Hồng Mềm Không Để Ai Bóp

Đọc full



Một tuần trước ngày cưới, mẹ chồng tương lai đột ngột bị liệt. Gia đình anh ấy lập tức yêu cầu tôi nghỉ việc để ở nhà chăm bà.

“Là con dâu thì phải có trách nhiệm với mẹ chồng.”
“Lấy chồng là phải theo nhà chồng.”
“Nếu không nghỉ việc thì thôi, khỏi cưới. Cô đang chửa hoang, xem có ai thèm rước không!”

Thì ra, giá trị lớn nhất của tôi trong cuộc hôn nhân này… là làm ô-sin không công cho mẹ chồng?

Nhìn cái vẻ mặt đòi hỏi, ép buộc của cả nhà anh ta, tự dưng tôi thấy lạnh hết cả người.

Nếu anh thương mẹ đến thế, thì mời anh bỏ chức giám đốc chi nhánh đi, về nhà tự tay chăm bà nhé!


Một tuần trước đám cưới, mẹ chồng tương lai bất ngờ bị xuất huyết não, phải cấp cứu gấp.

Lúc nhận được điện thoại của vị hôn phu – Tống Thừa Vũ – tôi đang ở thành phố bên để đàm phán hợp đồng với một khách hàng lớn.

Giọng anh ta đầy lo lắng, giục tôi về ngay.

Tôi nghĩ bụng: tôi có phải bác sĩ đâu, tôi về thì giúp được gì?

Nhưng người ta gặp chuyện, mình cũng chẳng thể làm ngơ. Tôi hiểu tâm lý rối ren lúc người thân nguy kịch nên cũng cố trấn an:

“Đừng lo quá, y học giờ hiện đại lắm. Mẹ anh phúc lớn mạng lớn, sẽ qua khỏi thôi.”

Tôi đến bệnh viện thì trời đã tối.

Còn chưa kịp nói gì, cô em gái của anh ta – Tống Nhạn – đã chỉ tay vào mặt tôi quát:

“Cố Giai, cô cố tình về muộn đấy à? Mẹ tôi đang nằm cấp cứu mà cô còn rong chơi công việc? Với cô, hợp đồng còn quan trọng hơn cả mẹ chồng tương lai chắc?”

…Ý gì đây?

Trách tôi đến muộn à?

Cô ta ăn bám ở nhà, biết gì về công việc ngoài đời?

Tôi liếc nhìn cô ta, lạnh giọng:

“Không đi làm, cô nuôi tôi chắc? Quan trọng hay không thì hỏi anh trai cô ấy.”

“À quên, cô chưa đi làm ngày nào, không biết người kiếm cơm cực thế nào thì cũng phải thôi.”

Tống Nhạn tức đỏ mặt:

“Cô mỉa tôi ăn bám à?”

“Cô nhớ cho rõ, Cố Giai, cô còn chưa cưới vào nhà tôi đâu. Mà có cưới rồi cũng chẳng đủ tư cách lên mặt dạy đời tôi!”

“Cho dù tôi ăn bám cả đời, bố mẹ tôi vẫn nuôi được!”

Buồn cười thật. Muốn thể hiện oai với tôi à?

Lúc bàn cưới hỏi, tôi thấy bố mẹ anh ta cũng bình thường, không đến nỗi nào. Duy có cô em gái là nói năng chua ngoa, lúc ấy tôi còn lăn tăn.

Tống Thừa Vũ khi đó trấn an: “Đừng để ý, cưới xong không sống chung, cần thì cấm tiệt không cho bước chân tới nhà.”

Vì thế nên giờ tôi chẳng buồn đôi co, chỉ nhếch môi đáp:

“Ừ ừ, cô nói phải lắm.”

Nói xong tôi quay mặt, đi thẳng về phía Tống Thừa Vũ.

Tống Nhạn bị chặn họng, vẫn đứng lầm bầm sau lưng.

Tống Thừa Vũ chau mày, giọng hơi trách:

“Giai Giai, sao em về muộn thế?”

“Anh bận mà còn về được trông mẹ từ sáng đến giờ rồi đấy.”

Câu này nghe xong chỉ thấy nực cười.

Mẹ anh ta nằm ICU, không ở đây thì anh còn đi đâu?

Tôi biết lúc này không nên cãi vã, nhưng tôi cũng vừa bỏ việc chạy về gấp, anh ta chẳng hỏi tôi mệt không, chỉ biết trách.

Tôi kìm giọng hỏi:

“Thừa Vũ, anh đang trách em đấy à?”

“Em đã hủy hết lịch chiều nay để về đây rồi.”

“Anh biết rõ, lịch của em là mai mới về mà.”

Tống Thừa Vũ ôm lấy tôi, giọng nhỏ nhẹ:

“Bảo bối, sao anh nỡ trách em được, chỉ là… mẹ anh thế này, anh lo quá thôi.”

Tôi hỏi:

“Thế tình hình mẹ giờ sao rồi?”

Anh ta ngập ngừng:

“Vẫn… đang trong ICU. Bác sĩ bảo… có khả năng bị liệt nặng, cần người chăm sóc lâu dài.”

Hai chữ “liệt nặng” và “chăm sóc lâu dài” khiến đầu tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Không lạ gì nữa, bảo sao mặt ai cũng như đưa đám.

Việc này rơi vào nhà nào cũng là đại họa, huống chi bọn tôi đang chuẩn bị đám cưới.

Lẽ ra bây giờ phải là thời điểm hạnh phúc nhất đời người.

Mẹ chồng tương lai lại nằm ICU, không còn khả năng tự lo, mọi thứ đều phải có người túc trực—chi phí, thời gian, tinh thần đều là gánh nặng khổng lồ.

Sắc mặt tôi cũng trầm xuống, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.

Đúng lúc đó, bố chồng tương lai tới.

Tôi lễ phép chào, ông chỉ gật đầu lạnh tanh, rồi ngồi xuống ghế.

Không khí nặng nề như sắp có án.

Một lúc sau, ông lên tiếng:

“Mẹ các con vẫn chưa tỉnh. Giờ phải bàn chuyện tiếp theo.”

Tống Thừa Vũ lập tức phụ họa:

“Bố nghĩ thế nào, chúng con nghe theo bố.”

Ông liếc mắt:

“Nghe theo tôi à? Anh sắp làm chủ gia đình rồi, chuyện thế này phải biết tự quyết.”

Tống Thừa Vũ quay sang nhìn tôi, định nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, ấp úng:

“Ý bố là… chuyện sau này của mẹ đúng không? Con nghĩ… nếu không tiện thì thuê người chăm…”

“Thuê giúp việc á? Không được! Vừa tốn tiền vừa không đảm bảo.”

“Lắm đứa ban đầu thì tử tế, sau quay ra đánh mắng người bệnh. Thuê người ngoài khác gì rước họa vào nhà!”

Giọng ông ta gắt gỏng, thái độ cương quyết như đóng đinh.

Tôi chưa phải dâu, cũng chẳng tiện chen vào việc lớn trong nhà họ.

Tống Thừa Vũ thử gợi ý tiếp:

“Hay mình nhờ người quen, gọi từ quê lên, để người nhà giám sát?”

“Cũng không ổn. Dù quen mấy thì cũng là người ngoài, sống trong nhà không tiện.”

“Tôi già rồi, sức có hạn. Chuyện này… phải trông cả vào lớp trẻ.”

Tôi nhìn ông vẫn khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, chỉ muốn cười khẩy.

Dựa vào ông? Mơ giữa ban ngày.

Tống Nhạn lại chen vào:

“Bố nói đúng! Chuyện chăm mẹ không phải ngày một ngày hai, người nhà lo là yên tâm nhất.”

