Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Chương 13



Chương 13:

Tôi và Bạch Vân Hải ngẩng đầu thì thấy Thẩm Ninh Mai bước vào với đôi mắt đỏ hoe.

“Lão gia, ta nghe được người cùng Nhạc Nhạc nói chuyện, ta ủng hộ Nhạc Nhạc.”

Một cảm giác chua xót và ấm áp lâu ngày bỗng dâng trào trong lòng.

Khi tôi đang chọn ngành đại học, gia đình muốn tôi học quản trị kinh doanh để sau khi ra trường tôi có thể về làm việc tại tập đoàn của gia đình.

Nhưng tôi đã đi theo con đường riêng của mình và chọn ngành mình thích, lúc đó mẹ tôi cũng ủng hộ tôi theo cách này.

Nhưng có lẽ, tôi đã thừa hưởng tài năng kinh doanh từ trong xương và tôi đã sử dụng tất cả những thứ mà lúc còn ở thế giới của mình tôi không thích để đến đây thành lập Hội quán thương nhân.

Tôi dừng những suy nghĩ này lại và mỉm cười nhìn Thẩm Ninh Mai.

Bạch Vân Hải vẫn cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phu nhân!”

Thẩm Ninh Mai vỗ nhẹ tay tôi, nhẹ nhàng nói:

“Nhạc Nhạc, con ra ngoài trước đi, ta và cha con có chuyện muốn nói.”

Tôi biết mọi việc phải làm từng bước một nên tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Hơn nữa Bạch Vân Hải cũng giống như người cha hiện đại của tôi. Ông ấy vẫn là một người nghiêm khắc, nhưng chỉ cần Thẩm Ninh Mai nói gì, ông đều nghe theo!

Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi đi chậm lại, nhưng lại nghe thấy giọng điệu của Thẩm Ninh Mai trầm xuống:

“Lão gia, người ở kinh thành hai năm nay càng ngày càng khó đoán, có thể có ý định tiêu diệt các thương nhân. Nếu như nhà họ Thẩm… chúng ta phải lên kế hoạch sớm.…”

Tôi liếc nhìn bầu trời trong xanh ở thành Dương Châu, tim tôi lỡ nhịp.

Sau khi tỉnh lại, tôi chỉ hỏi về Bạch gia và thành Dương Châu, còn về kinh thành và hoàng đế, tôi vẫn luôn cố ý tránh né.

Người ở kinh thành đó… hẳn không phải là Đế Trường Thanh.

Hạ gia là gia tộc lớn nhất nhà Thanh, nếu hắn ra tay, việc đầu tiên hắn làm chính là giơ kiếm chống lại Hạ gia.

Hắn yêu Hạ Mộng Ngọc nhiều như vậy, sao có thể để nàng đau buồn?

Làm gì có kẻ nào yêu mà làm vậy?

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi gạt nó sang một bên, bất kể hắn là ai.

Bạch Linh Hi đã chế.t từ lâu.

Người còn sống bây giờ là Bạch Hi Nhạc, được cha mẹ chiều chuộng, có tiền, nhàn hạ và một em trai.

Tôi không muốn trở thành vị cứu tinh nữa, lần này tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình.

Không biết Thẩm Ninh Mai đã nói gì với Bạch Vân Hải, trong bữa tối hôm đó, Bạch Vân Hải nói với tôi:

“Nếu Nhạc Nhạc đã quyết tâm học tập, ngày mai hãy cùng ta đi kiểm tra cửa hàng!”

Đúng như dự đoán, tôi bình tĩnh nói:

“Cảm ơn cha.”

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm để chuẩn bị.

Trong lúc chờ ăn sáng, Bạch lão gia và phu nhân giật mình khi thấy tôi xuất hiện.

Một giây tiếp theo, Thẩm Ninh Mai cau mày, che miệng cười:

“Thiếu niên xinh đẹp này là con cái nhà ai? Ta có một cô con gái nhỏ, có muốn đến làm con rể của ta không?”

