Chương 8:
Nửa tháng sau, hệ thống chó chết kia lại quay trở lại. Giờ đây, trước mặt Hạ Linh, ta như bị bệnh nghề nghiệp, không cần cố gắng diễn, chỉ cần nói chuyện là tự động mang theo chút trà xanh.
Nhiệm vụ hoàn thành thật dễ dàng.
“Ting! Phát hiện ký chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, giao dịch hoàn tất. Chúc mừng ngài có được cuộc sống mới, chúc ngài sau này sống vui vẻ, tạm biệt!”
Buổi tối, ta nằm mơ. Người con gái trong mơ có gương mặt giống hệt ta. Nàng ấy là Hạ Thiến Thiến, nguyên bản trong sách. Nàng ấy nói rằng nàng đã trao đổi với hệ thống, tìm kiếm cơ hội thay đổi vận mệnh. Cảm ơn ta đã cho nàng thấy một khả năng khác của cuộc đời. Nếu không phải vì ta khao khát tự do, có lẽ cả đời nàng sẽ bị giam cầm trong phủ đệ.
Tỉnh dậy, ta có chút ngẩn ngơ. Ai cũng muốn cố gắng sống, nhưng đối với số phận đã bị nhìn thấu, không phải ai cũng có đủ can đảm để đối mặt.
…
Ta không giống Hạ Linh biết chế tạo vũ khí, bày binh bố trận. Nhưng cũng không phải chỉ biết ăn giò heo.
Thời loạn lạc, quân doanh thiếu nhất chính là quân y. Với tinh thần đất nước rộng lớn không nuôi người nhàn rỗi, ta chủ động chạy đến doanh trại thương binh làm chân sai vặt.
Lúc Mạnh Vân Châu tìm đến, ta vừa băng bó xong vết thương cho một người lính bị thương.
Ta lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Làm gì?”
Mạnh Vân Châu đưa cho ta một gói giấy dầu. Ta ngửi ngửi, là giò heo! Đến quân doanh không tiện đòi hỏi, ta đã lâu rồi không được ăn thịt.
Mạnh Vân Châu nói: “Ta không giống người nào đó, chút lương tâm cũng không có.”
Ta rất biết điều đáp: “Ta với bọn họ chỉ tốt giả tạo thôi, còn với ngươi mới là thật lòng.”
Hắn nhướn mày: “Thật sao? Vậy ngươi… dùng thái độ nói chuyện với Vương phi mà nói với ta một câu xem.”
Thái độ với Hạ Linh à?
Ta gãi gãi mặt, thử nói: “Cảm ơn ca ca bận trăm công nghìn việc còn gửi giò heo đến?”
Mạnh Vân Châu bất lực đỡ trán, rồi nghiêm mặt nói: “Ngày mai ta phải rời khỏi quân doanh một thời gian. Thiên hạ sắp đại loạn, ta còn một số sản nghiệp cần xử lý. Ngươi… bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.”
Giải quyết xong mọi chuyện ngoại hoạn, tên hoàng đế chó chết kia cuối cùng cũng hạ chiếu thảo phạt, buộc tội Bắc Thần Liệt mưu phản. Bắc Thần Liệt lập tức cho in thư mật tố cáo hoàng đế cấu kết với địch.
Hoàng bào gia thân, tự lập làm vua.
Với sự hỗ trợ của vũ khí nóng từ Hạ Linh, chỉ trong chưa đầy ba năm, cả thiên hạ đã nằm trong tay hắn.
Sau khi đăng cơ, Bắc Thần Liệt đặt quốc hiệu là “Đại Hạ”, tôn Hạ Linh làm Hoàng hậu, và cả hai cùng nhiếp chính.
Cuối cùng, ta cũng sống đến ngày tháng có thể vênh váo ngang dọc.
Ngày thứ hai sau khi được phong Quận chúa, ta mang theo bạc, thị vệ và hành lý lên đường.
Khi Hạ Linh tiễn ta đến cổng cung, Bắc Thần Liệt cười toe toét như thể nhặt được vàng.
“Đại Hạ ta đất rộng người đông, tiểu di cứ việc ra ngoài du ngoạn, nếu thiếu bạc thì viết thư cho tỷ phu, đừng vội quay về nhé.”
Hừ, Bắc Lão Lục, ta không chấp nhặt với ngươi.
…
Mỹ thực, mỹ cảnh, mỹ nhân.
Ta, Hạ Thiến Thiến đến rồi!
Ra khỏi thành chưa được hai dặm, xe ngựa của ta đã bị chặn lại. “Thiến Thiến cứ thế mà đi sao?”
Mạnh Vân Châu mặc áo bào tím, ngồi một mình trên xe lăn, trông thật thảm thương.
“Không hẹn!”
Đàn ông, chỉ ảnh hưởng đến niềm vui của ta thôi.
“Ta mua giò heo cho ngươi.”
Giờ tỷ giàu rồi, giò heo muốn ăn bao nhiêu cũng được.
“Ta Nam Bắc chinh chiến nhiều năm, là người dẫn đường tốt nhất.”
Niềm vui khám phá những điều mới mẻ, ngươi không hiểu đâu.
“Đây là chìa khóa kho bạc nhà ta, ta định giao hết cho vị hôn thê tương lai.”
“Ôi chao! Đây chẳng phải là hoàng thương Mạnh đại gia, Mạnh công tử sao? Sao lại một mình lưu lạc ở đây thế này? Mau lên xe! Bản Quận chúa đưa ngươi một đoạn.”
…
Bánh xe lăn đều về phía trước, cuốn lên bụi mù mịt. Về tương lai của chúng ta, lại sẽ là một câu chuyện hoàn toàn mới.
-Hoàn-