Tống Thừa Vũ liền quay sang:

“Thế em chăm mẹ đi.”

“Anh mơ à? Em còn đang học, sắp đi làm, lấy đâu ra thời gian!”

Cô ta nhảy dựng lên, chối bay chối biến.

Tống Thừa Vũ nhăn mặt:

“Thế… giờ biết làm sao?”

Anh ta nhìn tôi, rõ là đang nhắm vào tôi.

Tôi quay mặt ra cửa sổ, giả vờ như không hiểu.

Cả nhà ba người, diễn trò cũng khéo thật.

Cuối cùng, Tống Nhạn sốt ruột quát thẳng:

“Nói vòng vo làm gì nữa. Có người sẵn sàng ở đây rồi còn gì.”

“Cố Giai, cô muốn làm dâu nhà họ Tống, thì cũng nên thể hiện chút thành ý đi chứ!”

“Biết cùng gánh vác với nhà chồng, thế mới là người biết điều.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Nhà họ Tống chắc nghĩ mình là hoàng tộc?

Tôi nhìn thẳng vào Tống Nhạn, giọng lạnh ngắt:

“Ồ, không nhịn được nữa rồi à? Diễn tiếp đi.”

“Anh cô vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, chưa tới lượt cô chỉ tay dạy người.”

Rồi tôi quay sang nhìn Tống Thừa Vũ.

Tôi muốn xem, anh ta sẽ nói gì.

Ánh mắt anh ta dao động, ngập ngừng:

“Giai Giai… hay là… hay là…”

Tôi nhìn anh ta, giọng sắc như dao:

“Hay là cái gì?”

Anh ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí:

“Hay là… em nghỉ việc, về nhà chăm mẹ anh…”

Tôi thực sự muốn tin là mình nghe nhầm.

Nhưng câu nói ấy rơi xuống tai tôi chẳng khác gì sét đánh ngang đầu.

Gương mặt từng khiến tôi say mê bao năm, giờ nhìn lại, sao mà thấy xa lạ đến thế.

Ba năm yêu nhau, Tống Thừa Vũ luôn cưng chiều tôi hết mực.
Ở bên anh ta, tôi gần như chẳng phải động tay vào việc gì. Ăn uống, sinh hoạt đều có anh lo chu toàn.

Lúc nào cũng bảo:
“Em chỉ cần lo vẽ, việc khác cứ để anh.”

Tôi làm thiết kế, vẽ bằng máy tính cả ngày, nhưng anh ta vẫn coi tôi như họa sĩ cổ điển, đôi tay là để tạo nên cái đẹp chứ không phải để đụng đến nước rửa bát hay cái chổi.

Có lần tôi chủ động rửa rau, gọt hoa quả, dọn nhà, anh ta lập tức kéo tay tôi lại, ánh mắt xót xa:

“Đôi tay này là để sáng tạo, không phải để làm việc vặt.”

Chúng tôi từng nói với nhau, cưới xong sẽ thuê người giúp việc lo cơm nước, việc nhà.

Vậy mà bây giờ, anh ta lại có thể mở miệng bảo tôi… nghỉ việc để về chăm mẹ anh?

Tôi đứng sững, không thốt được lời nào.

Thấy tôi im lặng, Tống Thừa Vũ liền nói ngay:

“Giai Giai, em đừng lo. Lương anh dư sức nuôi cả nhà. Em ở nhà chăm mẹ, còn lại cứ để anh lo.”

“Dù gì em cũng là con dâu, chăm mẹ chồng là bổn phận.”

Tôi cười khẩy.

Hay thật, giờ lương anh ta lại thành công cụ để PUA tôi?

Sao không nhắc tới lúc anh ta nằm nhà chơi game, chậm tiến, mãi không lên nổi chức?

Tôi suýt thì quay lưng bỏ đi cho rồi.

Nhưng ba năm tình cảm đâu phải nói cắt là cắt ngay.

Tôi cũng muốn xem cái nhà này vô liêm sỉ đến mức nào.

Tôi nén cơn giận, hỏi thẳng:

“Tống Thừa Vũ, anh bảo tôi nghỉ việc để chăm mẹ anh. Anh có biết tôi lớn lên thế nào không?”

Anh ta gật đầu:

“Anh biết chứ. Em là con một, là công chúa nhỏ của gia đình.”

“Nhưng mà giờ hoàn cảnh thay đổi rồi. Trong nhà có chuyện, ai cũng phải lớn, phải biết gánh vác.”

“Em yêu anh, thì cũng nên yêu gia đình anh. Vì họ mà hi sinh một chút, cũng không quá đáng đúng không?”

“Mẹ anh bệnh không chờ được. Ngày mai em nộp đơn nghỉ việc đi, rồi tới bệnh viện học cách chăm bà.”

Đã mở miệng rồi, anh ta chẳng thèm vòng vo nữa. Câu cú mạch lạc, lời lẽ trơn tru, như đã tính toán kỹ từ trước.

Tôi vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Tôi là kiến trúc sư cảnh quan, đang dẫn cả một đội thiết kế. Sự nghiệp tôi lên kế hoạch rõ ràng từng bước. Anh biết không?”

Tống Thừa Vũ thở ra, nhẹ như gió thoảng:

“Giai Giai, mấy thứ đó có là gì đâu. Đã có anh xông pha ngoài kia, em còn phải lo nghĩ gì?”

“Phụ nữ dù giỏi giang mấy thì cuối cùng cũng phải sinh con, lo việc nhà. Nghỉ sớm hay muộn cũng thế cả.”

“Với lại…”

Anh ta dừng giữa chừng, không nói hết câu.

Tôi không thể tin nổi những lời đó lại từ miệng anh ta thốt ra.

Thứ gì khiến anh ta có cái tự tin trịch thượng ấy?

Trước kia anh đâu như thế…

Tôi vẫn cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng:

“Anh từng nói, tay tôi là để vẽ, không phải để làm việc nặng.”

Anh ta gật đầu:

“Anh vẫn nghĩ thế. Trước giờ anh đều làm vậy. Nhưng giờ khác rồi. Mẹ anh không thể không có người chăm.”

“Em là con dâu, chăm sóc mẹ chồng là chuyện đương nhiên. Cả nhà này, còn ai hợp hơn em nữa?”

“Giai Giai, anh yêu em như thế, em làm vậy vì anh… được không?”

Vừa nói dứt câu, anh ta đưa tay định ôm tôi.

Lại chiêu cũ.

Anh ta tưởng chỉ cần ôm là tôi sẽ mềm lòng như mọi lần.

Nhưng lần này thì không.

Tôi lùi lại một bước, ánh mắt lạnh như băng:

“Tống Thừa Vũ, nghe cho rõ đây: chăm mẹ anh là việc của anh và gia đình anh. Không phải của tôi.”

“Tôi chỉ có nghĩa vụ chăm sóc cha mẹ ruột – những người đã sinh thành, nuôi dưỡng tôi. Tôi sẽ không như anh, vứt bỏ bố mẹ rồi thuê người thay mình làm nghĩa vụ.”

“Còn nữa, tôi sẽ không nghỉ việc. Bây giờ không, sau này cũng không!”

Nghe tôi nói xong, Tống Nhạn – nãy giờ cứ đứng cạnh thêm mắm dặm muối – liền nổi đóa, nhảy dựng lên:

“Cố Giai, cô tưởng mình là ai? Có công ăn việc làm thì giỏi lắm chắc? Gả vào nhà tôi thì phải có trách nhiệm chăm mẹ tôi chứ!”

“Lấy chồng theo chồng! Gả về nhà tôi rồi, nhà tôi bảo làm gì thì phải làm nấy!”

“Không nghỉ việc thì đừng mơ bước chân qua cửa nhà tôi!”

Tôi biết cô ta bắt đầu cuống rồi.

Vì một khi tôi không gánh, thì cái gánh ấy nhất định sẽ đổ lên đầu cô ta. Mà cô ta – một đứa ăn bám chính hiệu, cả ngày không làm gì ngoài cày phim với chơi game – bảo đi chăm người liệt, lau người, dọn vệ sinh… thì khác gì bắt cô ta đi tù.

Thấy cô ta gào lên đến mức gần phát điên, tôi lại thấy buồn cười.

Tôi lạnh giọng đáp:

“Ai nói là tôi muốn gả vào nhà các người?”

Cô ta trợn mắt quát lại:

“Cô giỏi thật đấy! Cưới hỏi định rồi, thiệp cũng phát, tiệc cũng đặt, mà giờ còn dám đứng đây nói linh tinh à?”

“Trẻ con gì mà bất hiếu! Chăm mẹ chồng là bổn phận, thế mà còn dám đùn đẩy! Cô sống kiểu gì đấy?”

“Tam tòng tứ đức cô vứt đi đâu rồi? Hay bố mẹ cô dạy cô không ra gì?”

Bấy giờ, ông bố chồng tương lai – từ nãy đứng im như tượng – bỗng gào lên ầm ĩ. Nước bọt bắn tung toé, ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi như muốn đâm thủng trán.

Gia đình này đúng là mở mang tầm mắt tôi.

Lúc yên lành thì ai nấy nói năng nhẹ nhàng, đạo lý đầy mồm. Đến khi có chuyện thì lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Giải pháp thì không thiếu, mà nhất định cứ phải dồn tôi vào chân tường.

Đây không phải đạo đức. Đây là bắt nạt trắng trợn.

Tôi nhìn ông ta, giọng dửng dưng:

“Bác ạ, nhà Thanh sập lâu rồi. Tôi chẳng biết tam tòng tứ đức là cái gì, tôi chỉ biết phụ nữ thời nay đủ sức chống đỡ cả một bầu trời.”

“Chăm mẹ bác là trách nhiệm của bác và con trai bác. Không liên quan gì đến tôi.”

Ông ta trợn mắt quát to:

“Tống Thừa Vũ! Mày là thằng đàn ông mà để cái đứa sắp làm vợ mày ăn nói hỗn hào thế à? Quản nó ngay cho tao!”

Khoảnh khắc ấy, trong tôi chỉ còn lại sự nguội lạnh.

Với kiểu nhà thế này, có lấy về cũng chỉ chuốc khổ vào thân.

Chưa cưới mà đã thế, cưới về rồi thì khác gì ô-sin cao cấp?

Tôi không đợi Tống Thừa Vũ nói thêm lời nào, quay sang nhìn anh ta, nói rõ ràng từng chữ:

“Đám cưới này, hủy. Tiền sính lễ, nhà tôi trả lại.”

Nói rồi tôi xách túi, quay người bỏ đi.

Tống Thừa Vũ cuống lên, vội chạy theo kéo tay tôi:

“Giai Giai! Đừng đi! Mình bình tĩnh nói chuyện có được không?”

Tôi hất mạnh tay, tiện tay đập túi vào người anh ta:

“Tránh ra! Không còn gì để nói nữa! Là các người ép tôi!”

“Tống Thừa Vũ, trong mắt anh, giá trị của tôi trong cuộc hôn nhân này là làm bảo mẫu không công cho nhà anh sao?”

“Tôi mù thật rồi mới yêu anh!”

Anh ta lắp bắp:

“Giai Giai, không phải anh muốn như vậy đâu! Là bố anh, là mọi người ép đấy chứ. Về rồi mình bàn lại, được không?”

Vừa nói vừa chạy theo tôi, mặt tái mét, gương mặt đẹp đẽ ngày nào giờ nhăn nhúm lại.

Tôi bước thẳng ra bãi đỗ xe, không thèm ngoái đầu.

Anh ta đuổi theo sát nút, giọng bỗng trầm xuống:

“Cố Giai, em định tuyệt tình đến mức ấy thật à?”

“Anh nói cho em biết, chắc chắn em đang có thai. Cái thai là của anh. Em mà bỏ đi thế này, liệu còn ai dám cưới em nữa?”

Tôi khựng lại, kinh ngạc nhìn Tống Thừa Vũ:

“Anh nói linh tinh gì đấy? Mình đã thỏa thuận với nhau là vài năm nữa mới sinh con cơ mà!”

Anh ta lại cười, nụ cười không khác gì giễu cợt:

“Thì đó là em tưởng thế thôi. Bố mẹ anh giục mãi rồi, họ mong có cháu bế càng sớm càng tốt.”

“Thế nên… anh đã đục thủng bao từ lâu rồi. Cứ cưới xong là em có bầu, thế chẳng phải đẹp cả đôi đường à?”

“Dạo này thấy em hay mệt, buồn ngủ suốt, anh hỏi bác sĩ rồi, khả năng cao là trúng rồi đấy.”

“Giai Giai, ngoan nào. Mình cưới đi đã, còn chuyện nghỉ việc để sau tính.”

Tôi chết lặng.

Người đàn ông tôi yêu suốt ba năm, hóa ra lại bẩn thỉu đến mức này.

Trước mặt thì dịu dàng yêu chiều, sau lưng lại cùng gia đình tính kế với tôi từng bước.

Trái tim tôi, lạnh hẳn.

“Bàn cái con khỉ!”

Bị dồn đến bước này, người điềm đạm mấy cũng phải nổ tung.

Tôi không nhịn nổi nữa, tung thẳng một cú đá vào giữa hạ bộ anh ta.

Tống Thừa Vũ rú lên, ôm chặt chỗ đau, người gập lại như con tôm.

“Đồ khốn nạn! Anh không biết xấu hổ à? Tôi thấy buồn nôn!”

Tôi nghiến răng, gằn từng chữ.

Anh ta ngẩng mặt lên, nhăn nhó vì đau:

“Giai Giai… em từng nói yêu anh… chẳng lẽ tất cả là giả dối?”

Tôi không nói không rằng, giáng thêm một cái bạt tai như trời giáng.

“Yêu á? Anh xứng à? Cái tát này là cho đứa trẻ chưa kịp thành hình kia – anh đã giết nó rồi!”

Anh ta lắp bắp, hoảng hốt:

“Em… em định làm gì? Em đúng là đàn bà độc ác!”

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, mở cửa xe:

“Biến!”

Lên xe, tôi phóng thẳng về nhà.

Vừa về đến cổng, tôi đã lao thẳng vào phòng bật khóc nức nở.

Bố mẹ hốt hoảng chạy theo vào, vội hỏi xem có chuyện gì.

Nghe tôi vừa kể vừa khóc, mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, còn bố tôi thì nổi cơn thịnh nộ.

Tôi nấc lên:

“Ba, mẹ… rõ ràng có trăm cách để giải quyết. Thế mà họ cứ nhất định ép con vào đường cùng…”

Bố tôi giận tím mặt, giơ tay ném thẳng cái chén trà xuống đất vỡ tan:

“Thật không thể chấp nhận được!”

Mẹ tôi giậm chân:

“Quá đáng lắm rồi!”

“Con gái tôi nuôi như nâng trứng hứng hoa, ở nhà một ly nước cũng không để phải rót, giờ lại bắt làm người hầu cho nhà người ta à?”

“Không cưới xin gì hết! Lập tức hủy hôn! Một giây cũng không được dính líu thêm!”

Tôi sụt sịt:

“Nhưng… ba mẹ ơi, nếu mình hủy hôn lúc này, liệu họ hàng có cười chê mình không?”

