Thái hậu, Tiêu Quân Nghiễm đột ngột xuất hiện.

Không ai truyền báo, chẳng ai hay biết, người trong điện đang hóng biến đến đỏ cả mắt, chưa kịp ngáp miệng thì long giá đã đến sát bên.

Hoàng đế nhìn quanh một lượt, giọng lãnh đạm cất lên:

“Mẫu hậu, nếu Thường Lạc phải chịu oan ức…”

Chàng dừng lại, mắt khẽ liếc sang Thái hậu, giọng nhẹ nhàng mà mang theo một tầng sát ý mơ hồ:

“Trẫm thật không biết phải ăn nói sao với Thường tướng quân, người đang nắm trong tay bốn mươi vạn hùng binh ngoài biên ải.”

Sắc mặt Thái hậu cứng đờ như tượng đá. Một câu “bốn mươi vạn đại quân” như đập thẳng vào ngực, khiến bà lảo đảo một thoáng.

Ta lập tức hùa theo: “Hoàng thượng chân mọc trên người ngài, muốn tới cung nào thì tới. Có ai dám cản đâu?”

Đến lúc này, Thái hậu mới thật sự hiểu rõ:
Nhà họ Thường mượn thế binh quyền, đến cả bà—một tay che trời hậu cung—cũng chẳng dám ra tay nặng.
Nếu để ta trèo lên ngôi Hoàng hậu… thì chỉ sợ cả hậu cung chẳng ai còn dám nói nửa lời.

Thái hậu tái mặt, tay đưa lên ôm ngực, chậm rãi quay đầu sang Thục Quý phi, ánh mắt ra hiệu như nói: “Giờ là lúc con thể hiện.”

Giọng bà yếu ớt vang lên: “Hoàng đế à, thân thể ai gia mỗi ngày một suy, chuyện trong hậu cung… chỉ e sau này phải nhờ tới Thiên Nhi.”

Tiêu Quân Nghiễm ánh mắt tối đi một thoáng, nhưng chẳng để lộ vẻ gì trên mặt. Chàng chắp tay sau lưng, trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:

“Tháng sau là Trung Thu. Nếu mẫu hậu thân thể bất an, vậy để Thục Quý phi thay trẫm lo liệu yến tiệc đoàn viên.”

Thái hậu rốt cuộc mới nở nụ cười gượng gạo, như người sắp đuối nước vừa vớ được khúc gỗ trôi.

Thục Quý phi vội vàng hành đại lễ, trong mắt không giấu được ánh vui mừng:

“Thần thiếp… tạ ơn Hoàng thượng long ân!”

 

 

Vừa rời khỏi Từ Ninh cung, Tiêu Quân Nghiễm nghiêng đầu, giả vờ lơ đãng hỏi:

“Trẫm giao việc yến tiệc Trung Thu cho Thục Quý phi lo liệu, nàng không giận đấy chứ?”

Ta ngẩng đầu, mày nhíu lại như đang suy nghĩ chuyện đại sự.

“Thường Lạc không giận đâu! Làm việc mệt lắm, Thường Lạc lười mà!”

Tiêu Quân Nghiễm: …

Chàng nhìn ta chằm chằm như thể lần đầu gặp người sống.

“Nàng đúng là… tâm địa rộng rãi đến mức có thể chăn được gió Tây Bắc.”

Ta chớp chớp mắt, hiểu ra chàng đang khen ta. Mắt đảo một vòng, ta lén rướn người lại gần, ghé tai chàng thì thầm: “Phu quân, bụng Thường Lạc cũng rộng lắm đó~”

Tiêu Quân Nghiễm sững sờ. Một giây sau, thần trí suýt nữa bay ra khỏi đầu.

“Ngươi… ngươi biết mình đang nói gì không?”

Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Biết chứ! Hôm qua Thường Lạc ăn hai cái chân giò hầm, bụng căng tròn như trống, sờ vào y hệt gối ôm!”

“Tối nay… chúng ta ăn chân giò nữa được không?”

Tiêu Quân Nghiễm: …

Chàng im lặng rất lâu. Cuối cùng, tự vả vào trán một cái, lạnh lùng nói:

“Suốt tuần nay ăn thịt rồi, tối nay… ăn chay.”

Từ hôm đó, long nhan đóng băng. Nửa tháng liền, Tiêu Quân Nghiễm không bén mảng đến cung ta.
Lần duy nhất ghé hậu cung, cũng là đến cung Thục Quý phi.

Cả hậu cung rần rần như vỡ chợ. Người thì nói ta mất sủng, kẻ thì kháo nhau rằng Thục phi sắp đội mũ phượng.

Ta nghe đến chán tai, bèn hỏi: “Tố Bạch, vì sao ai cũng bảo Thục Quý phi mới là Hoàng hậu tương lai vậy?”

