Tôi run bần bật trong phòng mật thất.
Tạ Du liếc mắt:
“Parkinson thường gặp ở tuổi 55. Cô đủ tuổi rồi à?”
Tôi: “……”
Bình luận đang cười rôm rả, bỗng đông cứng.
Vì tôi dúi bàn tay run lẩy bẩy vào tay anh ta:
“Thương người già yếu chút đi.”
Tạ Du: “……”
Bình luận: “?!”
1
“Gan tôi to lắm!”
“Phim kinh dị xem một mình, ngủ vẫn khò ngon!”
“Sợ bóng tối? Xin lỗi, mắt tôi có chế độ hồng ngoại!”
Tuyên bố oai phong đó là của tôi, trong buổi phỏng vấn show Bạn Không Trốn Thoát Được.
Muốn làm khách mời cố định, tôi nói xạo như đúng rồi.
Người đại diện nhìn tôi như muốn đập đầu vào tường. Nhưng vì cát-xê cao, chị nhịn.
Sau khi ký hợp đồng, chị vỗ vai tôi:
“Làm quen cảm giác gan dạ đi, tôi sợ tổ chương trình kiện cô tội lừa đảo thật đấy.”
Tôi cảm động cầm tay chị:
“Chị là người duy nhất thương em… Đi! Vào phòng mật thất chơi thử với em nha~”
Người đại diện: “……”
2
Tôi bước ra khỏi mật thất, mặt trắng bệch như sáp, vẫn cố lươn:
“Ổn mà… hơi rung thôi.”
Người đại diện cười sặc:
“Cô leo khỏi người tôi rồi hãy nói tiếp.”
Tôi ôm chặt chị ấy như bám phao, tự thôi miên:
“Không sao… chương trình bảo không kinh dị… chỉ phá án thôi…”
“Với lại còn đồng đội mà, ha ha ha…”
Nghĩ lại lúc đó, tôi chỉ muốn tự vả.
3
Ghi hình tập đầu, tôi lại gáy vang phỏng vấn cá nhân:
“Sợ gì! Tôi gan to lắm!”
“Gặp nguy hiểm, tôi chắn trước mặt đồng đội liền!”
Tự tin gật gù khen mình thông minh…
Cho đến khi rút được thẻ vai diễn, ngẩng đầu nhìn thấy—Tạ Du, ảnh đế.
“……”
Tôi nhắm mắt, gửi lời chia buồn cho chính mình.
4
《Bạn Không Trốn Thoát Được》– game show phá án kết hợp thoát mật thất.
Mỗi tập, bốc thẻ nhận vai, lần manh mối giải nhiệm vụ.
Và rồi… tôi nhìn thẻ của mình: 【Bạn có một người yêu – Kỷ Miên】
Linh cảm xui xẻo trào dâng. Tôi ngẩng đầu – đụng ngay ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của Tạ Du.
Đừng là anh ta, đừng là anh ta, xin đừ—
Tạ Du lười biếng mở miệng:
“Cô là Hứa Giai?”
Tôi nuốt nước mắt gật đầu:
“Ừm… chồng à.”
Tạ Du: “……”
5
Bình luận trực tiếp xôn xao:
【Tạ Du bị gọi “chồng” mà nghẹn như hóc xương gà =))))】
【Châu Vãn An mặt đơ gọi chồng, tôi cười rớt quai hàm!】
【Mặt đau khổ thấy rõ, không diễn mà như diễn =))】
【Anh chồng câm Tạ Du của tôi đâu rồi =)))】
【Mở miệng ra toàn đâm người khác, tôi mà là Giai cũng tuyệt vọng thôi!】
【Tôi chịu được, đẹp trai là được tha thứ hết!】
【Tôi cũng vậy, xin cho tôi địa chỉ!】
6
Tạ Du nhìn tôi kiểu “sao số tôi khổ thế này”, tôi đáp lại nụ cười “chết rồi đời tôi cũng vậy”.
Cùng tổ với Tạ Du = ký đơn nhập viện tinh thần.
Anh này nổi tiếng miệng dao kéo, chửi không chừa ai, bất kể giới tính hay thứ tự xuất hiện.
Mà tôi… mới vô đã la như cháy nhà, có khi lát nữa được tiễn về bằng trực thăng y tế.
7
Rút thẻ xong, ai cũng bị bịt mắt, đeo tai nghe.
Trước mắt tối như mực, bên tai là nhạc creepy rền rĩ.
Người mặc đồ đen còn chưa kéo tôi đi, tôi đã run như cầy sấy.
Không nhìn, không nghe, tôi theo bản năng bám lấy cánh tay “hắc y nhân” như bám phao cứu sinh.
Không biết đi bao lâu, vừa mở mắt ra đã nghe giọng Tạ Du lạnh như tủ đông:
“Cô kéo thêm tí nữa là tay tôi rời ổ khớp luôn rồi.”
Tôi chớp chớp mắt nhìn theo ánh mắt anh:
“……”
Ờ ha… Bảo sao đồ đen mà dáng ngon thế… thì ra là chồng tôi.
8
Tôi lập tức buông tay, không quên tranh thủ khen khéo:
“Không hổ là chồng tôi, tay ôm vào an toàn chuẩn quốc tế.”
Tạ Du: “……”
Ủa? Không phản pháo? Hơi lạ.
Tôi liếc sang – tai anh đỏ như gấc hấp. Hmm, lạ thật đó nha.
Anh vờ bình tĩnh mở cửa duy nhất trong phòng – bên ngoài tối thui như bụng cá.
Đèn vàng trong phòng le lói rọi ra chút xíu, như thể ánh sáng cũng sợ hãi mà rút về.
Tôi âm thầm níu mép bàn, sợ chân mềm quá ngã gục như cây chuối.
May sao anh đóng cửa lại, chưa kịp thở phào đã nghe giọng thản nhiên:
“Tìm trong phòng xem có gì dùng được, còn phải ra ngoài tìm người hợp nhóm.”
Chồng ơi, anh tỉnh bơ vậy là em sợ nha.
9
Lục lọi xong, mỗi người một cây đèn pin – tí an ủi tinh thần.
Nhưng khi Tạ Du mở cửa, cảnh vật ngoài kia vẫn đen đặc như mực xó bếp.
Tôi âm thầm lết lại gần anh, ôm tay, ngẩng đầu chính nghĩa đầy mình:
“Chồng đừng sợ, có em bảo kê rồi.”
Tạ Du: “……”
Chồng không nói, chồng chỉ muốn bật khóc.
10
Tạ Du nhíu mày. Tôi tưởng sắp bị chửi, ai ngờ anh chỉ hít sâu, lạnh nhạt:
“Buông tay.”
Tôi nhìn ra ngoài đen như mực, quay lại nhìn anh – cao to, vai rộng, mặt như mây giông.
Tôi ôm chặt hơn nữa:
“Chồng à, anh lạnh lùng vậy là ‘bảy năm ngứa’ rồi đúng không?”
Tạ Du: “……”
Thẻ thân phận ghi mà – vợ chồng năm thứ bảy, chuẩn bài luôn.
11
Bình luận trực tiếp nổ tung:
【Lần đầu thấy Tạ Du bị nghẹn họng luôn á trời =))】
【Châu Vãn An: Chồng ơi, chồng mở miệng đi chồng ơi!】
【Tạ Du chắc đang nhập vai quá sâu, không dám chửi vợ sợ bị kiện =)))】
【Đúng là ảnh đế, nhập vai tới tận não!】
【Tạ Du: Nhưng mà… cô ấy cứ gọi tôi là chồng kìa!】
12
Tạ Du siết quai hàm, tôi nghe răng anh phát ra tiếng “crack”.
Anh gạt tay tôi, xoa trán: “Ra ngoài.”
Tôi nhìn gương mặt u ám và hai tai đỏ như đèn xe báo rẽ, bèn tự giác ngưng cà khịa.
Rón rén đến cửa, tôi đưa mũi chân ra thử — rụt lại. Lại thò ra — rồi lại rụt.
Tạ Du khoanh tay, chất giọng mỉa mai bật lại:
“Làm gì đấy? Nhảy ba lê à?”
Tôi mặt lạnh tanh:
“Chồng ơi.”
Ngay lập tức, giữa hai hàng lông mày anh xuất hiện một chữ “khổ”.
Tôi mỉm cười: Trúng tử huyệt rồi, né sao nổi!
13
“Chồng à, em chỉ thử cửa cho an toàn thôi, lỡ có cơ quan lại làm anh bị thương thì sao~”
Tạ Du: “……”
Anh nhìn ra ngoài, rồi nhìn tôi, bỗng cười nhạt:
“Không phải cô sợ đấy chứ?”
Tôi dựng thẳng lưng, hô hào chính khí:
“Sợ cái gì! Ai sợ ai!”
Anh nhướn mày ra hiệu: “Vậy bước đi.”
Tôi cắn răng bước ra ba bước nghiêm chỉnh… rồi chân nhũn ra như mì trụng.
Mẹ ơi, tối đen như hũ nút!!
Tôi giật lùi theo bản năng, đụng trúng vật cứng, rồi tụt thẳng xuống.
“Tsk. Đây là chân hay sợi phở vậy?” – Tạ Du mồm chê nhưng tay thì đỡ gọn gàng.
Tôi tranh thủ bám chặt lấy tay anh:
“Chồng à, anh vừa cứu mạng em đó.”
Tạ Du: (bật chế độ tắt tiếng) “……”
14
【Phát hiện nút “tắt tiếng” của Tạ Du: gọi “chồng”. =))))】
【Châu Vãn An mở mồm là Tạ Du ngậm miệng. Auto phản ứng =))】
【Ơ khoan! Mọi người bỏ qua trọng điểm nè! Ảnh bế cổ lên áaaa! Một tay luôn!!】
【Bế xong còn ôm sát! Trời ơi, vợ chồng gì mà chemistry bùng nổ vậy trời!!】
15
Tựa vào tay Tạ Du, cảm giác an toàn lên max.
Tôi tranh thủ gợi ý:
“Hay mình đi kiểu này luôn nha? Còn có thể dìu nhau nữa~”
Tạ Du phản xạ như AI kích hoạt:
“Cô nhầm khái niệm ‘dìu’ với khỉ leo cây rồi đấy.”
Vừa dứt miệng nửa câu thì anh đột nhiên ngưng bặt, hô hấp nhẹ hẳn.
Tôi liếc trộm – hình như… anh hơi sợ?
Tôi nhỏ giọng thử:
“Chồng ơi~?”
Tạ Du lập tức “tsk” một tiếng, hối hận toàn tập.
Tôi ôm bụng cười như được mùa.
16
Đang vui chưa lâu, khoé mắt tôi bỗng thấy thứ gì lóe qua trong vùng sáng đèn pin.
Cứng đờ. Bám chặt tay anh:
“Anh thấy… cái đó không?”
Tạ Du im lặng, định bước tới xem.
Tôi phát hoảng, kéo lại:
“Đừng đừng đừng đi mà!”
Nhưng kéo kiểu gì cũng bị anh kéo ngược lại. Anh còn bonus châm chọc:
“Sợ thì cứ nói đại.”
Chúng tôi đang giằng co thì thứ đó lại lóe qua ngay trước mặt.
Tôi lập tức nhảy bổ lên người anh.
Tạ Du đẩy tôi ra bản năng, tôi vận hết nội công bám dính lấy anh:
“CHỒNG ƠI CHỒNG ƠI CHỒNG ƠI!!”
Anh: “Cô biết gọi tôi là chồng, chứ không phải thú cưỡi hả?”
Tôi: “……”
17
May là anh chỉ cà khịa, chứ lần này không đẩy tôi ra. Tay kia cầm đèn pin quét một vòng.
Tôi suýt cảm động rơi nước mắt.
Ánh đèn lia tới tượng thạch cao, đằng sau như có gì đó.
Tạ Du thử rút tay ra (tôi ôm vẫn chưa buông), không rút nổi, đành nói:
“Cô thò tay vào lấy thử đi.”
Tôi nhắm tịt mắt, rụt rè mò mẫm – vừa chạm cái gì là rút tay lại ngay!
Là… một cái điện thoại! Chắc manh mối rồi.
Tôi sáng rỡ mặt mày:
“Anh giỏi quá chồng ơi!!”
Đèn pin quét ngang mặt anh – tôi thấy rõ một nụ cười thoáng vụt qua.
18
Tạ Du dắt tôi đến phòng khách, mục tiêu: tìm công tắc đèn.
Chưa kịp bật gì thì “rắc rối bật trước” – một tiếng động lạ vang lên.
Tạ Du ra hiệu “suỵt”, cả hai lén lại gần.
Bụp! – Đâm sầm vào cái gì đó ngay khúc cua!
Tôi hét như gặp ma, Tạ Du phản xạ kéo tôi ra sau, đèn pin rọi thẳng ra.
Thấy mặt Vương Hạo tái mét:
“Châu Vãn An! Cô hét kiểu đó là tôi rớt tim thiệt đó!!”
19
Tôi hít một hơi, ngẩng đầu phản dame:
“Chiêu tấn công sóng âm đấy! Tôi cố tình doạ người mà!”
Tạ Du: “……”
Vương Hạo: “……”
20
Thì ra cả nhóm đã tụ họp ở phòng khách.
Đang đi tìm người thì bỗng có hơi thở sát bên tai tôi:
“Đừng đi xa tôi quá. Ai cũng có thể là hung thủ.”
Giọng anh trầm trầm, lạnh mà dính.
Tôi đỏ mặt, ôm tay anh, gật đầu như gà mổ thóc.
21
Cả nhóm chia manh mối rồi ngồi phân tích.
Đèn pin chỉ chiếu được mặt bàn, còn lại đen như mực tàu.
Mọi người ngồi vòng tròn thảo luận, tôi đứng mé ngoài, sợ góc tối có gì nhảy ra.
Có người quay lại hỏi:
“Vãn An? Cô thấy phương án nào hợp lý nhất?”
Tôi blink một phát, liền quay đầu sang cứu viện:
“Cách mà chồng tôi nói đó, chọn cách đó đi!”
Tạ Du: thở dài, nhắm mắt giả chết.
22
Không ai nói gì, rồi cả nhóm lại tiếp tục thảo luận.
Tạ Du mở mắt, lườm tôi.
Tôi cười trừ, giả vờ ngoan.
Anh khẽ kéo tôi sát lại, đẩy vào ngồi trong vòng.
Trước mặt là ánh đèn le lói, sau lưng là ngực anh ấm áp.
Còn bóng tối? Được anh đứng chắn hết phía sau.
Anh nói nhẹ như gió:
“Nhát gan.”
Tim tôi đập như trống hội, đứng hình toàn tập.
23
Bình luận trực tiếp:
【Tôi bị ảo giác hay gì mà trong bóng tối lại thấy bong bóng hồng quanh hai người kia vậy trời?!】
【Ngoài miệng thì “ai thèm!”, nhưng người thì dính như keo 502 =)))】
【Người ta lo phá án, hai người này thì lo… dán nhau =))】
【Tạ Du đúng kiểu: vừa cà khịa vừa che chở. Cưng xỉu!】
24
Đứng gần Tạ Du đúng là yên tâm… nhưng cái giọng trầm trầm của ảnh cứ vang bên tai làm tim tôi như muốn xin chuyển hộ khẩu luôn.
May mà mọi người chốt phương án nhanh – xuống hầm tìm chìa khóa.
Có đông người, tôi bớt sợ, lập tức chen lên định giải nhiệm vụ.
Mọi người rọi đèn pin về phía trước, tôi nghiêng đầu liếc người bên cạnh – biết thừa là Tạ Du mà vẫn ngó mãi không thôi.
Không ngờ ảnh kéo tôi lại gần, nhỏ giọng:
“Sợ thì nói. Nhìn tôi hoài làm gì, mê à?”
Tôi: “……” Thì đúng là mê thật đó…
25
Cho tôi xin thu lại câu “không sợ” vừa rồi.
Đèn pin rọi xuống hầm như không rọi, ánh sáng bị bóng tối nuốt trọn trong một nốt nhạc.
Tôi rón rén bám sát Tạ Du, tay run như cầy sấy.
Anh liếc xuống, lạnh giọng:
“Tuổi trung bình mắc Parkinson là 55. Cô đủ tuổi chưa?”
Tôi: “……”
Tôi nhét tay vào tay anh, mặt dày:
“Vậy thương người già yếu chút đi.”
Tạ Du: “……”
26
Tay anh khô ráo, ấm và hơi sần – cảm giác rất thật.
Ảnh vừa định rút ra thì tôi phản xạ nắm chặt lại, tay lạnh khẽ cọ lên mu bàn tay anh.
Tạ Du khựng lại.
Tay anh không rút nữa mà… siết chặt thêm.
Tôi nhỏ giọng:
“Tôi sợ…”
Anh “tsk” một tiếng, coi như đáp.
Trong bóng tối, không ai thấy hai bàn tay đang âm thầm nắm lấy nhau bên hông.
27
Ngoại trừ khán giả livestream thì… ai cũng “mù” thôi.
【Aaaaaaaaa nắm tay kìa má ơi!!!】
【Châu Vãn An bạo quá! Dám cầm tay trước luôn!!】
【Cô gái mạnh miệng kia cuối cùng cũng chịu thừa nhận là sợ rồi huhu】
【Đang căng như dây đàn, giờ tôi cười như con điên!】
【Tạ Du nắm lại rồi kìa!!! Tôi chính thức đu OTP này!!】
28
Tay đan tay, lòng tôi rung lên từng nhịp.
Mỗi lần cánh tay chạm nhẹ theo bước đi, tim tôi như bị vỗ một cái.
Thật ra ban đầu chỉ định thử chọc anh chơi, coi phản ứng ra sao.
Ai ngờ đâu… tự đốt trúng mình.
29
“Châu Vãn An, Tạ Du! Theo kịp đi!” – ánh đèn rọi thẳng tới.
Tôi hoảng như ăn trộm bị bắt, vội buông tay ra, lòng bàn tay còn ấm hừng hực.
“Đây đây!!” – tôi lao thẳng xuống cầu thang tầng hầm.
Và lập tức… trượt chân.
Chưa kịp hét thì đã bị kéo ngược lại bởi cánh tay ai đó.
“Gấp cái gì?” – Tạ Du lạnh giọng, đỡ tôi đứng vững mới chịu buông tay.
Tôi đứng đơ vài giây. Ừ thì… quê.
30
Hai đứa im lặng đúng vài giây.
Tôi tưởng anh sắp bước xuống nên lách sang bên, ai dè… bị nắm tay cái “rực”.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì nghe giọng trầm bên tai:
“Không phải sợ à?”
Lực siết mạnh hơn một chút, rồi anh thản nhiên dắt tôi bước xuống tầng dưới, như thể chuyện đó… hiển nhiên phải vậy.
31
Tôi còn đang mơ màng ngắm “tình tay đôi” thì…
RẦM!! – Cửa tầng hầm sau lưng đóng sập lại!
“Tạ Du?! Anh đóng hả?!”
“Cô thấy tôi rảnh vậy à?”
Cả nhóm lập tức hoảng loạn.
“Chết rồi, bị nhốt thiệt luôn?!”
“Chẳng lẽ ngoài 6 đứa tụi mình còn… ai khác?!”
“Thôi theo kế hoạch! Kiếm chìa khóa trước, rồi tính tiếp!”
Trong 3 giây, ai nấy đều chuyển sang chế độ search-and-rescue.
32
May mà tầng hầm không lớn, cả nhóm chia nhau soi đèn từng ngóc ngách.
“Thấy rồi!!” – Vương Hạo hét như trúng số, giơ lên một chiếc chìa.
Mọi người mừng rỡ như sắp lên thiên đường.