Bố tôi nghiêm mặt:

“Cười thì đã sao? Danh tiếng để làm gì nếu phải đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời của con?”

“Họ hàng là người nhà, ai chẳng biết con lớn lên thế nào. Chỉ có người ngoài mới nói điều không hay.”

Mẹ tôi vỗ lưng tôi, giọng dịu lại:

“Đừng nghĩ nhiều. Giờ việc quan trọng nhất là hủy hôn. Dù có tốn kém chút cũng phải dứt điểm.”

“Cái nhà ấy còn chưa cưới mà đã đè đầu cưỡi cổ con, cưới xong thì khác gì vào lò?”

Nghe bố mẹ nói thế, nước mắt tôi lại trào ra.

Tôi ôm lấy hai người:

“Ba mẹ… con nghe theo hai người hết.”

Có bố mẹ làm chỗ dựa, tôi bỗng thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Biết rõ được bộ mặt thật của người ta trước khi cưới, nghĩ lại cũng là phúc.

Lùi lại lúc này, vẫn còn kịp.

Đúng lúc ấy, điện thoại của mẹ tôi đổ chuông.

Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc – Tống Thừa Vũ.

Anh ta không gọi được cho tôi nên chuyển sang gọi mẹ.

Mẹ tôi ra hiệu tất cả im lặng, rồi bình tĩnh nghe máy, bật loa ngoài.

Giọng anh ta cuống quýt:

“Mẹ ơi, con là Thừa Vũ. Con muốn gặp Giai Giai, cô ấy tắt máy rồi. Chuyện này có chút hiểu lầm, con muốn giải thích.”

Mẹ tôi đáp thẳng:

“Không cần giải thích gì cả. Nhà tôi biết hết rồi. Giai Giai không muốn nghe máy, cậu đừng làm phiền nữa.”

“Ngày mai, mình bàn chuyện hủy hôn. Cái gì cần hủy thì hủy cho sớm.”

“Không! Mẹ nghe con nói đã, đúng là có hiểu nhầm, nhưng không nghiêm trọng như thế. Giai Giai cứ đi làm bình thường, không cần nghỉ, cũng không cần chăm mẹ con đâu.”

“Giai Giai! Em phải tin anh chứ!”

Mẹ tôi liếc sang tôi, chờ ý tôi.

Tôi lắc đầu dứt khoát.

Bởi vì điều khiến tôi tuyệt vọng, không phải mỗi chuyện bắt nghỉ việc.

Mà là cái kiểu âm thầm tính toán, coi tôi như con rối mà giật dây sau lưng.

Nghĩ đến việc phải sống cả đời với một người như vậy, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Mẹ tôi hiểu ngay, nói thẳng:

“Thừa Vũ, khỏi nói nữa. Cưới xin gì tầm này? Nhà tôi sẽ trả lại sính lễ đầy đủ.”

“Về mà bàn lại với bố mẹ cậu. Chia tay trong êm đẹp là tốt nhất.”

Không đợi đầu dây bên kia lên tiếng, mẹ tôi dứt khoát cúp máy.

Tống Thừa Vũ vẫn gọi lại lần nữa, nhưng lần này chính tay tôi nhấn từ chối.

Từ hôm đó, anh ta không còn gọi lại nữa.

Tối hôm đó, bố tôi gọi ngay cho chú út Cố Huyền, thông báo rõ ràng:
“Con bé quyết rồi – hủy hôn.”

Chú út Cố Huyền là em trai ruột của bố tôi. Từ bé, chú đã cưng tôi như trứng, chẳng bao giờ để tôi phải chịu thiệt nửa lời.

Bố tôi là người nho nhã, sống thiên về nội tâm, không mấy mặn mà với chuyện làm ăn buôn bán.

Sau khi ông nội qua đời, chú út là người gánh vác gia nghiệp thay bố.

Hơn mười năm bươn chải ngoài thương trường, chú đã biến xưởng dược bé xíu của gia đình thành một trong những tập đoàn dược phẩm lớn nhất nước.

Dù thành đạt như thế, chú vẫn sống kín tiếng, ít khi xuất hiện trên truyền thông hay nhắc về thành tích cá nhân.

Tôi là cháu ruột, lại được chú hết mực thương yêu, nhưng rất hiếm khi đem chuyện này ra khoe khoang với ai.

Khi tôi tốt nghiệp đại học, chú đã âm thầm giữ sẵn một suất công việc tốt trong tập đoàn cho tôi.

Thế nhưng, tôi giống tính bố – không ham danh vọng, chỉ muốn sống với đam mê – nên lựa chọn vào làm tại một công ty thiết kế cảnh quan.

Khi tôi gặp Tống Thừa Vũ, anh ta chỉ là một nhân viên quèn ở một công ty dược nhỏ. Con đường sự nghiệp lúc đó gần như bế tắc, chẳng có tương lai rõ ràng.

Anh ta thường than thở rằng học hành bao năm cũng chẳng được gì, năng lực thì không ai công nhận, xung quanh toàn người bất tài mà vẫn leo cao.

Tôi thấy anh ta chán nản như thế, lại tội nghiệp, nên sinh lòng thương cảm.

Chuyện này đến tai chú út. Chú không nỡ thấy tôi buồn lòng vì đàn ông, đúng lúc đó lại biết anh ta làm cùng ngành, liền âm thầm chỉ đạo bộ phận nhân sự trong tập đoàn chủ động mời về.

Sau một thời gian thử việc và được đào tạo kỹ càng, chú đích thân bổ nhiệm Tống Thừa Vũ làm tổng giám đốc chi nhánh.

Vì muốn giữ thể diện cho anh ta, chú dặn không ai được tiết lộ mối quan hệ phía sau.

Từ ngày làm sếp, Tống Thừa Vũ như được đổi đời: ăn nói tự tin hơn, phong thái cũng khác hẳn. Anh ta chăm chỉ làm việc, điều hành công ty đâu ra đấy, nhìn bề ngoài thì đúng là một tổng giám đốc mẫu mực.

Anh ta coi công ty như nhà, coi chú tôi là ân nhân, lúc nào cũng hô hào trung thành tuyệt đối, có chết cũng không phản bội.

Ấy thế mà giờ đây, anh ta lại dám đem tất cả những điều đó ra để uy hiếp tôi.

Chắc anh ta không ngờ được rằng – nếu không có tôi, anh ta chẳng có nổi ngày hôm nay.

Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, chú út tôi giận đến mức gần như đập luôn điện thoại.

Giọng chú gằn lên:

“Thằng ranh Tống Thừa Vũ này đúng là muốn ăn đòn! Nó nghĩ nó trèo lên được vị trí đó là nhờ bản thân chắc? Mai chú xử lý nó ngay!”

Bố tôi thấy vậy, liền lên tiếng can:

“Bình tĩnh đã chú. Đợi Giai Giai làm xong thủ tục hủy hôn đi đã, kẻo nó quay ra ăn vạ, dây dưa mãi không xong.”

Nghe vậy, chú mới chịu hạ giọng, tạm thời bỏ qua.

Sáng hôm sau, mẹ đưa tôi đi bệnh viện khám.

May sao, tôi không có thai. Cơn mệt mỏi mấy hôm nay chỉ là do căng thẳng tinh thần, nghỉ ngơi điều độ là ổn.

Để bàn chuyện hủy hôn, tôi chọn một quán trà cao cấp trong khu vườn hoa – nơi thuộc quyền quản lý của dì út tôi. Trước đó, tôi đã nhờ dì để mắt đến nhà Tống giúp mình.

Chẳng ngờ, tôi còn chưa kịp đến nơi, dì đã gửi cho tôi một đoạn clip ngắn.