Tố Bạch tức đến độ suýt bẻ đôi guốc: “Tiểu thư đừng nghe mấy lời vớ vẩn ấy! Vị trí Hoàng hậu, nhất định là của người!”

Ta gật đầu tin sái cổ, chẳng mảy may lo nghĩ. Tố Bạch bực mình, không nhịn được nói thêm:

“Tiểu thư hiền lành quá, chẳng đấu lại đám phi tần nham hiểm kia!”

“Hoàng thượng giữ người lại bên mình chẳng qua để áp chế thế lực nhà Lâm tướng thôi…”

“Nếu không làm Hoàng hậu, biết đâu còn sống yên hơn…”

Ta tròn mắt nhìn nàng: “Thế thì… Thường Lạc không làm Hoàng hậu, sao làm Thái hậu được?”

Tố Bạch: … Ánh mắt nàng bỗng sáng bừng như thấy ánh rạng đông.

“Để lại con, bỏ lại cha! Tiểu thư thật thông minh!”

Ta kiêu hãnh hất cằm: “Phụ thân từng nói, Thường Lạc là đại trí giả ngu.”

“Có điều… dạo gần đây hình như càng ngày càng bớt ngu rồi!”

Một giọng nói vừa trầm vừa quen từ cửa vang lên: “Ta cũng thấy muội ngày càng thông minh.”

Ta ngoảnh ra, thấy một cung nữ… cao to lực lưỡng bước vào. Chân dài đến tận eo người thường, gương mặt nghiêm trang, nhưng khí chất lại quá ư quen thuộc.

Ta dụi mắt.
Không sai rồi!

“Nhị ca! Huynh cũng vào cung tuyển tú à?!”

Thường Thành bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Phải rồi, nhị ca thay Thường Lạc tiến cung.”

Ta ngơ ngác nhìn thân hình vạm vỡ của huynh, do dự: “Nhưng… nhị ca không giống Thường Lạc chút nào cả…”

Chỉ cần tưởng tượng cảnh Tiêu Quân Nghiễm và nhị ca ôm nhau ngủ, là toàn thân ta nổi da gà.

“Thôi thôi! Thường Lạc ở lại cung còn hơn!”

Thường Thành cười to, không trêu ta nữa, mặt chợt nghiêm lại: “Lần này huynh vào kinh, là để đưa tứ đệ đến học hành.”

“Thường Lạc, về cùng huynh đi, rời khỏi cái nơi hậu cung nuốt người này.”

“Về biên cương, có cha và các huynh, chẳng ai dám ức hiếp muội. Chúng ta cưới cho muội một tướng quân to khỏe, cả đời vui vẻ!”

Về quê?

Nghe đến cha, đại ca, đại tẩu, tim ta nhảy nhót như cá vượt vũ môn!

“Nhị ca, tứ đệ học xong chưa?”

“Phu quân tặng muội bao nhiêu trân bảo, phải chọn kỹ mới được—còn phải mang quà về cho đại tẩu, son phấn kinh thành đẹp lắm!”

Thường Thành ngắt lời ta, giọng khàn khàn:

“Tứ đệ không về. Nó… phải ở lại.”

Ta ngớ người:

“Một mình đệ ấy ở lại kinh thành?”

“Đệ ấy mới năm tuổi thôi mà…”

Thường Thành xoa đầu ta, thở dài: “Là đệ ấy đề nghị.”

“Nó nói mình thân thể yếu, không thể luyện võ, nhưng đầu óc sáng dạ. Ở kinh học tập là tốt nhất.”

“Đổi lấy muội trở về, là điều tốt nhất rồi.”

Ta đứng ngây ra như cây cột, đầu óc trống rỗng. Vành mắt cay xè, lòng ta như có thứ gì đó vỡ òa trong thinh lặng.

Thường Thành đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: “Thường Lạc, đây là chuyện tốt, cười lên nào. Qua Trung Thu, huynh đưa muội về nhà.”


Đêm Trung Thu, yến tiệc thiết tại điện Minh Quang, đèn lồng rực rỡ, trăng sáng như gương.

Chỉ các đại thần từ tam phẩm trở lên mới được phép dẫn theo thê tử, nhi nữ cùng dự.
Tiêu Quân Nghiễm ngồi giữa long án, bên trái là Thái hậu cao quý uy nghi, bên phải là Thục Quý phi, áo gấm thêu phượng, mũ vàng khảm ngọc, lấp lánh như mặt hồ.

Còn ta — Ninh Quý phi ăn khỏe nhất hậu cung, dù ngồi sát bên sau Thục phi, lại bị đẩy về sát mép điện, gần như sắp lọt ra ngoài.

