17
Rời khỏi đồn cảnh sát, chúng tôi tiếp tục tìm đến một luật sư chuyên nghiệp để thảo luận.
Cả cảnh sát lẫn luật sư đều khuyên tôi tránh phát ngôn công khai cho đến khi cuộc điều tra kết thúc.
Nhưng vào ngày hôm sau, Hạ Niệm An lại mở một buổi livestream. Lần này, cha tôi, Hạ Tri, cũng xuất hiện cạnh cô ta, thêm phần kịch tính cho màn kêu oan.
“Những gì tôi nói đều đúng. Nếu không tin, cha tôi đây có thể chứng minh.”
Trên màn hình, cô ta bày ra vẻ mặt đầy oan ức.
“Ông ấy là cha ruột của chúng tôi, chẳng lẽ lại cố ý hại chị ta? Chính ông ấy cũng biết chị ta từ nhỏ đã giỏi nói dối, không lễ phép. Đám bạn học cấp hai của chị ấy còn đặt biệt danh cho chị ta là ‘không lễ phép’ nữa mà.”
“Tôi còn nhớ hồi bé tôi học vẽ, từng được thầy cô khen ngợi và giành nhiều giải thưởng. Nếu không vì chị ta, tôi chắc chắn đã thi đỗ Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa.”
Tôi ngồi xem mà không khỏi bật cười.
Giải thưởng?
À, phải rồi, giải ba trong lớp vẽ thiếu nhi hồi tiểu học.
Hoắc Trì ngồi bên cạnh, khẽ ghé sát vào.
“Xem làm gì mấy thứ vô nghĩa này? Luật sư sẽ lo liệu hết.”
Tôi đẩy nhẹ mặt anh ra, mắt không rời màn hình.
“Thích xem, muốn biết cô ta còn bịa được đến mức nào.”
Thấy tôi phớt lờ, Hoắc Trì quyết định chen vào giữa tôi và điện thoại.
“Điện thoại có gì hay? Nhìn anh đi.”
Anh kéo tay tôi đặt lên eo mình, vẻ mặt như đang đòi được chú ý.
“Không tò mò xem anh tập luyện ra sao à?”
Tôi nhướn mày, vén áo anh lên nhìn qua loa.
“Ừm, cũng bình thường.”
Câu trả lời làm sắc mặt anh tối sầm.
Không khí xung quanh như ngột ngạt hơn.
Đột nhiên, màn hình điện thoại bị một bàn tay lớn che kín.
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, để lại một chuỗi hôn dài đầy “ác ý”.
Tôi khó chịu lau mặt, lườm anh:
“Hôi chết được.”
Anh cười thầm, ném điện thoại sang một bên rồi dang tay ôm lấy tôi.
“Ưm… điện thoại…”
“Không cần, hỏng thì mua cái mới.”
18
Cơn bão dư luận trên mạng không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng lại gây ra đủ phiền toái từ những người xung quanh.
Nhà tôi mấy ngày nay chẳng khác gì một điểm tham quan, người ra kẻ vào không ngớt.
Mẹ Hoắc hôm qua đến tận hai lần, mang theo cả đống thức ăn.
Tôn Lạc thì ngày nào cũng ghé, lần nào cũng kèm theo mực nướng và bánh tráng nướng.
Để đáp lễ, tôi đành đưa cô ấy bánh quy nam việt quất mà dì làm.
Nhưng tần suất Tôn Lạc ghé ngày càng dày đặc, tôi bắt đầu nghi ngờ mục tiêu chính của cô ấy là bánh quy.
Hoắc Trì bận rộn từ sáng đến tối, liên tục gặp gỡ và điều tra. Tôi ngỏ ý muốn đi cùng, nhưng anh từ chối.
Vì vậy, tôi đành ở nhà, chịu đựng “sự nhiệt tình” của mọi người.
Sau một tuần ồn ào, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Họ thông báo rằng kết quả điều tra đã rõ ràng.
Tối hôm đó, sau khi cảnh sát công bố thông báo chính thức, tôi cũng mở một buổi livestream.
Tôi ngồi trong phòng ăn, vừa nhai bánh quy socola dì mới làm, vừa nhìn vào màn hình.
“Xin chào, tôi là Hạ Sơ Tuyết.”
Nhai một cái.
“Mấy ngày nay có quá nhiều tin đồn nhảm nhí. Để tránh mọi người ăn phải quả dưa thối, hôm nay chủ dưa sẽ trực tiếp giải đáp.”
Nhai thêm cái nữa.
“Nhưng trước khi trả lời câu hỏi, tôi có vài thứ muốn cho mọi người xem.”
Sau đó, tôi trưng ra toàn bộ bằng chứng mà Hoắc Trì đã tìm được.
Những lời khai của hàng xóm cũ, thầy cô và bạn học cấp ba đều chứng minh rằng người bị bắt nạt là tôi, chứ không phải Hạ Niệm An.
Nhưng điều quan trọng nhất, chuyện cô ta bị đẩy xuống cầu thang vẫn không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh.