Hộp Nhạc Di Động

Chương 10



Chương 10:

Ta trơ mắt mà nhìn ngọn lửa ở trước mặt ta lan rộng, trong lòng âm thầm nói với chính mình:

“Nhịn lại, không thể kêu đau.”

“Quyết không thể.”

Trước điện ồn ào, chắc là thấy ánh lửa.

Ta tự an ủi: Trong cung có vòi rồng, trước mắt không tính là nghiêm trọng.

Chờ mọi người dập lửa, Lục Yên cũng sẽ đi theo vào, hắn sẽ sống sót.

Cuộc đời hắn sẽ được bình yên và hạnh phúc.

Ta sẽ ở trên trời nhìn hắn.

Ngọn lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thiêu tới trước mắt ta. Ta nhắm mắt lại đón nhận chết.

Giây tiếp theo, cửa chính điện đột nhiên bị đá tung ra. Một giọng nói lo lắng vang lên:

“Nương tử!”

Ta mở mắt.

“Đi đi! Đừng vào!”

Nhưng đã chậm, hình bóng quen thuộc kia xuyên qua ánh lửa, không màng tất cả mà chạy tới bên cạnh ta.

“Nương tử, nàng có sao không?”

“Ta mang nàng ra ngoài.”

Ta lắc đầu điên cuồng, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.

“Chàng đi đi! Cố gắng sống sót!”

Trong cung không thể mang binh khí, Liên Nhi lại dùng xích sắt để trói ta. Lục Yên vất vả hồi lâu, cuối cùng, khuôn mặt đỏ bừng, dùng tay không bẻ gãy sợi dây xích.

Nhưng lúc này hắn cũng hơi kiệt sức.

Hai ta đỡ nhau chạy ra khỏi đại điện.

Khi vừa bước tới cửa, một thanh xà lửa bất ngờ rơi xuống.

“Nương tử cẩn thận!”

Lục Yên dùng hết sức đẩy ta ra ngoài.

Ta được những người bên ngoài đỡ lại.

Nhưng Lục Yên đã bị nhấn chìm trong biển lửa.

“KHÔNG!

“Lục Yên!”

Ta lao như điên về phía lửa.

Hoàng Thượng thấy vậy vội ngăn ta lại hét lớn:

“Ngươi điên à?!”

“Lục Yên liều mạng để cứu ngươi! Có chạy vô cũng không thể cứu được hắn!”

Ta đẩy hoàng đế ra bằng mọi giá.

“Ta sẽ không bao giờ để Lục Yên một mình!”

“Chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, thiếu một phút cũng không được!”

“Cho dù hắn có bị đốt thành nắm tro, ta vẫn sẽ ở bên hắn!”

Đúng lúc ta đang định lao vào đại điện thì một vật hình tròn trong đại điện đột nhiên lăn về phía ta.

Ta theo phản xạ né qua một bên.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:

“Hoàng huynh! Huynh dám lấy một cái hoàng kim đài rỗng ruột lừa gạt ta!”

“Bên trong là một lu nước.”

“Không đủ tiền? Không đủ tiền thì đừng thưởng!”

Mọi người tập trung nhìn vào.

Hóa ra Lục Yên đã dựng hoàng kim đài lên và phát hiện bên trong rỗng, thậm chí còn chứa nước.

Vì vậy hắn làm ướt mình rồi chui vào hoàng kim đài.

Giống bánh xe’ mà thành công lăn thoát.

Nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt còn sống, chân ta yếu ớt ngã xuống, nước mắt chảy dài trên mặt.

Một đôi tay đưa ra trước mặt ta, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Nương tử, cho dù ta không chết, nàng cũng không cần phải buồn đến mức khóc chứ?”

Ta “…”

Ngẩng đầu lên, những ánh mắt trêu chọc đó đang đổ dồn vào ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.