Tố Bạch thấy vậy, vừa định thì thầm an ủi mấy câu, ngoảnh đầu nhìn liền suýt ngất:

Tiểu thư nhà nàng đang cúi đầu… vật lộn với một cái chân giò nướng!

Ta cắm đầu ăn uống, chẳng màng thế sự.

Bình thường ngự thiện phòng toàn đem chân giò đi kho, mềm như tơ nhai chẳng thấy vui. Hôm nay đổi món, chân giò nướng tẩm thìa là, nướng vừa tới, vỏ ngoài giòn tan, thịt bên trong chắc nịch. Vừa cắn một miếng, nước miếng đã ứa ra, mỡ bóng lưỡng chảy đầy mép.

Trong lúc ta đang hạnh phúc tận hưởng mỹ vị, tiếng đàn sáo dần lịm, âm nhạc trong điện im bặt.

Một công tử tuấn tú thuộc nhà quyền quý đột ngột đứng dậy.

“Nghe đồn Ninh Quý phi tài mạo song toàn, chi bằng hôm nay hiến một khúc vũ nghệ, tăng thêm vui cho yến tiệc?”

Tức thì, ánh mắt quần thần trong điện đồng loạt dồn về phía ta.

Thục Quý phi liền mỉm cười như hoa xuân nở sớm: “Đúng thế, muội muội chẳng bằng múa một điệu, góp vui cùng mọi người?”

Dưới hạ bàn, một đám người mồm mép giấu trong đám đông liền hùa theo:

“Ninh phi nương nương múa đi!”
“Ninh phi nương nương múa đi!”

Tiêu Quân Nghiễm nhíu mày, vừa định nổi giận, Thái hậu bên cạnh liền ho vài tiếng thật to, ngắt lời.

Trong lúc ánh mắt ai nấy đều háo hức chờ xem trò vui, Tố Bạch đã nhanh tay lấy khăn, lau sạch mỡ miệng cho ta, còn cẩn thận quẹt luôn khóe mép.

Ta chậm rãi đứng dậy, thong thả tiến lên giữa điện, chen giữa Tiêu Quân Nghiễm và Thái hậu, mỗi tay ta khoác một người.

Mặt ta nghiêm túc như đang chuẩn bị họp triều đình:

“Phu quân, có người muốn nhìn thê tử của chàng múa.”
“Mẫu thân, có người muốn ngắm con dâu của người múa.”

Thái hậu: …
Tiêu Quân Nghiễm: …

Một thoáng sau, Tiêu Quân Nghiễm khẽ nhếch môi, cười lạnh: “Ồ? Là ai… muốn xem thê tử của trẫm nhảy múa? Hôm nay dám mơ tưởng Quý phi của trẫm, ngày mai có phải định trèo luôn lên long ỷ?”

Lời vừa buông xuống, như dao găm từng nhát vào lòng kẻ táy máy, không nhanh không chậm, không lớn không nhỏ, nhưng sát thương cực mạnh.

Tên công tử kia mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy quỳ xuống:

“Thần… thần không dám!”

Cả đám quan viên cũng quỳ theo, trán đập xuống sàn đến “bộp bộp”, mồ hôi lạnh chảy như suối.

Tiêu Quân Nghiễm đảo mắt một vòng, nhìn thấu mọi ngón tay đang giật dây trong bóng tối. Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như gió lốc quét qua Thục Quý phi:

“Ngươi xem, đây là cái yến tiệc mà ngươi lo liệu ra đấy à? Sau này miễn! Cắt một năm bổng lộc, đóng cửa suy ngẫm một tháng, có ý kiến gì không?”

Thục Quý phi tái mặt, định mở miệng phân bua, nhưng bị ánh mắt Thái hậu quét tới, chỉ đành ngậm ngùi nhận phạt.

Khắp điện, ai nấy đều cúi đầu, trong lòng mỗi người một tâm sự.
Chỉ riêng ta là vẫn ung dung, gặm nốt cái chân giò cuối cùng.

Tiêu Quân Nghiễm chẳng những không đuổi ta về chỗ, mà còn dịu dàng nhường ta nửa bàn, đồ ăn của chàng cũng để ta ăn nốt.

“Thường Lạc, ăn nhiều một chút. Trẫm vẫn còn đang giận, nàng ăn giúp trẫm cho nguôi.”

Tiêu Quân Nghiễm, thật sự là người tốt!

 

Yến tiệc Trung Thu chưa tan, Hoàng thượng Tiêu Quân Nghiễm đã lẳng lặng rời khỏi đại điện, bóng dáng lẫn vào màn đêm, không lưu lại một lời.
Ta vừa nhai dở miếng bánh trung thu, vừa hối công công Đức Hỉ dẫn ta đi tìm người.

