Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 1



CHƯƠNG 1:

Cháu gái tôi bỏ trốn trước ngày cưới, gia đình bắt tôi phải thay nó lên xe hoa.

 

Trước đêm tân hôn, tôi vô tình nghe thấy chú rể than vãn:

 

“Ai lại muốn cưới một bà cô hơn mình tám tuổi chứ?”

 

Thế là chúng tôi lập một bản thỏa thuận: Đợi khi nào cháu gái tôi quay về, hai đứa sẽ ly hôn.

 

Hai năm sau, nó thực sự quay lại.

 

Tôi không nói một lời, lặng lẽ ký vào giấy ly hôn, tháo nhẫn cưới, thu dọn hành lý rồi rời đi.

 

Chẳng ngờ, anh ta lại phát điên lên, tìm tôi khắp nơi.

01.

 

“Ai lại muốn cưới một bà cô hơn mình tám tuổi chứ?”

 

Tay tôi còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy giọng nói đầy khó chịu từ bên trong.

 

Người đàn ông kia nói với vẻ chán ghét, khinh khỉnh ra mặt. Ngay sau đó, một giọng nói trầm ổn hơn vang lên, có phần nghiêm nghị:

 

*”Nó chạy rồi! Không thích cũng phải cưới! Dù sao thì Từ Khánh Khánh cũng lớn tuổi hơn thật, nhưng nó điềm đạm, là giáo sư đại học, khí chất chẳng kém cạnh lũ con gái trẻ đâu. Lát nữa gặp người ta thì nhớ cư xử cho phải phép!”*

 

Tôi không buồn bận tâm, chỉ cười nhạt rồi đẩy nhẹ gọng kính lên sống mũi.

 

Cốc cốc.

 

Tôi gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.

 

Cha con nhà họ Lệ rõ ràng hơi sững lại khi thấy tôi xuất hiện.

 

Tôi mỉm cười chào hỏi, giọng điềm nhiên:

 

“Chào Lệ tổng, Lệ thiếu, đã lâu không gặp.”

 

Lệ tổng hơi ngượng ngùng:

 

“À… Khánh Khánh, cháu đến rồi à…”

 

Bầu không khí có chút gượng gạo, mọi người khách sáo trò chuyện vài câu.

 

Lệ tổng nhanh chóng giới thiệu:

 

“Giáo sư Từ, đây là con trai bác, Lệ Thiệu Thương. Mong cháu chiếu cố.”

 

Tôi thoáng nhìn về phía vị hôn phu của mình.

 

Lệ Thiệu Thương, 24 tuổi, con trai trưởng nhà họ Lệ. Người cao tầm 1m90, mặc vest kẻ sọc kết hợp sơ mi đen, đường nét trên người rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp vải.

 

Gương mặt anh ta đẹp đến mức không thể chê vào đâu được, nét nào ra nét đấy, ngũ quan sắc sảo, góc cạnh đầy khí chất.

 

Bảo sao anh ta coi thường một “bà cô già” như tôi.

 

Nhưng tôi cũng chẳng để bụng, chỉ giữ nguyên nụ cười ôn hòa, chủ động chìa tay ra:

 

“Rất mong được cậu chỉ giáo.”

 

Lệ Thiệu Thương hơi sững người, ánh mắt phức tạp lướt qua tôi. Một giây sau, anh ta mím môi, miễn cưỡng bắt tay.

 

Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.

 

Vài ngày sau, chúng tôi chính thức đăng ký kết hôn và tổ chức một đám cưới linh đình.

 

Lẽ ra, cô dâu phải là cháu gái tôi, Từ Vân Ca, nhưng vào phút chót, con bé lại bỏ trốn, quyết tâm theo đuổi “ước mơ” của nó.

 

Tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai gia đình đã lan truyền khắp giới thương nhân, không thể dừng lại. Vì danh dự của dòng tộc, ông nội và bác tôi đích thân đứng ra sắp xếp, bắt tôi phải thay Từ Vân Ca bước vào lễ đường—bởi vì, trong nhà chỉ còn tôi là vẫn độc thân.

 

Sau lễ cưới, Lệ Thiệu Thương đưa tôi hai bản thỏa thuận, giọng điệu dứt khoát:

 

“Nói thẳng nhé, cô không phải gu của tôi. Bố tôi nói nếu tìm được Từ Vân Ca thì sẽ cho tôi đổi người. Trước đó, chúng ta cần thống nhất vài điều: Đừng mong giả thành thật, cũng đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi.”

 

Tôi cười nhẹ, không chút do dự:

 

“Rất tốt, tôi cũng nghĩ vậy.”

 

Kết hôn với anh ta vốn chẳng phải mong muốn của tôi, có được thỏa thuận rõ ràng thế này càng tốt.

 

Thỏa thuận ghi rõ: Chỉ cần Từ Vân Ca quay về, tôi sẽ ngay lập tức ký đơn ly hôn mà không đòi hỏi điều kiện gì. Đổi lại, anh ta sẽ bồi thường cho tôi một khoản tài chính.

 

Lệ Thiệu Thương hài lòng gật đầu, ký tên rồi điểm chỉ.

 

“Tôi ký trước, thỏa thuận để cô giữ.”

 

Nói xong, anh ta xoay người đi thẳng ra khỏi phòng tân hôn, không buồn nhìn tôi lấy một lần.

 

Hai năm sau—

 

Nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy mặt mình bị ai đó chọc chọc, còn môi thì ngưa ngứa.

 

Tôi cố gắng mở mắt ra.

 

Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đẹp trai cỡ lớn, gần đến mức chỉ cần dịch nhẹ là chạm vào nhau.

 

Lệ Thiệu Thương đang cúi sát xuống, cằm anh ta lún phún râu, cứ thế cọ vào mặt tôi.

 

Không chỉ vậy, bàn tay anh ta còn luồn vào áo ngủ của tôi, nghịch ngợm vuốt ve.

 

Giọng anh ta trầm khàn, đầy cưng chiều:

 

“Dậy đi nào, anh làm xong bữa sáng rồi.”

 

Tôi nhíu mày, khó chịu rút tay anh ta ra, lầm bầm:

 

“Đừng quấy rầy… cho tôi ngủ thêm chút nữa…”

 

Mấy hôm nay tôi bận sắp xếp tài liệu, đêm nào cũng thức khuya làm việc.

 

Nhưng anh ta đâu dễ buông tha:

 

“Bao nhiêu ngày rồi em không đoái hoài gì đến anh?”

 

Anh ta cúi sát hơn, giọng như có chút hờn dỗi:

 

“Hôm nay hứa đi xem đua xe với anh mà? Dậy mau, nếu không anh kéo quần em xuống bây giờ đấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.