Hóa ra, nhà họ Tống đến sớm hơn dự kiến, đang ngồi trong phòng riêng uống trà, vừa uống vừa… nói xấu tôi không chừa một lời.

Tất cả bị camera trong trà thất ghi lại không sót giây nào.

Trong nhà có người ốm nằm viện, vậy mà trong đoạn video kia, ba người họ lại mặt mũi hớn hở, chẳng có lấy một chút buồn rầu, lo lắng.

Ngồi nhâm nhi trà, hào hứng bàn xem khi gặp nhà gái thì nên “chiến thuật” thế nào.

Người thì bảo phải “tiên hạ thủ vi cường”, người thì đề xuất “mềm mỏng lấy lòng”, tất cả chỉ nhằm một mục tiêu duy nhất: bằng mọi giá phải tổ chức cho xong cái đám cưới trước đã.

Chỉ cần tôi làm lễ thành hôn, danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ, đến lúc đó, tôi mà có thai nữa thì càng không chạy đi đâu được.

Thậm chí họ còn trắng trợn bàn với nhau rằng, tôi là con một trong gia đình bình thường, không có họ hàng máu mặt chống lưng, sau khi cưới thì muốn nắn thành hình gì mà chẳng được.

Lời lẽ độc địa, nhẫn tâm đến mức khiến tôi không tin nổi đó là người mà tôi từng coi là người thân tương lai.

Con người, rốt cuộc có thể tính toán đến mức nào?

Tôi giận đến run cả người.

Thực ra chuyện họ không hiểu rõ gia cảnh tôi, là do chính Tống Thừa Vũ tự chọn lấy.

Mỗi lần nhà tôi tụ họp đông đủ, tôi đều rủ anh ta đi cùng, nhưng lần nào anh ta cũng tìm cớ thoái thác. Khi thì bảo bận, khi thì nói chưa sẵn sàng gặp mặt người lớn.

Hồi đó, sự nghiệp anh ta còn đang chông chênh, lại sĩ diện, luôn miệng bảo chờ sau này có chút thành tựu rồi ra mắt, để tôi cũng được nở mày nở mặt.

Đến khi được chú út tôi cất nhắc lên làm tổng giám đốc công ty con, anh ta lại càng bận túi bụi. Không nói đến tụ họp, ngay cả thời gian gặp gỡ người yêu cũng thưa dần.

Tôi có lần buột miệng than vãn thì bố tôi còn bênh:

“Bố thấy Thừa Vũ cũng có chí khí đấy. Đàn ông phải ra ngoài bươn chải, lập nghiệp, con cứ để cho anh ta toàn tâm làm việc.”

Chú út tôi cũng từng nói:

“Sau khi hai đứa cưới nhau, chú sẽ sắp xếp người hỗ trợ để cậu ấy bớt gánh việc, còn có thời gian vun vén gia đình nhỏ.”

Tất cả mọi chuyện ban đầu đều rất tốt đẹp. Tôi cũng nghĩ, chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa, sau khi kết hôn, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.

Ai ngờ lần này gặp chuyện, anh ta lại lật bài, trắng trợn chèn ép, thử thách giới hạn chịu đựng của tôi hết lần này đến lần khác.

Sau đoạn video, dì út còn gửi thêm một đoạn ghi âm nữa:

“Giai Giai, dì ghi âm lại rồi. Nhà này chẳng ai có ý tốt cả, con cứ quyết theo ý mình. Nếu cần hỗ trợ, cứ gọi phục vụ. Dì đang ở tầng hai, trấn sẵn cho con rồi!”

Nghe thấy giọng dì, lòng tôi ấm lên đôi chút.

Dì chỉ mới nhìn thấy Tống Thừa Vũ qua ảnh và vài đoạn clip, vậy mà đã nhanh chóng nhận ra bản chất con người anh ta. Còn sắp xếp để cả nhà họ vào đúng cái phòng có camera và ghi âm rõ nét — đúng là quá tinh ý.

Khi tôi cùng bố mẹ bước vào phòng trà, câu chuyện bên trong lập tức im bặt.

Tống Thừa Vũ vội vàng đứng dậy, cười gượng đón tiếp. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ điển trai, chỉ là thêm chút lúng túng.

Bố anh ta và con bé Tống Nhạn cũng cố cười xã giao, làm bộ thân thiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bố mẹ tôi thì chẳng buồn xã giao.

Bố tôi vào thẳng vấn đề:

“Thừa Vũ, con với Giai Giai không cưới nữa. Hai bên nên sớm làm thủ tục hủy hôn. Tiền sính lễ, nhà tôi sẽ hoàn trả đầy đủ.”

“Mọi chi phí đặt cọc tiệc cưới, xe cộ, trang trí… hai nhà chia đôi. Giải quyết rõ ràng, dứt điểm cho nhẹ đầu cả đôi bên.”

Nghe tới đây, Tống Thừa Vũ lập tức tái mặt.

Bố anh ta và Tống Nhạn cũng không còn giữ nổi nụ cười, ánh mắt bắt đầu sa sầm.

“Bác, bác gái… chuyện này gấp gáp quá. Con với Giai Giai đi đến được hôm nay đâu phải dễ dàng. Hôm qua chỉ là hiểu lầm chút thôi.”

“Bọn con có nói là bảo Giai Giai nghỉ việc đâu ạ. Chỉ là nói đùa thôi. Mọi chuyện sau cưới đã bàn cả rồi: thuê người chăm mẹ, con với Giai Giai ở riêng, không ai phiền đến ai…”

Anh ta quay sang bố:

“Phải không bố?”

Bố anh ta gật đầu lia lịa, cố nở nụ cười:

“Phải, đúng thế. Nhà bác sẽ không để Giai Giai chịu thiệt.”

“Sau cưới, hai đứa sống cuộc sống riêng, không ai bắt ép gì hết.”

Tống Nhạn cũng vội vã phụ họa:

“Chị dâu, hôm qua là em lỡ lời. Chị đừng chấp em nhé?”

“Tính em hay nóng, miệng nhanh hơn não. Từ giờ chị là chị cả trong nhà, em nhất định nghe lời chị, chuyện gì cũng nghe theo chị hết!”

Tôi ngồi im, nghe hết.

Quan sát cả nhà họ diễn vai người tử tế, tôi chỉ thấy lạnh lẽo.

Những lời xin lỗi kia chẳng đụng được đến lòng tôi.

Tôi đã nhìn quá rõ bản chất con người họ rồi.

Đợi cả ba người nói xong, mắt đầy hy vọng chờ phản ứng của tôi, tôi mới bình tĩnh cất lời:

“Tống Thừa Vũ, mọi người còn phải lo chăm mẹ, không nên phí thêm thời gian nữa.”

“Lát nữa đi cùng tôi ra phường, làm thủ tục hủy hôn luôn cho xong.”

Vừa dứt lời tôi, sắc mặt ba người nhà họ Tống lập tức đổi màu.

Từ cái kiểu nhún nhường, gượng gạo trước đó, chuyển sang tức tối, đằng đằng sát khí.

Tống Nhạn với bố cô ta toan nổi khùng, nhưng chưa kịp bật ra câu nào thì bị Tống Thừa Vũ giơ tay ngăn lại.

Anh ta gắng gượng tỏ ra đau khổ, giọng trầm trầm như thể ai vừa tát cho mấy cái:

“Giai Giai… anh không đồng ý.”

“Ba năm yêu nhau, chỉ vì mẹ anh bị liệt mà em muốn dứt sao?”

“Em không muốn chăm bà, không muốn bị ràng buộc, anh cũng nhượng bộ rồi còn gì? Em còn chưa thấy đủ à?”

Chiêu “mềm” không xong, lại quay về lối mòn đạo đức trói buộc.