Cuối cùng tìm thấy chàng nơi một khu vườn hoang vắng, trăng sáng vằng vặc, cây cối rì rào, chàng đứng thẳng tắp như tạc tượng, bóng áo dài in dưới ánh trăng, cả người toát ra hàn ý lạnh ngắt như vừa từ tuyết sơn bước xuống.

Chàng chẳng ngoái đầu lại, chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Là nàng… tới cáo biệt trẫm sao?”

Ta gãi đầu: “Phu quân làm gì mà đứng đây ngơ ngẩn một mình thế?”

Ống tay áo chàng khẽ động, có vẻ như đang siết chặt nắm tay, sát khí mơ hồ tỏa ra như gió lạnh đầu thu.
Nhưng ta đâu có sợ.

Bước tới hai bước, ta chủ động ôm lấy cánh tay chàng, cười toe toét: “Phu quân đừng buồn nữa, Thường Lạc ở đây rồi!”

Tiêu Quân Nghiễm khựng lại, vẻ mặt thoáng hiện nét bất đắc dĩ, dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên có người dỗ dành Hoàng đế như dỗ trẻ con. Lại còn là dỗ bằng cái giọng… vụng về đáng yêu đến phát ngốc.

Chàng nắm tay ta, dẫn vào trong một viện nhỏ u tĩnh.

“Nơi này… từng là chỗ ở của thân mẫu trẫm.”

Ta nghiêng đầu:

“Là Thái hậu nương nương sao?”

“Không phải bà ta.”

Rồi chàng bắt đầu kể…

Thái hậu là con gái thế gia, vào cung liền được phong Hoàng hậu.
Nhưng tạo hóa trêu người, bà chẳng thể sinh nở.

Mẫu thân chân chính của Tiêu Quân Nghiễm lại chỉ là một cung nữ nhỏ bé, bình thường như hạt cát, trong một lần thị tẩm ngoài ý muốn mà mang thai.

Hoàng hậu biết tin, bèn lập kế che giấu. Giả mang thai, đợi sinh xong sẽ cướp đứa nhỏ về làm con mình.

Ai ngờ, mẫu thân sinh non, đứa trẻ khi ra đời yếu ớt như mèo con, Hoàng hậu thấy thế liền… chê.

“Không dùng được, đổi con khác!”

Bà ta liền từ ngoài cung ôm về một tiểu hài tử khỏe mạnh, mập mạp như bánh bao, gán làm long chủng.

“Mẫu thân ta và ta bị nhốt vào lãnh cung, vô danh vô phận.”

“Nhưng… ta không chết.”

Tiêu Quân Nghiễm cười mỉa, giọng như gió rét quét qua đình viện.

“Năm ta sáu tuổi, đứa bé giả kia càng lớn càng không giống Hoàng thượng. Lúc đó bà ta mới vội vàng tìm lại ta, bịa ra chuyện tráo con, còn mạnh miệng nhận ta là cốt nhục của bà ta.”

Chàng cười như không cười:

“Giờ bà ta lại lấy công trạng đó ra kể mãi. Nói nếu không có bà ta, trẫm đã là một kẻ hèn hạ, sống chẳng bằng chó mèo.”

“Trước xem ta như con rối… giờ lại xem ta như giống đực, chỉ mong nhà họ Lâm thêm một đời Hoàng hậu, một đứa cháu trai.”

Chàng nói tới đây thì ngừng.

Ánh mắt chuyển sang ta, sâu lắng.

“Ban đầu, trẫm thật sự định lợi dụng nàng.”

“Dựa vào Thường tướng quân để chèn ép Lâm gia.”

“Nhưng Thường Lạc à… về sau trẫm mới hiểu, nàng… không nên là một quân cờ. Cũng không nên bị nhốt trong cái cung này.”

Ta nghe mà… mơ màng như đang nghe chuyện cổ tích.

Hả? Cái gì? Không muốn ta làm vợ nữa hả?

Ta trợn mắt, chớp chớp mấy cái rồi hỏi lại, vẻ mặt ngơ ngác:

“Phu quân không muốn Thường Lạc làm thê tử của chàng nữa sao?”

Tiêu Quân Nghiễm: …

Ta nhón chân, nghiêm túc đưa tay xoa đầu chàng như xoa đầu chó nhỏ:

“Thường Lạc nguyện ý làm vợ của Bệ hạ!”

“Phụ thân ta có bốn mươi vạn đại quân cơ mà, phu quân muốn làm gì cứ việc làm, nhà ta lo hết!”

Lại ghé vào tai chàng thì thầm thêm một câu:

“Dù Thường Lạc nghe không hiểu mấy chuyện cung đấu rối rắm kia… nhưng nhớ kỹ một điều: chàng từng nói sẽ để ta làm Thái hậu nha!”

 

“Không hồi hương nữa sao?”