Nhưng chưa kịp bay thì một giọng bình tĩnh kéo tụt mood:
“Ơ… mở kiểu gì? Cửa có cái lỗ khóa nào đâu?”
Tập thể: “…”
Chìa thì có, mà không có ổ. Đúng kiểu: có đạo cụ nhưng không có sân khấu.
33
“Không thể nào không có lối ra.”
“Biết đâu có nút bí mật hay cơ quan gì đó!”
Ai nấy lập tức quay lại cày map lần nữa.
Tạ Du kéo tôi đến sát tường.
Cũng không hiểu sao, mới nắm tay có tí mà giờ thấy… quen thật.
Tay anh thì mò tường, mặt nghiêm túc như đang giải mã bom.
Tôi nhìn một lúc, nhớ ra nhiệm vụ của mình, định nói thì lại thôi.
Tạ Du liếc qua, cà khịa phát:
“Câm luôn rồi hả? Đổi genre sang kịch câm hả?”
Tôi: “……”
34
Cơn đỏ mặt và ngần ngại trong tôi biến mất sạch.
Tôi cười mỉm: “Chồng em tâm linh tương thông, không cần nói, anh cũng hiểu em nghĩ gì rồi~”
Tạ Du: “……” Cạn lời.
Anh giả vờ soi tường kỹ hơn, tôi không nhịn được, cù nhẹ khuỷu tay: “Chồng ơi, nhiệm vụ cá nhân của anh là gì?”
“Bảo vệ em.” – Anh đáp phăng.
Tôi sững người, mắt sáng lên: “Ôi, không hổ là chồng em~”
Anh bất ngờ không im lặng nữa, quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt đen láy dưới ánh đèn pin vàng nhè nhẹ.
“Còn nhiệm vụ em là gì?”
35
“Tôi hả…” – tôi giả vờ e thẹn: “Cùng chồng trốn khỏi đây!”
Anh ngẫm vài giây, “ừm”, rồi tiếp tục dò tường.
Tôi thở phào, dựa tường, soi đèn vào chỗ tay anh.
“Ơ? Lưng em bị cấn kìa.” Tôi đứng dậy, chiếu đèn lại phía sau.
“Chỗ lồi này trông lạ.” Tôi vỗ tay anh: “Cấn đau thật đó.”
Anh lại gần, sờ thử. “Cạch!” – tiếng cơ chế mở.
Anh cười nhếch mép: “Công chúa Hạt Đậu lập công.”
Tôi hất tóc: “Công chúa giá lâm, mọi người tránh ra!”
36
“Khụ khụ! Công chúa, tóc cô bay vô miệng tôi rồi!!” – Vương Hạo kêu oai oái sau lưng.
Cả nhóm cười ầm, tôi vừa xin lỗi vừa cười theo.
Tường từ từ dịch chuyển, Tạ Du kéo tôi lùi ra: “Cẩn thận nhé!”
Đèn pin chiếu thẳng khe hở mới mở.
Chờ mấy phút, không thấy gì, mọi người thở phào.
Lối đi hẹp, ai cũng lần lượt bước vào.
Vương Hạo đi đầu, mất hút trong hành lang.
Cả nhóm nín thở chờ.
Rồi tiếng anh vọng ra:
“Mau qua đây! Ra tới cửa lớn phòng khách rồi! Có cửa thoát rồi!!”
37
Mọi người thở phào, lần lượt chui vào hành lang.
Tôi với Tạ Du là cuối cùng.
Tôi không thích làm người đi sau cùng, bóng tối phía sau trông ghê ghê.
Chưa kịp than thì Tạ Du nhếch cằm:
“Cô đi trước.”
Tôi đơ vài giây, rồi gật đầu bước vào.
Đèn pin anh chiếu sáng, cộng đèn tôi khiến đường nhỏ sáng như ban ngày.
Đến khúc rẽ, tôi quay lại nhìn Tạ Du — ánh đèn chiếu thẳng mặt, chói muốn mù.
“Tới đi, tôi ngay sau cô.” Anh nói nhàn nhạt, rồi cúi người bước vào, giữ khoảng cách vừa đủ để soi đường cho tôi.
38
Chưa đi được bao lâu thì ánh sáng từ ngoài tràn vào.
Nghe tiếng chân phía sau, tôi hít sâu, tăng tốc.
Ra đến cửa thoát, nhìn quanh thấy Vương Hạo đứng không xa, ánh mắt gặp nhau.
Tôi vịn tay vào cánh cửa sắt, Tạ Du vừa tới.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nghẹn họng, bất ngờ chỉ tay:
“Chồng ơi! Cẩn thận sau lưng kìa!”
Tạ Du bình tĩnh, không nhúc nhích.
Tôi: “……”
Phải rồi, nhịn không được bật cười: “Cho em chút thể diện đi chứ?”
39
Tạ Du nhướng mày: “Mưu sát chồng mà còn đòi phối hợp? Quá vô lý.”
Tôi thở dài, cười: “Nhiệm vụ này khó nhằn thật.”
Vương Hạo từ xa hét lên chạy tới:
“Đóng cửa là hắn bị nhốt, chúng ta thắng trò chơi luôn!”
Tôi quay lại: “Mà em thật lòng không nỡ.”
Nhiệm vụ thẻ bảo loại người khác, nhưng Tạ Du là riêng em, chỉ em mới ra tay được.
Vương Hạo sốt ruột:
“Tao đã loại hết rồi! Đây chỉ trò chơi, đừng chần chừ!”
Tôi nhún vai, liếc Tạ Du:
“Nhưng người em nhập vai… là Tạ Du đấy.”
Hai anh đứng sững.
Tim tôi đập thình thịch, lùi lại như sợ họ nghe thấy tiếng trống đánh trận.
40
Vương Hạo ngơ ngác: “Gì cơ? Tôi bỏ lỡ tình tiết à?”
Tôi: “Không, anh không bỏ lỡ gì đâu.”
Tạ Du cười nhẹ: “Đã tha mạng cho tôi thì đi thôi, nhiệm vụ chính là thoát.”
Vương Hạo liếc tôi, nhìn Tạ Du, vò đầu chịu thua, rồi dẫn đầu đi.
Chúng tôi lặng lẽ theo sau, đến cửa lớn vẫn im như tờ.
Vương Hạo tra chìa khóa, cửa mở.
Ngoài kia nhân viên ngồi đợi dài dằng dặc, đúng là thoát thật rồi.
Tôi thở phào, bước ra, quay sang nói với Tạ Du thì thấy anh đứng đó… đang đóng cửa lại.
41
Tôi đứng sững, nghe giọng đạo diễn vang qua loa:
“Chúc mừng Vãn An và Vương Hạo hoàn thành nhiệm vụ, thoát thành công!”
Tôi vội vã xua tay: “Không không, Tạ Du cũng ra rồi mà!”
Đạo diễn cười khẩy: “Chúng tôi thấy Tạ Du tự nguyện ở lại biệt thự để bị loại đấy.”
Tôi còn chưa kịp phản bác thì Tạ Du đã vang giọng từ phía sau: “Đúng vậy.”
Quay lại, anh bước ra ngoài.
Chưa kịp hỏi, anh nói:
“Nhiệm vụ tôi là bảo vệ cô, giúp cô hoàn thành là tôi xong rồi.”
“Tuy nhiên…”
Anh giơ tay gõ nhẹ đầu tôi như chuồn chuồn chạm nước:
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ trò chơi thôi mà.”
Nói xong, anh quay người đi về phía đại diện, để tôi đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần.
42
【Vương Hạo: Thôi rồi, có phải các người muốn ngược tôi không?!】
【Hahaha, chỉ mỗi Vương Hạo hoảng loạn, hai người kia thì như phim tình cảm: một tự nguyện bị loại, một đứng nhìn như cây cột.】
【Cứu tôi với! Đây là show thoát hiểm hay show hẹn hò vậy trời?! Tim tôi loạn nhịp rồi!】
【Hai người này chắc không phải vợ chồng thật, sao “đu” nhau ngọt thế?!】
【“Tôi sợ”, “Tôi nhập vai Tạ Du”, “Tôi không nỡ ra tay” — Vãn An ơi, đừng yêu kiểu này nữa!】
—
43
Quay xong chương trình chính, livestream vẫn chạy, mọi người phỏng vấn hậu trường riêng.
Tôi thấy Tạ Du đi về phía tổ, người đại diện bên cạnh cầm máy tính bảng.
Nhân viên gọi tôi phỏng vấn, Tạ Du nghe, quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt ấy như tiếp thêm dũng khí, tôi bước tới:
“Thầy Tạ, em… add WeChat được không?”
—
44
Anh nhìn tôi không nhúc nhích, suýt nữa tôi mất hết can đảm.
“Thầy Tạ? Mật thất đâu thấy em lễ phép vậy?” Anh thở dài.
Khoảng cách lạnh lùng vỡ tan ngay lúc đó.
“Tôi đâu thể gọi ‘chồng ơi’ mãi được chứ?” Tôi cười tít mắt.
Anh im lặng, tai đỏ bừng rõ ràng dưới ánh sáng.
Tôi muốn véo anh một cái ghê!
Cuối cùng anh chủ động: “Gọi tôi Tạ Du thôi.” Rút điện thoại ra.
Chúng tôi trao đổi số, nhân viên gọi nhắc.
Anh gật: “Gặp lại sau nhé.”
—
45
MC: “Hôm nay Vãn An thấy mình thể hiện thế nào?”
Tôi: “Hoàn hảo không góc chết.”
MC nhịn cười: “Ừm… Vậy ai là MVP?”
Tôi: “Tạ Du cũng ổn… nhưng mà vẫn là tôi.”
Tôi cười tươi như hoa, da mặt dày như tường thành.
MC cười ngất, bình luận nổ tung:
【Cô ấy thật sự dám nói luôn kìa hahahaha】
【Vãn An thắng thật: vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa “thu phục” luôn Tạ Du】
【Tự tin level max, không ai đọ lại!!】
46
Phỏng vấn xong, tôi lấp ló rình phòng người khác.
“Vãn An? Về thôi em, rình gì vậy?” – Ái tỷ chắn ngang tầm mắt.
“À… không có gì đâu, đi thôi.”
Không thấy Tạ Du đâu, tôi lên xe trong im lặng.
Trên đường, tôi mở khung chat với anh, gõ rồi lại xoá.
Hít sâu, tôi bấm vào avatar anh.
Một con golden mặt ngu thè lưỡi, đầu kẹp cái nơ siêu điệu.
Tưởng tượng cảnh Tạ Du mặt lạnh lùng kẹp nơ cho chó… tôi bật cười thành tiếng.
Ái tỷ nhìn tôi qua gương chiếu hậu:
“Chơi mật thất thôi mà, ra ngoài cười một mình là sao? Bị dọa ngu luôn rồi à?”
Tôi: “…Không có nha!!”
47
Tôi thoát khỏi khung chat, định bụng tối nay sẽ nhắn sau.
Mở Weibo chơi tí thì—ping! Tin nhắn riêng: 999+.
Tôi hét lên: “Chị Ái! Weibo em bị lỗi rồi!!”
Bấm vào xem—không lỗi gì hết, chỉ là bị spam tin nhắn đến nghẽn luôn.
Tôi nín thở mở bảng hot search.
Không ngoài dự đoán: tên tôi với Tạ Du nằm chễm chệ trên top.
Chị Ái ngồi trước cười muốn rớt ghế:
“Weibo hỏng cái đầu em! Người ta đang khen em… cứng.”
“Cứng từ đầu tới chân, mà cứng nhất là cái miệng!”
48
Tôi hí hửng bấm từng hashtag, tới #NhiệmVụThậtSựCủaTạDu# thì giật mình.
Là clip phỏng vấn hậu kỳ của ảnh.
Tôi đeo tai nghe vào.
Tạ Du ngả người, giọng lười biếng phát ra từ tai nghe, như đang thì thầm bên tai tôi:
“Nhiệm vụ của tôi là loại người yêu – Hứa Giai, chính là Vãn An.”
Tôi: ?!
MC: “Nhưng anh nói là nhiệm vụ của mình là… bảo vệ cô ấy mà?”
Tạ Du cười nhẹ: “Đúng rồi. Cô ấy đã sợ gần chết, tôi còn đâm sau lưng thì lần sau ai chơi với tôi nữa?”
Tôi đưa tay che mặt. Mặt nóng như sốt.
MC lại hỏi: “Vậy anh biết nhiệm vụ thật của Vãn An từ khi nào?”
Tạ Du trầm ngâm vài giây – cái kiểu suy nghĩ đó quen lắm. Rồi anh đáp:
“Tôi hỏi nhiệm vụ thì cổ đáp: ‘Em muốn cùng anh trốn thoát’.”
“Mà cách cô ấy gọi ‘chồng ơi’ thì… quá chột dạ. Giọng kiểu vừa ngọt vừa lén, nghe là biết giấu gì.”
Tạ Du bật cười:
“Bình thường ‘chồng ơi’ nghe còn đỡ, chứ lúc giấu nhiệm vụ thì ‘chồng ơi’ kiểu gì cũng… lộ liễu thấy rõ.”
49
Tôi xem video phỏng vấn Tạ Du, thấy anh cười—môi mình cũng cong theo hồi nào chẳng hay.