Sau khoảng thời gian bên nhau, tôi đã rút lại ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ninh Mai từ lâu – bà ấy có vẻ yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.

Ban đầu tôi nghĩ bà là một người phụ nữ truyền thống, hiền lành như nước, lấy chồng làm kim chỉ nam nhưng thực ra bà là một người hiền lành nhưng mạnh mẽ và có tính tình rất cương quyết.

Nói một cách đơn giản, bà ấy giống hệt mẹ tôi.

Có nhiều lúc tôi nhìn hai người này và tự hỏi phải chăng bố mẹ tôi cũng từng nói chuyện như vậy.

Mặc quần áo nam, tôi chào hỏi rồi ngồi xuống:

“Người đừng giễu cợt con. Con mặc thế này chỉ để cho tiện thôi”.

Bạch Hi Nhạc trước đây đã phóng túng quá nhiều, trong lòng cảm thấy khá có lỗi.

Thẩm Ninh Mai trầm ngâm nhìn tôi mấy cái, sau đó cười nói:

“Yên tâm, với bộ dạng của con bây giờ, cho dù mặc đồ nữ đi ra ngoài cũng sẽ không ai nhận ra.”

Tôi đang uống cháo, ngước lên với vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”

Bạch Vân Hải bình tĩnh trả lời:

“Trước đây con bôi phấn hồng lên mặt, xấu đến ma chê quỷ hờn.”

Nghĩ đến những thứ bột đầy màu sắc đó, tôi im lặng một lúc lâu, sau đó đặt một chiếc bánh bao vào bát của Bạch Vân Hải và Thẩm Ninh Mai.

Tôi chân thành nói:

“Cảm ơn hai người đã bao dung cho con. Phụ thân, mẫu thân vất vả rồi!”

__________________

Mấy tháng gần đây, người dân Dương Châu phát hiện ma vương nhà họ Bạch giàu có đã lâu không ra ngoài trêu chọc chó mèo.

Thay vào đó, mỗi khi lão Bạch ra ngoài kiểm tra cửa hàng và bàn chuyện làm ăn, đều được một chàng trai trẻ cực kỳ đẹp trai đi theo.

Có tin đồn vợ chồng Bạch Vân Hải không chịu nổi nữa nên đã thuê con rể cho tiểu nữ nhà mình.

Vì lý do này mà tất cả các địa điểm thanh lâu ở Dương Châu, bất kể nam hay nữ, đều buồn bã một thời gian.

Thậm chí, có một số người đa cảm còn khóc lớn nói rằng sẽ từ giã cõi trần và không bao giờ tiếp khách nữa.

Khi tôi nghe tin đồn này, tôi đã phun trà của mình ra.

Tôi thở dài: “Loại tin đồn này có thể lan truyền, hoàn toàn chứng tỏ người dân Dương Châu đang sống rất tốt.”

Phù Ly đang bóp vai tôi rất tò mò: “Sao tiểu thư biết được?”

Tôi cười nhạo và nói:

“Khi không có gì để làm lúc rảnh rỗi!”

Phù Ly gật đầu đồng ý.

Đột nhiên quản gia chạy tới: “Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành có chuyện, nhờ tiểu thư đi xem một chút.”

Tôi đứng dậy, vặn cổ đau nhức và hỏi:

“Cha ta đâu?”

Quản gia ngừng nói một lúc, nhìn ra vẻ thông cảm nói:

“Lão gia đang vẽ chân dung phu nhân và nói ông ấy không rảnh.”

Vài ngày sau khi tôi cùng Bạch Vân Hải đến cửa hàng. Tôi “nhanh chóng” học cách đọc và kiểm tra sổ sách kế toán, đồng thời đưa ra một số đề xuất mang tính xây dựng về quản lý kinh doanh, ánh mắt của Bạch Vân Hải nhìn tôi đã thay đổi.