Thường Thành khẽ cau mày, thoáng bất ngờ. Hắn chưa kịp hỏi rõ, đã vội mở miệng giải thích:

“Muội lo cho tứ đệ ư? Đệ ấy—”

Ta giơ tay cắt ngang, giọng mang đầy chính khí:

“Nó còn nhỏ lắm mà, nhị ca à.”

“Mới năm tuổi, đang độ tuổi mê ngủ, sáng còn chẳng buồn mở mắt. Huynh bảo giờ lôi nó từ giường học ra chiến trường học được không?”

Thường Thành: …
Cảm tạ muội, huynh lĩnh hội đầy đủ ẩn ý rồi.

Ánh mắt huynh ấy trầm xuống, chăm chú nhìn ta, rồi khẽ gật đầu, giọng khàn khàn:

“Thường Lạc, phụ thân nói đúng… muội đâu có ngốc.”

Ta liền hếch cằm đầy tự hào, cười híp cả mắt:

“Yên tâm đi nhị ca! Cha nắm trong tay bốn mươi vạn binh mã, ai dám ức hiếp Thường Lạc chứ?”

“Thường Lạc còn đang đợi làm Thái hậu đó!”

Cuối cùng, Thường Thành không mang được muội muội về quê, chỉ mang được về một đại rương đầy ắp lễ vật muội chuẩn bị cho người nhà.

Rương to như vậy, muốn chuồn cũng không chuồn nổi.

Bất đắc dĩ, huynh ấy đành mặt dày kéo ta đi… cầu cứu Hoàng thượng.

Tiêu Quân Nghiễm nghe chuyện, trầm mặc hồi lâu.

Nhà họ Thường đã có binh quyền trong tay, giờ còn vác hẳn nguyên rương bạc ra khỏi cung.

Một đế vương như hắn, chẳng phải điên rồi mới đồng ý sao?

Phải, hắn điên thật.

Không chỉ gật đầu đồng ý,
mà còn đích thân hạ chỉ phái người hỗ trợ vận chuyển cả người lẫn bạc ra khỏi cung.
Phô trương đến mức… chó hoàng cung cũng biết nhà Thường có người lên chức.

Trước khi rời đi, Thường Thành vỗ vai Tiêu Quân Nghiễm, gằn giọng nhắc:

“Sau này nếu có dịp… đưa Thường Lạc về biên cương chơi một chuyến.”

“Nơi đó tuy gió cát khắc nghiệt, nhưng còn vui hơn bị nhốt trong cái lồng son này.”

Tiêu Quân Nghiễm không đáp. Chàng cúi đầu, nhìn gương mặt tươi rói của Ninh Quý phi đang… hí hửng nhét thêm hai hộp bánh kẹo vào rương, đôi mày bất giác giãn ra.

Có lẽ… quả thật nên đưa nàng ra ngoài chơi một chuyến.


 

Thục Quý phi bị cấm túc, bệnh tình Thái hậu cũng đột nhiên trầm trọng hơn bao giờ hết. Đích thân điểm danh gọi ta vào Từ Ninh cung hầu bệnh.

Tiêu Quân Nghiễm chẳng buồn giấu ý đồ, ung dung theo ta đi luôn.

Thái hậu vừa thấy hai đứa ta sóng vai ngồi đầu giường, bốn mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào bà, suýt nữa không đóng nổi vai bệnh nhân.

“Hoàng đế! Ai gia gọi Ninh Quý phi, không gọi ngươi! Ngươi theo tới làm gì!”

Tiêu Quân Nghiễm không nhanh không chậm, vừa thong thả bóc nho, vừa nhẹ nhàng đặt vào bát của ta, xong mới lên tiếng:

“Mẫu hậu, nhi thần hiếu thuận, tới tận hiếu.”

Sắc mặt Thái hậu xanh lét.
Lời thì nói “hiếu”, nhưng suốt từ nãy tới giờ không rót trà, không hỏi han, không đỡ chăn, chỉ thấy hai người… một bóc lạc, một bóc nho, vừa ăn vừa dòm chằm chằm như xem hát chèo!

Thái hậu cuối cùng không nhịn nổi:

“Thôi được rồi! Ai gia khỏe rồi! Các ngươi về đi!”

Hai người: “…”

Không ai nhúc nhích. Thậm chí còn giả vờ nghe tiếng gió vèo qua tai.

Đúng lúc đó, Tố Bạch bưng bát thuốc tiến đến, giọng cung kính ngọt lịm:

“Thái hậu nương nương, tới giờ uống thuốc rồi ạ.”

Thái hậu lạnh sống lưng.
Thuốc gì? Uống cái gì?
Bà có bệnh thật đâu!

“Người đâu! Mau đuổi nó ra! Nó muốn hại ai gia—”

Chưa kịp gào xong,
Tố Bạch đã nhanh như chớp giữ cằm bà, một tay đổ sạch cả bát thuốc vào miệng.