Tôi quá quen cái bài này rồi.

Cái kiểu đổi trắng thay đen, đảo chiều câu chuyện cho người ta mang tiếng vô tâm, bạc bẽo — tôi không rảnh dây dưa.

Tôi dứt khoát đáp:

“Tống Thừa Vũ, anh tính toán kỹ từng đường đi nước bước, rồi quay ra diễn vai nạn nhân để tôi thấy áy náy? Chính cái sự toan tính ấy khiến tôi phát tởm.”

“Nếu còn chút liêm sỉ, thì dứt khoát ký vào giấy đi. Còn không, tôi sẽ tự thân đến công ty anh, kể lại chi tiết chuyện anh outsourcing ‘lòng hiếu thảo’, rồi đẩy tôi làm bảo mẫu miễn phí cho cả nhà.”

Tôi nói đến đây thì đứng dậy luôn, khoác túi, định cùng bố mẹ rời đi.

Tống Thừa Vũ vội xông tới, định níu tay tôi lại.

Nhưng chưa kịp chạm vào, dì út tôi đã kịp bước tới chắn trước, gạt tay anh ta ra. Phía sau, mấy nam nhân viên của quán trà cũng lập tức xuất hiện, đứng chặn thành vòng bảo vệ.

Tôi khoác tay dì út, mỉm cười:

“Quên chưa giới thiệu — đây là dì út tôi, chủ quán trà này.”

“Nhân tiện nhắc luôn, đây là nơi công cộng, có camera từ mọi góc. Mấy đoạn ‘bàn bạc nội bộ’ ban nãy của nhà anh, quay rõ lắm.”

Nói dứt câu, ba người kia lén đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi sa sầm.

Còn chúng tôi thì quay người rời đi, để mặc họ đứng đấy, mỗi người một vẻ, đổ lỗi qua lại.

Dì út không quên ngoái lại nói thêm một câu:

“Cháu gái tôi không phải đứa biết nhẫn nhịn. Còn mấy chỗ đặt tiệc, xe cưới, nhà cung ứng… xử lý sớm cho gọn, tránh phiền toái về sau.”

Có lẽ là vì Tống Thừa Vũ cuối cùng cũng nghĩ thông, hoặc đơn giản là sợ ảnh hưởng đến hình ảnh cá nhân và sự nghiệp.

Tóm lại, hôm sau chúng tôi đã cùng nhau ra cục dân chính làm thủ tục hủy hôn.

Vì chưa đăng ký kết hôn, chưa sống chung, kinh tế độc lập, nên cũng không vướng víu gì nhiều.

Của anh ta vẫn là của anh ta, của tôi vẫn nguyên là của tôi — giải quyết gọn gàng.

Bố tôi cẩn thận, vẫn đi cùng suốt buổi để đảm bảo không có chuyện gì phát sinh.

Lúc bước ra khỏi cổng, Tống Thừa Vũ vẫn không chịu để yên.

Anh ta kéo tay tôi, cúi sát tai, nói bằng cái giọng đầy cay nghiệt:

“Cố Giai, em mang thai con tôi rồi, xem ai còn dám lấy em nữa.”

“Cho dù em bỏ, thì cũng là đàn bà từng nạo phá thai. Một đoá hoa tàn — thứ tôi đã xài rồi.”

Người ta nói đúng thật: khi còn yêu thì mật ngọt chết ruồi, lúc hết yêu thì lời nào cũng như dao sắc.

Tôi cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.

Tôi hít sâu một hơi, nhếch môi cười khẩy:

“Anh à, chơi ai thì còn chưa biết.”

“Nể tình anh từng cố gắng làm tôi ‘vui vẻ’ hai năm qua, tôi nói cho anh biết — tôi không có thai. Muốn xem giấy khám không?”

“Còn anh, tôi khuyên chân thành: đi kiểm tra lại sức khoẻ sinh sản đi. Nhỡ sau này tuyệt tử tuyệt tôn, đừng có trách ông trời.”

Sắc mặt Tống Thừa Vũ tái mét, hai mắt đỏ ngầu như muốn thiêu người.

“Giai Giai, có chuyện gì đấy con?”

Bố tôi từ xa bước tới, giọng nghiêm khắc.

Tống Thừa Vũ lập tức thu lại bộ mặt hung hăng, đứng im lặng như tượng đá, để mặc bố con tôi rời đi.

Anh ta vẫn chưa hề biết — chỉ một tháng sau, thứ mà anh ta coi là bảo bối sự nghiệp cũng sẽ chẳng còn.

Sau khi hủy cưới, tôi dồn toàn bộ tâm trí vào công việc.

Dự án tôi đang phụ trách là quy hoạch mảng xanh cho khu đô thị mới — phương án của nhóm tôi đã vượt qua vòng sơ khảo, đang có cơ hội rất lớn thắng thầu.

Nếu giành được dự án này, không chỉ danh tiếng và thu nhập, mà ngay cả vị trí trong ngành cũng sẽ được khẳng định.

Ngoài giờ làm, tôi vẫn thi thoảng lên mạng xem tình hình bên nhà họ Tống.

Có lẽ giận quá hóa quên, hai chị em nhà ấy vẫn chưa chặn tôi.

Mẹ Tống đã qua cơn nguy kịch, chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.

Đúng như bác sĩ chẩn đoán: bà bị liệt nặng, cần có người chăm sóc chuyên biệt.

Vì chuyện của tôi, Tống Thừa Vũ cãi nhau to với gia đình, ép Tống Nhạn phải ở viện trông mẹ.

Cô ta bị bố và anh trai gây sức ép nên đành phải làm theo.

Nhưng tính khí thì khỏi nói — cô ả ghét cay ghét đắng việc chăm sóc người bệnh. Cả ngày ôm điện thoại chơi game, vờ như không nghe, không hiểu.

Mẹ cô ta thì méo mồm, khó nói, cần giúp đỡ mọi việc — cô ta lại cứ phớt lờ. Đến giờ cho thuốc cũng mặc kệ, trở mình cũng không, vệ sinh cá nhân thì càng không ngó ngàng.

Kết quả, vài hôm sau, mẹ cô ta bị loét lưng, đau đến mức kêu trời.

Bệnh nhân và người nhà cùng phòng đồng loạt phàn nàn, chê bai đủ đường, không ai muốn ở cùng.

Bất đắc dĩ, Tống Thừa Vũ phải móc tiền chuyển mẹ sang phòng riêng, rồi thuê thêm người chăm.

Gần một tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc xuất viện.

Để đỡ phiền phức, họ đưa bà vào trung tâm phục hồi chức năng. Chi phí mỗi tháng không nhỏ.

Ba mươi ngày suy xét cũng kết thúc.

Dưới áp lực của tôi, Tống Thừa Vũ đành ký đủ giấy tờ hoàn tất thủ tục ly hôn.

Tiền sính lễ trả đủ, các khoản phí cũng thanh toán rõ ràng — từ nay về sau, đường ai nấy đi.

Lúc đầu, tôi vốn định để lại cho anh ta một đường lui. Dù sao anh ta làm việc trong công ty của chú tôi cũng chưa từng gây ra sai sót gì lớn. Nhà họ giờ cũng bết bát, thu nhập này với họ là cả một sự sống còn.

Tôi còn định xin chú tha cho anh ta một con đường…

Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra — cái nhà họ Tống ấy, không cắn được thì sẽ quay ra cào cấu, vu khống đủ điều.


Gần đây tôi dồn toàn bộ tâm sức vào dự án khu đô thị mới, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn với bản thiết kế.

Ấy vậy mà, dạo gần đây, tôi bắt đầu thấy không khí trong công ty có gì đó… lạ lạ.