Đang đèn đỏ thì chị Ái liếc sang: “Cười gì như trúng số vậy?”
“Xem phỏng vấn của Tạ Du á~”
Chị Ái nhìn tôi như nhìn F0 chưa cách ly: “Cái mặt này… nguy hiểm rồi nha.”
Tôi còn định cãi thì ting! WeChat báo tin nhắn.
Ảnh đại diện là con golden đáng yêu đội kẹp tóc.
【Tạ Du: Em chưa ra nên anh về trước nhé, lịch trình gấp quá, xin lỗi.】
Tôi nhìn tin nhắn, ngẩng đầu cười không khép miệng:
“Chị nói đúng, em… không ổn thật!”
Chị Ái: “Hả?”
Tôi hít sâu: “Em phải… dũng cảm theo đuổi tình yêu!”
50
Chị Ái run run tấp xe vào lề, kéo phanh tay cái rít, quay đầu hét:
“CÁI GÌ?! Em vừa nói gì đấy?!”
Tôi phấn khích nắm tay chị, lau miệng lấy khí thế:
“Ủng hộ em nha, chị Ái?”
“Ít ra em cũng phải nói là định cua ai chứ?!”
“Tạ Du.”
“……”
Giao thông ngưng đọng trong 3 giây.
51
Chị Ái há hốc: “Mới gặp nhau có một ngày!”
Tôi gật đầu cái rụp: “Thì mới phải theo đuổi chứ! Em có nói là muốn cầu hôn liền đâu!”
Chị ấy ôm trán: “Tư duy như ngựa hoang không thắng cương của em làm chị mệt tim…”
Chị thở dài: “Em chắc chứ? Tạ Du đó! Ảnh đế! Lão công quốc dân! Fan anh ta mà biết em đu bám là em bay màu đấy!”
Tôi nhún vai: “Thử mới biết. Tai nạn hay ngày mai tới trước cũng không bằng em tới trước.”
“Không sợ bị nói lợi dụng danh tiếng, tài nguyên à?”
Tôi cười tươi: “Nhìn mặt Tạ Du rồi sẽ hiểu tại sao em theo.”
Chị Ái đen mặt: “Chị nói nghiêm túc đấy!”
Tôi nghiêm túc lại: “Người ngoài nghĩ gì không quan trọng. Miễn Tạ Du không nghĩ vậy là được.”
Chị ấy thở dài rút cạn pin não: “Đừng lạc quan kiểu phim truyền hình thế được không?”
Tôi ôm tay chị, giọng nhẹ như mèo con: “Chị ủng hộ em nha. Cho em thử một lần.”
52
Tối về, tôi bắt đầu nhắn tin với Tạ Du.
Ban đầu lo ảnh thấy tôi nhắn nhảm nhí… ai ngờ anh đọc hết, trả lời từng cái, còn kể chuyện công việc, bữa ăn luôn.
Tối trước ngày quay tập tiếp theo, Tạ Du nhắn:
【Ngủ ngon, mai gặp.】
Tôi ôm điện thoại lăn như cá khô trên giường.
Ba chữ “mai gặp” làm tôi mất ngủ tới sáng.
53
Ngày quay, khách mời lục tục kéo đến. Tạ Du vừa thấy tôi liền cười cong mắt, tiến lại gần:
“Vừa nhát gan vừa ham chơi? Tới sớm thế.”
Tôi lườm: “Ai nhát? Cẩn thận hôm nay tôi lén loại anh đó!”
Tạ Du bật cười, kéo tôi né một anh quay phim đang lù lù sau lưng.
“Được thôi, miễn là em dám ra tay.”
Giọng anh khẽ vang bên tai.
Mặt tôi nóng bừng, lườm lại:
“Biết em không nỡ rồi thì đừng chọc nữa.”
Tạ Du cúi mắt nhìn tôi, không nói—nhưng tai anh đỏ như cà chua.
Khỏi cần trả lời luôn.
54
Quay hình bắt đầu. Tôi rút trúng vai: kẻ thù không đội trời chung với Tạ Du, kiêm… bạn gái của Vương Hạo.
Tôi liếc Tạ Du, cười toe:
“Chồng cũ ơi~ nương tay nhé~”
Tạ Du chưa kịp nói, Vương Hạo đã cười xỉu:
“Từ vợ chồng thành kẻ thù, chồng cũ ơi~~~”
Tạ Du liếc xéo:
“Ít ra tôi từng là chồng người ta, còn cậu?”
Vương Hạo đập bàn:
“Tôi là bạn trai hiện tại nha!”
Anh ta quay sang tôi: “Vãn An! Gọi tôi ‘chồng’ cái coi!”
Tôi: “……”
Cả hai nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bật cười:
“Xin lỗi, gọi ‘chồng’ cũng phải chọn đúng người.”
Tạ Du phì cười quay đi, Vương Hạo gào lên bên tai tôi:
“Đồ hai mặt!!!”
55
Tập hai vừa phát, chương trình lên hot search.
Từ khóa top đầu: #ChuyệnTìnhTayBaNgượcLòngSâuĐậm#.
Ảnh ba đứa tôi to như poster phim truyền hình 9h tối.
Tôi nhìn Tạ Du đang ăn cơm: “…Xin lỗi Vương Hạo.”
Tạ Du gắp miếng cá, nói tỉnh rụi:
“Mai tôi phải về tập kịch rồi.”
Tôi gật đầu tạm biệt.
Anh nhíu mày:
“Chỉ vậy thôi hả? Không tò mò tôi diễn gì, diễn mấy giờ, ở đâu à?”
Tôi bật cười, cuối cùng cũng làm điều muốn làm từ lâu:
Giơ tay nhéo tai đỏ của anh một cái:
“Cần gì hỏi, em mua vé rồi. Mai tới xem.”
Tạ Du sững lại, móc trong túi ra một vé kịch:
“Tôi còn định hỏi em có muốn đi không…”
Tôi hí hửng dí sát lại:
“Đưa tấm đó cho em đi, vé em nhường cho chị Ái!”
56
Hôm sau, chị Ái mặt mày đen như đáy nồi, ngồi kế bên tôi chờ mở màn.
“Em tự đi không được hả? Kéo chị theo làm gì?”
Tôi dúi ly trà sữa vào tay chị, cười hề hề:
“Em chỉ muốn chia sẻ văn hoá nghệ thuật cùng chị thôi~ Dạo này chị vất vả quản đám tụi em quá mà.”
“Tiền bối nhà mình thì ngoan, còn em thì xì trét, không hot nổi, thấy cũng có lỗi với chị lắm luôn.”
“Không có gì báo đáp, đành đưa chị đi xem trai—à nhầm, xem kịch.”