Thái hậu cố nôn ra, chưa kịp móc họng, đã nghe Tiêu Quân Nghiễm nhẹ nhàng như gió xuân nói:

“Mẫu hậu bệnh tình nguy kịch, nhi thần thương tâm khôn xiết, kể từ hôm nay, mỗi ngày đều tới hầu bệnh.”

“Tố Bạch, lát nữa sắc thêm một bát nữa.”

Đến nước này, Thái hậu nào còn chưa tỉnh ngộ?

Một nửa người bà gửi gắm ở Thục Quý phi — thì giờ đang bị cấm túc, nửa còn lại… thì bị chính tay Hoàng đế thay máu.

Bà ôm ngực, gào khóc thảm thiết:

“Hoàng nhi! Là ai gia sai rồi!”
“Ai gia không nên giả bệnh, thật sự không bệnh mà!”
“Làm gì có bệnh, đừng đổ thuốc nữa… ngọt quá ai gia uống không quen…”

Nhưng chẳng ai buồn để tâm.
Tiêu Quân Nghiễm chỉ nhẹ nhàng che tai ta lại, ôm ta rời khỏi điện.

Ra tới sân, ta xoa xoa bụng tròn vo, vui vẻ nói:

“Táo trong cung Thái hậu ngon ghê luôn đó, giòn tan~”

Tiêu Quân Nghiễm nhìn ta, khẽ bật cười:

“Hồng trong cung Thái hậu cũng ngọt không kém.”

Ta sáng bừng đôi mắt, vỗ tay reo lên:

“Mai Thường Lạc tới nữa nha!”


Thục Quý phi vừa mãn hạn cấm túc, còn chưa kịp tô son dặm phấn, liền bị Bệ hạ triệu tới Từ Ninh cung hầu bệnh.

Một tháng vỏn vẹn, mà Thái hậu nương nương đã thành tinh.

Mặt mày héo rũ, miệng méo mắt lệch, thần trí thì lúc tỉnh lúc mê, nửa đêm hay gọi “bánh chưng đâu, cho ai gia cái bánh chưng…”

“Cô mẫu…”
Thục Quý phi giật mình lùi lại hai bước, mắt mở to như thấy quỷ giữa ban ngày.

Nàng vẫn nghĩ lời đồn Thái hậu trọng bệnh chỉ là trò hù dọa, Lâm tướng gia cũng tưởng vậy.
Ai ngờ đâu—
Tiêu Quân Nghiễm lại chơi trò “giả bệnh thành thật”!

“Bản cung… không thể ở đây được… không muốn hầu bệnh…!”
Thục phi hoảng loạn vừa nói, vừa định bỏ chạy.

Rầm!
Cửa phòng nặng nề khép lại như đóng nắp quan tài.

“Người đâu! Mau mở cửa! Bản cung muốn ra ngoài!”

Thái giám ngoài cửa thảnh thơi nhấp trà,
giọng dửng dưng như ngâm thơ:

“Thục phi nương nương, Bệ hạ có chỉ, một tháng sau mới thả người.”

“Bản cung muốn gặp Lâm tướng! Mau đi gọi phụ thân bản cung!”
Tiếng rít của nàng ta sắc như dao cứa, nhưng chẳng ai thèm đoái hoài.

Lúc này trong cung ngoài triều, ai ai cũng đã ngầm hiểu một điều:
Trò chơi quyền lực… đã đến hồi chốt ván.

Tiêu Quân Nghiễm âm thầm bố trí mấy năm, trước tiên là nhét người của mình vào sáu bộ, lại chọn toàn đám tú tài nghèo, dễ sai bảo, bề ngoài trung hậu, bên trong cắn cực thâm.

Rồi lặng lẽ gửi sổ sách giả tới các thế gia. Chờ mọi người xem tới nửa chừng, liền “lộ ra sơ hở”… Sau đó… hào phóng giao vụ án về tay Lâm tướng điều tra.

Sổ thật không tìm được, sổ giả không dám nhận. Lâm tướng ngồi giữa biển lửa, ăn cũng không vô, ngủ cũng không yên.

Đúng lúc này, tin Thái hậu thật sự ngã bệnh bay tới, khiến lão như bị rút hết mỡ dưới chân.

Ba mươi năm dày mặt chốn quan trường, Lâm tướng hiểu rõ đạo sinh tồn:

“Người cười cuối cùng mới là người… không bị róc đầu.”

Thế là sáng hôm sau, lão đội mũ chỉnh tề vào cung, cung kính dập đầu, giọng bi ai bi tráng:

“Lão thần tuổi cao sức yếu, khụ khụ… chẳng còn sức lo việc triều đình.”
“Nguyện xin Bệ hạ khai ân, cho lão hồi hương dưỡng lão.”
“Chỉ mong Người niệm tình cũ, tha cho tiểu nữ một mạng…”


Thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu đã ban.
Lễ tấn phong rầm rộ được gấp rút chuẩn bị, khắp hậu cung người người nháo nhác.