Đồng nghiệp bỗng dưng trở nên kỳ quặc — cứ hễ tôi bước qua là có người thì thào, người liếc mắt. Mấy ánh nhìn lén lút, những cái cười gượng gạo, tất cả như muốn giấu giếm điều gì.

Đi vệ sinh cũng chẳng yên. Lúc rửa tay soi gương, tôi còn nghe văng vẳng sau lưng mấy câu xì xào đầy ẩn ý.

Thấy không ổn, tôi chủ động hỏi vài người cấp dưới. Ban đầu họ cứ ậm ờ, đánh trống lảng. Nhưng tôi đâu dễ bỏ qua.

Bị tôi “ép cung” một hồi, cuối cùng cũng khai thật.

Thì ra mấy hôm nay, trong công ty đang rộ lên một tin đồn kinh thiên động địa.

Rằng tôi là loại đàn bà lạnh lùng, vô tình, bạc nghĩa, lòng dạ sắt đá.

Bảo rằng tôi sắp cưới đến nơi, vậy mà khi biết mẹ chồng tương lai bị liệt, sợ bị ràng buộc nên lập tức hủy hôn.

Người ta còn kể lể rằng anh người yêu kia si tình hết mực, yêu tôi ba năm trời, chăm bẵm từng ly từng tí.

Đỉnh điểm là — tôi sợ vướng bận đến mức sẵn sàng phá bỏ đứa con trong bụng, chỉ để tuyệt tình.

Tóm lại, trong miệng thiên hạ, tôi bị biến thành nhân vật phản diện: độc ác, tham vọng, ích kỷ không có tình người.

Còn Tống Thừa Vũ thì thành nạn nhân tội nghiệp, kẻ si tình bị phụ bạc giữa lúc gia đình hoạn nạn.

Dân công sở vốn nhiều áp lực, giờ lại vớ được “quả dưa hấu to” thế này thì ai mà không hóng. Ai cũng rảnh rang bàn tán, chờ xem tôi bẽ mặt thế nào.

Quả nhiên, chưa đến giờ tan ca, giám đốc dự án đã gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng.

Giọng ông ấy rất nhẹ nhàng, nhưng từng lời lại khiến tôi như nuốt phải đá.

“Cố Giai à, tôi biết cô tâm huyết với dự án này, nhưng… Tổng Giám đốc Vương bên đối tác vừa gọi điện tới, tỏ ý muốn xác minh… một số thông tin cá nhân của cô.”

“Công ty thì dĩ nhiên tin tưởng cô tuyệt đối. Nhưng… nếu xét về lợi ích chung, hay là… cô tạm rút khỏi dự án này, chuyển sang phụ trách mảng khác?”

Ông ấy giơ hai tay ra, gương mặt đầy ái ngại:

“Bản thiết kế là do cô làm ra, chẳng ai hiểu rõ bằng cô. Nhưng… mong cô thông cảm.”

Tôi nghe mà sôi máu.

Tôi thực sự muốn lập tức dịch chuyển đến trước mặt Tống Thừa Vũ, táng cho hắn vài cái cho hả giận.

Hắn tưởng tôi là loại con gái chân ướt chân ráo, không ai chống lưng chắc?

Đụng đến sự nghiệp mà tôi dốc hết tâm huyết — là đụng đến giới hạn cuối cùng của tôi.

Tôi bình tĩnh đáp với giám đốc:

“Chuyện này là hiểu lầm, tôi xin hai ngày. Tôi sẽ làm rõ mọi chuyện, đảm bảo danh tiếng công ty không bị ảnh hưởng.”

Tan làm, tôi tức tốc tìm đến chú út — Cố Huyền.

Sáng hôm sau, Tống Thừa Vũ chính thức rút khỏi Tập đoàn Huyền Vũ.

Chưa hết, hắn còn lặng lẽ mò đến công ty tôi, cúi đầu xin lỗi, bộ dạng ngoan ngoãn, khúm núm như học sinh phạm lỗi.

Để chứng minh thành ý, hắn còn quay một đoạn video giải thích rõ ràng: tất cả chỉ là lời đồn, do chính em gái hắn bịa đặt. Việc hủy hôn là do lỗi của hắn, không liên quan gì đến tôi.

Cộng thêm đoạn clip ghi hình từ trà lâu của dì út, cả công ty tôi lúc ấy mới vỡ lẽ mọi chuyện.

Ánh nhìn dè chừng tan biến, mấy lời thì thầm cũng lặn mất tăm.

Tôi còn đích thân đến gặp Tổng giám đốc Vương bên phía đối tác.

Chị ấy ngoài bốn mươi, ăn nói từ tốn, phong thái trí thức, điềm đạm và cực kỳ sắc sảo.

Tôi không vòng vo, kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi chân thành nói:

“Chị Vương, nếu vì chuyện cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến dự án, thì tôi sẵn sàng rút lui, không oán trách.”

Ngờ đâu, chị chỉ cười nhẹ:

“Ngay từ khi nói chuyện, tôi đã thấy em là người chững chạc, chân thành. Phương án của em rất xuất sắc, chúng tôi rất mong được hợp tác.”

Hôm ấy, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.

Sau này tôi mới biết, chị gọi điện xác minh không phải vì nghe tin đồn mà nghi ngờ, mà là vì phương án của tôi quá nổi bật trong vòng xét duyệt lại. Chị chỉ muốn chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm người.

Chuyến đi ấy của tôi, chẳng khác nào liều thuốc an thần cho bên đối tác.

Dự án thuận lợi ký kết, tôi phấn khởi gọi điện mời chú út đi ăn mừng.

Chú chỉ hơn tôi mười sáu tuổi, từ nhỏ đã chiều tôi như chiều con gái ruột.

Hồi tôi học đại học, bố mẹ cho tiền sinh hoạt, chú còn dúi thêm, sợ tôi thiếu thốn.

Vợ chú — tức thím tôi bây giờ — cũng là người tôi góp công theo đuổi hộ mới cưới được.

Trong bữa ăn, tôi liên tục tra hỏi chú đã “xử” Tống Thừa Vũ kiểu gì mà hắn ngoan như chó con.

Chú phá lên cười:

“Ôi dào, trên thương trường bao nhiêu năm, vài ba thằng cáo non chó con thế này, chú xử còn nhanh hơn chớp.”

“Nó không hiếu thảo thì về mà chăm mẹ. Lại còn đi đạo đức giả, bắt người khác gánh hộ, ngứa mắt thật.”

“Còn lại con đừng hỏi, cái tức này, chú muốn thay con xả từ lâu rồi.”

Tôi nhìn chú, mắt rưng rưng:

“Chú ơi, chú tốt với con thật đấy.”

Chú bật cười ha hả:

“Gặp chuyện gì, chú cũng sẽ là người chắn gió che mưa cho con.”

Nửa tháng sau, Tống Thừa Vũ đứng chặn tôi dưới chân tòa nhà.

Tóc tai rối bù, mặt mũi phờ phạc, trông chẳng còn chút dáng dấp bảnh bao, khí chất ngút trời như trước nữa.

Thấy anh ta lấp ló, tôi cảnh giác chỉ tay lên camera:

“Anh định làm gì? Ở đây có camera giám sát đấy.”

Anh ta vội vã xua tay:

“Giai Giai, em đừng hiểu nhầm, anh chỉ… nhớ em quá.”

Tôi lạnh nhạt:

“Chúng ta chia tay rồi. Anh quên à?”

“Anh nhớ. Nhưng… mình nói chuyện một lát được không?”

Giọng anh ta lộ rõ vẻ van nài.

Tôi liếc đồng hồ:

“Được, ra quán cà phê trước cổng. Tôi bận, chỉ rảnh đúng một ly cà phê thôi.”