Chị Ái nhướng mày:
“Chắc không phải vì Tạ Du chứ?”
Tôi chớp mắt một cái: “…Ờ thì, cũng có chút xíu liên quan.”
Chị: “Cút.”
57
Tạ Du lên sân khấu đúng kiểu: diễn xuất như thở.
Vui, giận, buồn, đau—cảm xúc lên xuống như biểu đồ chứng khoán, tôi cười xong lại khóc, khóc xong lại… thẫn thờ.
Chị Ái sụt sịt kế bên, vừa lau nước mắt vừa than:
“Má ơi, giá mà ảnh là gà nhà chị…”
Tôi đang lau mắt cũng khựng tay: “…Ừm, thôi chị đừng mơ nữa.”
58
Tan diễn, tôi nhét chị Ái vào xe, còn mình ôm bó hoa chui vào hậu trường.
Hậu trường náo nhiệt như chợ Tết, ai cũng hớn hở như mới trúng vé số.
Tôi kiễng chân, lướt một vòng thì thấy Tạ Du—dù ánh đèn không rọi tới, ảnh vẫn nổi bần bật như có spotlight riêng.
Anh đang bị bạn diễn vây quanh, ôm nhau chí chóe, mặt rạng rỡ như vừa nhận giải Ảnh đế lần nữa.
Tôi đứng từ xa, cười tủm tỉm nhìn cảnh đó.
Không nỡ phá khoảnh khắc đẹp như phim, tôi quay người rời đi.
Dù không tặng được hoa tận tay, nhưng chỉ cần có mặt ở đó, tôi đã thấy vui như thể… mình cũng được chia một miếng spotlight nhỏ.
59
Về tới bãi xe, chị Ái liếc bó hoa trong tay tôi:
“Ủa? Không ai nhận hả?”
Tôi cười, đặt hoa ghế sau:
“Không phải, là em không đưa.”
“Sao vậy?”
“Đông quá, đưa sợ người ta hiểu lầm rồi làm Tạ Du ngại.”
“Ờ, triết lý dữ. Lên xe, về.”
Tôi vừa cài dây an toàn thì điện thoại rung—Tạ Du gọi.
60
Đầu dây bên kia ồn như chợ, chắc vẫn hậu trường. Giọng Tạ Du vẫn át hết:
“Em đâu rồi?”
“Bãi xe tầng hầm.”
“Đợi đó, 3 phút.” – rồi cúp máy cái rụp.
Tôi lại chui khỏi xe, chị Ái nhìn tôi như nhìn con bò biết leo cây.
Đúng 3 phút sau, Tạ Du thở hồng hộc chạy tới.
Anh nhíu mày:
“Xem xong rồi tính chuồn hả?”
Tôi vỗ vỗ lưng anh:
“Bình tĩnh, thở trước đã. Em có tìm, nhưng thấy đông quá nên lùi.”
Anh vẫn không vui:
“Em xuống tận bãi xe rồi, tôi không gọi chắc mất tích luôn.”
Tôi đưa bó hoa ra:
“Thật mà. Đây, hoa nè.”
Tạ Du nhìn bó hoa, mặt giãn ra, tai đỏ lên:
“Chụp cho tôi một tấm.”
61
Tôi chụp cho anh một bức ôm hoa, tưởng đâu kỷ niệm riêng. Ai ngờ hôm sau lên hot search.
Mà không phải ảnh tôi chụp. Là ảnh khác—có cả tôi đứng cạnh.
#TạDuTrangVãnAn
#TrangVãnAnBámĐộNổiTiếng
Vô comment thì… ôi thôi: “Cọ fame”, “bám idol”, “hút máu nghệ sĩ”, “PR rẻ tiền”…
Tôi nhìn điện thoại mà đơ vài giây:
Ủa, mình cũng có giá vậy hả?
Nhìn đống từ khóa được dàn dựng trau chuốt, tôi đặt máy xuống, cười khẩy:
Được nha, bắt đầu có người bỏ tiền chơi mình rồi—coi như lên level.
62
Tôi đang ngồi chill thì chị Ái gọi tới—giọng gấp gáp, mặt hình sự.
Dỗ mãi mới dịu, chưa kịp thở thì tới lượt quản lý Tạ Du gọi:
“Alo, cô Trang? Tôi là Lưu Kỳ, quản lý của Tạ Du. Có thể gặp chút không?”
Tôi vừa tới nơi thì chị ấy đã ngồi sẵn, một mình.
Tôi vô thức hỏi:
“Ủa, Tạ Du không đi cùng ạ?”
Lưu Kỳ:
“Gọi cậu ta đến để hai người bị chụp thêm chục cái ảnh nữa à? Cậu ấy đang quay, chưa biết gì đâu.”
Chị ấy nhìn tôi, mắt sa sầm:
“Cô ra đường mà không đeo kính râm? Biết bao nhiêu người đang soi hai người không?!”
Tôi lúng túng móc khẩu trang từ túi ra:
“Ơ, ta ngồi phòng riêng mà?”
Lưu Kỳ nhìn tôi 3 giây… rồi tháo kính râm xuống, im lặng kiểu “tôi chịu rồi”.
63
“Thiệt là tức tới lú luôn.” – chị lầm bầm, rồi vô đề thẳng cánh:
“Tôi biết dạo này cô và Tạ Du thân thiết. Tưởng chỉ là bạn, ai ngờ cô chơi chiêu sau lưng.”
“Không ngờ cô tiếp cận Tạ Du lại có… mục đích.”
Tôi giơ tay kiểu pause:
“Ê khoan, mục đích gì cơ?”
Chị ấy gần bốc khói:
“Cô lợi dụng tình cảm của Tạ Du để đánh bóng tên tuổi!”
Tôi lẩm bẩm:
“Ủa, tôi còn mong cậu ấy đừng coi tôi là bạn cơ mà…”
Lưu Kỳ càng tức:
“Tôi đúng là nhìn nhầm người! Tưởng dễ thương ai ngờ lòng dạ không hề đơn giản! Cô bỏ bao nhiêu tiền mua hot search thế?!”
64
Tôi bật cười:
“Chị hỏi công sức á? Em còn chưa biết cái hot search đó từ đâu ra.”
Lưu Kỳ trừng mắt:
“Đừng xạo. Không cô thì ai?”
Tôi thở dài:
“Công ty tôi làm gì có tiền. Với lại nếu tôi mua thật thì comment đâu có chửi tôi banh xác vậy.”
Chị ấy cau mày:
“Nhưng cô flop tới mức này rồi, ai rảnh chơi xấu?”
Tôi:
“…” – đau tim một phát không cần dao.