Chỉ có Tiêu Quân Nghiễm là thần sắc bất thường, ngày thì ngẩn người, đêm thì chắp tay đi qua đi lại.

Cho đến một ngày, ta bắt quả tang chàng đang giấu giấu giếm giếm một chiếc hộp nhỏ.

“Phu quân… Chàng vụng trộm ăn cái gì đấy hả?!”

Tiêu Quân Nghiễm: “…”

Chàng khẽ run tay, lặng lẽ mở hộp ra, ánh mắt như thể bị ép giao nộp bảo vật trấn quốc.

Ta tò mò ghé sát lại, thò đầu nhìn vào…

“Ơ, không ăn được à!”

Ta thò tay rút ra… một quyển sách nhỏ, giấy bìa láng o, màu sắc tươi tắn.
Ngắm nghía hồi lâu lại tròn mắt:

“Á! Hai người trong sách đang đánh nhau à?”
“Ủa, sao lại cởi áo rồi nhỉ?”
“Ơ… hình như không phải đánh…”

Tiêu Quân Nghiễm lúc này ngửa mặt nhìn trời, sắc mặt tối sầm như thể muốn hóa đá giữa điện.

Hóa ra là do Đức Hỉ lén đưa tới.

“Bệ hạ, ngày trước vì chuyện Thái hậu và Thục Quý phi, cung trong đã đuổi đi không ít ma ma truyền thụ.”
“Giờ chuẩn bị phong Hậu gấp rút, nhất thời không tìm được người dạy nương nương… chuyện phòng the.”
“Hay là… Người học trước rồi chỉ dạy cho nương nương ạ?”

Đức Hỉ hầu bên chàng bao năm, tự biết long ân Bệ hạ chẳng ban ai, mà bản thân vẫn là gà non chưa mở mang nhân sinh…

Cho nên mới bày ra kế sách từ thư tịch dân gian.
Mà cuốn sách kia lại chính là quyển “xuân cung bí kíp” đang ăn khách ở các tửu lâu ngoài cung, vẽ đẹp, có cốt truyện, lại còn… minh họa sinh động!

Ta nghe xong công dụng thần kỳ, mắt sáng như sao trời, lập tức xin về phòng nghiên cứu chuyên sâu.

Tố Bạch thấy vậy, liếc một cái rồi suýt nghẹt thở.

“Tiểu thư ơi… người người dám đọc cái này giữa ban ngày à?!”
“Phạm… phạm cung quy đấy ạ!”

Ta chớp mắt hồn nhiên:

“Phu quân nói, học theo quyển này thì Thường Lạc mới làm được Thái hậu đó!”

Tố Bạch đỏ mặt như bị luộc chín tại chỗ, ngắc ngứ cười gượng:

“Thì… thì cũng không sai…”
“Có hoàng tử rồi, sau này mới có cơ hội lên làm Thái hậu…”

Ta gật đầu, tay vẫn ôm chặt quyển sách:

“Thường Lạc phải học giỏi mới mong lên lớp mà!”


Trời còn chưa kịp rạng, ta đã bị kéo dậy, ép nhét vào bộ Phượng bào nặng tựa áo giáp, mặc đồ xong lại bị đội lên đầu chiếc Phượng quan cao nửa gang tay, nặng tới mức suýt chút nữa đè bay luôn ký ức tiền kiếp!

Bất giác, ta lại nhớ đến Thục Quý phi.

Giờ thì ta hiểu vì sao nàng ấy không đội nổi Phượng miện — đầu nàng nhỏ quá, yếu quá, không đủ sức gánh vác sứ mệnh quốc gia!

Còn ta thì sao? Ăn khỏe, ngủ kỹ, đầu to vai rộng – sinh ra là để làm Hoàng hậu!

Lễ sắc phong rề rà kéo dài từ lúc lễ quan xướng danh, cho đến khi Hoàng đế – Hoàng hậu cùng bước vào Trung cung.

Khách khứa lục tục rút lui, trong điện cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Tố Bạch giúp ta tháo Phượng quan, rồi lủi đi như cá trạch.
Ta thì lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Quân Nghiễm.

Hôm nay hắn vận long bào đỏ thẫm, da trắng đến phát sáng, mặt đẹp như tranh thủy mặc, đúng kiểu nhìn là muốn đè ra đánh một trận.

Ta vén tay áo, xông lên, đẩy hắn ngã xuống long sàng:

“Phu quân! Đánh nhau đi!”

Tiêu Quân Nghiễm: “…”

Thân thể chạm thân thể, hơi thở giao hoà, một người lúng túng, một kẻ hí hửng.