Vừa ngồi xuống, anh ta đã hỏi:

“Em vẫn uống như cũ chứ?”

Tôi đáp:

“Tôi tự chọn. Uống thử món mới xem sao.”

Sau khi gọi đồ, anh ta nhìn trước ngó sau, rồi hạ giọng:

“Giai Giai, nể tình anh từng đối xử tốt với em, em có thể nói với chú Cố một tiếng, xin chú cho anh quay lại làm việc được không?”

“Em cũng biết, nhà anh giờ đang rối tung rối mù, anh thực sự cần công việc đó.”

Đúng là thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Mới vài tháng trước còn quấn quýt như hình với bóng, vậy mà giờ đây nhìn anh ta, tôi không buồn rơi một giọt cảm xúc.

Anh ta than thở:

“Anh sai rồi… thật sự không ngờ chú Cố lại là chú ruột em.”

Tôi hỏi lại:

“Ý anh là nếu biết từ đầu, anh đã không đối xử tệ với tôi như vậy?”

“Điều anh tiếc, chẳng phải là bỏ lỡ tình cảm của tôi, mà là không kịp ‘ôm chân’ Tổng giám đốc Cố?”

Anh ta cuống lên giải thích:

“Không phải! Anh yêu em thật lòng! Anh thực sự muốn cưới em!”

“Hay là… mình quay lại đi?”

Tôi uống hai ngụm cà phê, bình thản lau miệng rồi mỉm cười:

“Tống Thừa Vũ, anh có biết vì sao nhà tôi im lặng, không nói nửa lời về thân thế tôi không? Là vì muốn giữ thể diện cho anh đấy.”

“Chuyện chăm sóc mẹ anh, có biết bao cách giải quyết. Nhưng anh lại chọn cách… phá nát đôi cánh của tôi, dìm chết lòng tự trọng của tôi, biến tôi thành một con hồng mềm để nhà anh bóp nặn theo ý muốn.”

“Anh không nhận ra à? Vấn đề lớn nhất của anh là trong xương cốt đã coi thường phụ nữ. Mà đó — là thứ tôi không thể nào chấp nhận được.”

“Tôi có thể yêu anh, hiểu và bao dung cho anh. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thành con ngốc, để mặc người ta dắt mũi.”

Anh ta ngây người nhìn tôi, mãi mới thốt lên được một câu:

“Cố Giai… xem ra, anh chưa bao giờ thực sự hiểu em.”

Tôi gật đầu:

“Chuẩn rồi. Anh đâu có tôn trọng tôi, thì lấy gì mà yêu cho tử tế?”

Tôi uống nốt ngụm cà phê cuối, đặt cốc xuống bàn:

“Món mới ngon phết. Anh cũng nên thử cái gì mới đi.”

Tôi đứng dậy bước ra ngoài. Cảm nhận rõ ánh mắt nuối tiếc của anh ta vẫn dõi theo sau lưng.

Tôi dừng bước, quay đầu lại:

“Lúc anh bắt tôi nghỉ việc, không nghĩ tôi cũng biết đau à?”

“Chuyện chú tôi quyết thì tôi không can thiệp. Anh lo mà thu xếp cho nhà mình đi.”

Nói rồi, tôi rời khỏi quán, không quay đầu lại nữa.

Về sau, tôi vẫn âm thầm cập nhật tình hình nhà Tống Thừa Vũ qua vài mối quen biết.

Cuộc sống của họ sau cú sốc đó đúng là rối bời.

Người khổ nhất vẫn là mẹ anh ta — liệt toàn thân, muốn uống ngụm nước cũng phải có người bón.

Tống Thừa Vũ thất nghiệp, thu nhập tụt dốc thê thảm, không cáng nổi chi phí thuê người chăm mẹ, đành đưa bà về nhà.

Thuê hết người này đến người khác, nhưng chẳng ai trụ nổi lâu. Ai cũng kêu nhà họ khó tính, việc thì nhiều, lương thì thấp, lại hay quát tháo sai bảo như chủ thời xưa.

Thế là bị gọi luôn biệt danh: nhà Tống bóc lột.

Tống phụ thì đùn đẩy cho con gái — bắt Tống Nhạn chăm mẹ.

Tống Nhạn thì ngày nào cũng cáu bẳn, chửi đổng không ngơi, rảnh phát là đi xem mắt tìm đường “thoát thân”.

Gặp may, cô ta vớ được anh chồng trong một khu ổ chuột nội thành, cưới chớp nhoáng trong vòng hai tháng.

Tống phụ còn tranh thủ hốt được mớ sính lễ, khiến nhà chồng bên kia uất đến tận cổ.

Nhưng ai ngờ, nhà ấy lại nghiêm như quân đội. Cô ta vừa về đã phải dậy sớm nấu cơm, giặt giũ, hầu hạ cả nhà chồng, lại còn bị giục đẻ như lên kế hoạch sản xuất.

Tống phụ thì vô tâm kinh khủng. Ngày ngủ như chết, tối mò ra công viên đánh cờ với hội già, chẳng mấy khi đoái hoài tới nhà.

Bị người ta nói mới chịu về, mà cũng chẳng thay đổi được mấy phần.

Thương mẹ, Tống Thừa Vũ đành gác hết sĩ diện, tự tay chăm sóc.

Anh ta tiều tụy đi trông thấy. Không kiếm được việc, đành bán nốt căn nhà bố mẹ đang ở, gom cả nhà về sống tạm trong căn hộ cưới mà tôi và anh ta từng cùng đứng tên.

Muốn thoát khỏi vũng lầy, anh ta cũng cuống cuồng đi xem mắt. Nhưng cứ nói đến chuyện mẹ liệt là ai nấy đều “quay xe”, không ai dám bén mảng.

Mãi hai năm sau, có họ hàng dưới quê giới thiệu một cô giúp việc hơn hai mươi tuổi.

Cô ấy xuất thân khổ cực, học chưa hết cấp 1 đã nghỉ, quanh năm chăm em, làm ruộng. Vậy mà lại không hề ngại ngần chuyện chăm người bệnh.

Cô ấy tận tụy đến mức người nhà họ Tống ai cũng sửng sốt: từ bón cơm, lau rửa, xoa bóp… đều làm đâu ra đấy.

Nhờ đó, nhà cửa gọn gàng, mẹ anh ta cũng được chăm sóc tử tế.

Tống Thừa Vũ nhờ vậy mới rảnh tay tìm việc.

Nhưng sau hai năm “biến mất”, tay nghề mai một, hồ sơ gửi đi khắp nơi mà chẳng ai nhận.

Cuối cùng, đành chấp nhận làm công nhân trong xưởng thuộc một công ty dược nhỏ.

Dù vậy, anh ta vẫn bám chặt lấy công việc ấy như người chết đuối vớ được phao.

Rồi anh ta cưới luôn cô giúp việc.

Người nhà Tống thì khen nức nở: “Đúng là duyên trời định, chẳng ai hợp hơn.”

Có lẽ… họ nói đúng.

Người phù hợp mới là người tốt nhất.

Còn tôi, vẫn miệt mài trên con đường sự nghiệp, sống hết mình với giấc mơ từ thuở sinh viên.

Dưới sự dẫn dắt của tôi, nhóm dự án liên tục giành thắng lợi trong những lần đấu thầu khốc liệt.

Những công trình do tôi thiết kế mọc lên khắp thành phố, tỏa sáng rực rỡ như những mảng xanh giữa lòng đô thị chật chội.

Mỗi lần dắt người thân, bạn bè đi qua, tôi đều nở nụ cười tự hào:

“Nhìn kìa, cái khu đấy là do tôi thiết kế đấy. Đẹp không?”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.