65
Lưu Kỳ hơi ngượng, nhấp cà phê lấy lại bình tĩnh:
“Sao không nói sớm? Tôi cứ tưởng cô chơi xấu Tạ Du nên mới chạy đi quạt ngược.”
Ngượng chưa xong lại nổi nóng tiếp:
“Còn câu ‘tôi không mong cậu ấy coi tôi là bạn’ là sao? Đùa tôi hả?!”
Tôi cười toe:
“Thật mà! Vì tôi muốn ảnh coi tôi là… bạn gái cơ~”
Lưu Kỳ suýt sặc:
“Gì? Gì cơ?!”
Tôi làm mặt đáng thương:
“Không rõ lắm à? Tôi đang crush người ta đó~”
66
Lưu Kỳ bật mood fangirl:
“Yên tâm đi cưng! Fan Tạ Du đang xử hết mấy acc bôi xấu rồi! Công ty còn chưa cần nhúng tay!”
“Fan cậu ấy mê cô chết đi được! Từ hồi show chiếu đã đẩy thuyền ầm ầm rồi!”
“Cứ tự nhiên theo đuổi, tôi thay mặt công ty vỗ tay luôn!”
Tôi ngơ ngác:
“Ủa sao chị vui thế? Bình thường quản lý ghét nghệ sĩ yêu đương mà?”
“Lúc nãy còn giận vụ hot search nữa mà?”
Lưu Kỳ cười như trúng Vietlott:
“Lúc đó tưởng cô tạo phốt câu fame nên tức.”
Rồi chị nhai tiếp miếng gà rán, phấn khích như hội trưởng hội phụ huynh:
“Nhưng nếu cô thích chính con người nó á? Trời ơi, cảm ơn trời đất!”
“Nó cà khịa như cơm bữa, nói chuyện thì như chích điện – tôi lo nó ế tới già!”
Tôi phì cười:
“Em thấy đáng yêu mà.”
Lưu Kỳ gật lia lịa:
“Đáng yêu! Đáng yêu! Cưới luôn đi em!”
67
Hai chị em còn đang tám sôi nổi thì cửa bật mở.
Tạ Du lừ lừ bước vào, vừa thấy tôi với Lưu Kỳ ngồi nắm tay, bàn thì đầy đồ ăn ngon, mặt anh đen như đáy nồi:
“Hai người… đang hẹn hò hả?”
Tôi: “…”
Lưu Kỳ: “…Không tới mức đó đâu.”
Tạ Du ngồi phịch xuống cạnh tôi, cau có:
“Sao gọi không ai bắt máy hả?”
Tôi hoảng hốt mở điện thoại – một loạt cuộc gọi nhỡ + tin nhắn chưa đọc.
“Em để chế độ im lặng… vào phòng là tắt âm luôn rồi.”
Tạ Du liếc sang Lưu Kỳ.
Chị ấy cười gượng: “Điện thoại tôi… hết pin.”
Tạ Du nheo mắt:
“Còn đổ chuông mà.”
Lưu Kỳ cười trừ:
“Ờ thì… tôi chủ động không bắt.”
68
Tôi thấy môi Tạ Du khô nẻ, liền rót trà:
“Anh mò đến đây làm gì vậy?”
Tạ Du không uống, chỉ nhìn tôi:
“Vừa thấy hot search, trợ lý bảo chị Lưu tới gặp em. Gọi mãi hai người không ai nghe.”
Tôi nhanh miệng đính chính ngay:
“Hot search đó không phải em mua nha~”
“Em cũng không định tạo phốt yêu đương gì đâu!”
Nói trước cho khỏi hiểu lầm như chị Lưu.
Ai ngờ vừa dứt câu, mặt Tạ Du càng tối sầm:
“Ồ.”
Lưu Kỳ vội đứng lên, giả vờ bận việc:
“Ờm… hai người cứ từ từ giải thích, tôi ra nghe điện thoại xíu.”
69
Tạ Du khoanh tay ngồi im, mặt như mất sổ gạo.
Tôi ghé lại gần:
“Sao mặt hằm hằm vậy?”
Anh lườm tôi một cái:
“Tại sao em không mua hot search?”
Tôi: “???”
“Ờ… vì em nghèo?”
Anh hơi giãn trán ra:
“Nếu có tiền thì sao?”
Tôi thành thật:
“Cũng không mua… chứ mua làm gì?”
Mặt Tạ Du tối lại liền:
“Ồ, tức là em thật lòng không muốn dính tin đồn với tôi?”
Tôi nhịn cười:
“Bị dính phốt thì bị chửi mà, ai mà ham?”
Tạ Du quay sang, giọng nghiêm túc:
“Nếu là em, sẽ không ai chửi đâu.”
“Tại sao?”
Anh nhìn tôi, nhẹ giọng:
“Vì tôi sẽ thừa nhận.”
Tôi ngớ người.
Tạ Du thở dài, ánh mắt như cún con bị bỏ rơi:
“Chẳng lẽ em chưa nhận ra à? Tôi đang tán tỉnh em đó.”
70
Tôi bật lại liền:
“Sai rồi, là em đang tán anh mà?”
Tạ Du đơ mặt.
Cả hai im lặng vài giây, rồi anh phản công:
“Tôi tỏ tình trước, tức là tôi theo đuổi.”
Tôi: “?” – luật này ai phê chuẩn vậy?
Tôi cãi:
“Nhưng là em nhắn tin mỗi ngày trước đó nha!”
Anh nhướng mày:
“Còn rủ đi ăn? Toàn tôi chủ động.”
Tôi đào sâu ký ức:
“Nhưng em là người đầu tiên gọi anh là ‘chồng’ đấy!”
Không thể để mất thế chủ động được!
71
Tạ Du bật cười, nắm tay tôi:
“Cho anh thắng một lần đi, anh vừa tuyên bố với cả thế giới là đang theo đuổi em rồi đó.”
Tôi còn đang loay hoay nhìn hai bàn tay đan chặt, đầu óc mơ màng:
“Hả? Nói với ai cơ?”
Anh lấy điện thoại ra:
“Với toàn dân mạng.”
Tôi giật máy, mở Weibo—boom, top 1 hot search:
#TạDuHẹnHò
Click vô, chỉ đúng một dòng:
【Không phải thật, chưa yêu đương gì hết, tôi còn đang cưa.】
(Có tag tôi đàng hoàng nhé.)
Bình luận top:
“Ủa tưởng tụi bây cưới rồi chớ?! Gì mà còn đang cưa?! Tạ Du anh ổn không đó???”
72
Tôi ngẩng lên nhìn anh, nhịn cười không nổi:
“Thế giờ là thật rồi đó, em gật đầu chính thức luôn nha!”
Tạ Du cong mắt cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi:
“Cảm ơn em… giờ thì anh chính thức hết ế!”
HOÀN