Ta hơi xoay người, nhỏ giọng than:

“Phu quân… đụng phải rồi.”

Tiêu Quân Nghiễm theo bản năng đưa tay sờ bụng ta, vẫn phẳng lì như thường.

Ta co chân lại, nghiêm túc đính chính:

“Không phải bụng đâu.”

Chàng sững người, thoắt cái đỏ hết vành tai, ánh mắt như bị châm lửa.

Ngay khi bầu không khí mập mờ sắp đạt đỉnh…

Ta đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm trang hỏi:

“Phu quân, sao thấy khác với trong sách vậy?”
“Không giống tí nào hết!”

Tiêu Quân Nghiễm khựng lại:

“Khác chỗ nào?”

Ta gác tay suy tư, rồi chậm rãi đáp:

“Trong sách, hai người kia vừa đánh nhau vừa đối thoại.”
“Phu quân, để Thường Lạc đọc mẫu cho nghe nhé!”

Ta nâng cằm chàng lên, ánh mắt đầy thành ý, giọng hạ thấp, mô phỏng từng câu từng chữ:

“Mỹ nhân à, đừng giãy nữa… Ngươi càng giãy… gia càng hưng phấn…”

Tiêu Quân Nghiễm: “…”

Tóc mai rũ xuống che lấp nửa gương mặt đỏ gay, không nói không rằng, hắn cúi đầu, hung hăng cắn một cái vào môi ta.

Sau đó — không lời dư thừa, không sách vở, chỉ có tiếng chăn gối lặng thầm hòa cùng gió đêm.


Tháng thứ ba sau khi Hoàng hậu hoài thai, Hoàng đế đột nhiên than một tiếng dài:

“Trẫm tổn thương căn nguyên… từ nay không muốn tự rước nhục nữa.”

Nói đoạn, lập tức ban chỉ giải tán hậu cung, các phi tần bị tiễn khỏi cung. Quần thần nháo nhào, có kẻ đứng bật dậy, định phản đối, thì bị Hoàng đế dùng một câu lạnh tanh chém ngang:

“Nhà họ Thường có bốn mươi vạn đại quân, ai không phục thì ra biên ải chơi với họ một tháng.”

Toàn triều thần: “Dạ… thần phục.”


Mười tháng sau, Hoàng hậu an nhiên sinh hạ một công chúa bụ bẫm, da trắng tóc xoăn.

Quần thần như thấy được hy vọng, thi nhau dâng tấu khẩn:

“Xin sớm tuyển tú, sớm khai chi tán diệp, nối dõi tông đường!”

Ta thì mù tịt không hiểu “tuyển tú” là cái gì, chỉ thấy Hoàng đế hí hửng viết thư mời Tứ đệ từ biên cương vào kinh.

Chưa tới ba ngày, Tứ đệ mang giáp bạc, cưỡi ngựa trắng, bước vào cung điện như thể sắp đổi họ đế vương tới nơi.

Đại thần tái mặt, lòng kêu gào:

“Xong rồi! Nhà họ Thường định xưng vương!”

Chưa kịp ra tay, thánh chỉ đã hạ:

“Phong công chúa làm Hoàng Thái nữ, đích thân nối ngôi.”

Triều thần: Tạ ơn trời đất, dù sao cũng còn là huyết thống hoàng thất!

Ai ngờ mấy năm sau…

Hoàng đế bỗng thở dài, ngáp một cái, rồi nói:

“Trẫm mệt rồi… triều chính giao cho Tứ đệ, ái nữ cũng giao cho hắn dạy dỗ.”
“Trẫm muốn đưa Hoàng hậu về biên cương ngắm tuyết, cưỡi ngựa, ăn chân giò.”

Cả triều đình chết lặng:

“Biên cương… du ngoạn á? Có ma mới tin!”

Nhưng nghĩ lại, Hoàng đế lắm lúc dở hơi, nhưng trị quốc có đức, thiên hạ thái bình, lúa ba mùa trổ bông.
Còn Tứ công tử nhà họ Thường, dù là ngoại thích, nhưng văn thao võ lược, tướng mạo đoan chính, tuổi nhỏ mà uy danh vang xa.

Bởi thế, triều đình đành ngậm miệng làm thinh, để Hoàng đế dắt Hoàng hậu dạo chơi sơn thủy.


Nhiều năm sau.

Trên con đường dẫn về quê cũ, ta cưỡi ngựa phi như bay, áo choàng tung gió, sát bên là Tiêu Quân Nghiễm một thân bạch y không dính bụi trần.

Ta ngẩng đầu cười lớn:

“Cha ơi! Đại ca, nhị ca ơi! Thường Lạc hồi hương rồi đây!”
“Mang rể quý về ra mắt cả nhà!”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.