Khi quay lại, ông hưng phấn kéo tay Thẩm Ninh Mai, nói:

“Phu nhân, Nhạc Nhạc của chúng ta là thiên tài kinh doanh, có người nối nghiệp Bạch gia rồi!”

Sau khi chỉ dạy tôi được vài tháng, người cha này ném hết mọi chuyện lớn nhỏ vào tôi, còn ông cảm thấy rất thảnh thơi.

Kết quả là ông dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Ninh Mai, hai người ngày càng trở nên tình cảm hơn.

Vừa bước ra ngoài, tôi vừa lẩm bẩm: “Không phải là sắp có đứa thứ ba chứ… ”

Dù sao hai người này cũng chỉ gần bốn mươi, không phải là không thể.

Vì vội ra ngoài nên tôi không có thời gian thay quần áo.

Khi đến cửa hàng ở phía đông thành phố, tôi nhận thấy vấn đề không nghiêm trọng.

Tuy nhiên, một khách hàng đến từ kinh thành nói rằng anh ta bị tiêu chảy sau khi ăn đồ ăn nhẹ ở cửa hàng chúng tôi. Tôi nhìn đây chắc là muốn ăn vạ mà.

Bình thường thì chủ quán sẽ tự mình xử lý, nhưng kẻ này cứ nói là có người làm quan ở kinh thành, quản gia lại sợ đắc tội nhầm người nên phải báo chúng tôi qua.

Tôi vừa đi ra vào, người đàn ông đó sững sờ một lúc khi nhìn thấy tôi, sau đó vẻ mặt thay đổi rõ rệt và lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

Tôi đến gần hắn ta, nhưng tôi nghe thấy hắn không ngừng lẩm bẩm:

“Thần nữ Hoàng hậu, thần nữ Hoàng hậu…”

Tôi cau mày, mặc dù khuôn mặt của tôi rất giống ban đầu, nhưng khí chất và ngoại hình của tôi rất khác, lông mày và môi cũng rất khác so với trước đây.

Và nếu ai đó ở kinh thành biết tôi, sẽ hợp lý hơn nếu họ gọi tôi là yêu quái. Nhưng tại sao họ lại gọi tôi là thần nữ?

Tôi gọi lớn:

“Vị khách này, ngài có yêu cầu gì không? Có cần gọi thầy lang không?”

Hắn ta như bị sốc, lập tức ngước lên nhìn tôi và lắp bắp:

“Không… không cần… ta xin lỗi…”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, lập tức hoảng sợ bỏ chạy.

Trong lòng tôi dâng lên một tia u ám, tôi nhỏ giọng nói với chủ quán:

“Tìm người đi theo hắn!”

Trong vòng nửa giờ, người chủ cửa hàng đến báo với tôi rằng người đàn ông đó đã rời khỏi thị trấn.

Tôi cảm thấy bất an và có một ý nghĩ không thể giải thích.

Đêm đó tôi nói với cha mẹ rằng:

“Thời tiết sắp thay đổi, nữ nhi sẽ mang một ít quần áo, chăn gối và thức ăn đến núi Thanh Quan gặp A Hằng.”

Sau đó, cả hai mới nhớ ra rằng họ có một cậu con trai đang đi học xa nhà và đột nhiên tỏ ra xấu hổ.

Họ nhanh chóng khen ngợi tôi là người chu toàn và nhờ tôi chăm sóc con trai họ.

Sáng sớm hôm sau, tôi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và đi về phía núi Thanh Quan.

Núi Thanh Quan dù gần hay xa, đi xe ngựa cũng phải ba bốn ngày, cho nên Bạch Hằng hai ba tháng mới về nhà một lần.

Chỉ một ngày sau khi rời thành phố Dương Châu, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Buổi tối, trong căn phòng nhà khách nơi tôi ở, tôi thở dài khi nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện.

Tôi sẽ chế.t vì điều này? Nhà quả nhiên là bến cảng an toàn nhất của tôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.