1.
Sếp mới đang đứng cạnh bàn của tôi để giới thiệu về bản thân.
Nhưng tôi lại chẳng nghe lọt được từ nào vì còn mải ngắm anh chàng đẹp trai này!
Đôi mắt hoa đào hẹp và sâu, còn chiếc mũi cao và thẳng.
Mắt tôi mở to, nhìn chằm chằm, bàn tay đang cầm cốc cà phê còn vô thức siết chặt lại.
Giây tiếp theo, giọng nói của ông chủ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt rơi vào người tôi.
“Cô không thích cà phê của công ty à?”
Ánh mắt của các đồng nghiệp đồng loạt nhìn về phía này khiến tôi khó hiểu mở miệng: “Hả? Ờm thì … có chút đắng…”
Ông chủ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và không nói gì nữa.
Mặt khác, một đồng nghiệp ở bên cạnh đã vỗ vai rồi vội vàng đưa cho tôi vài tờ giấy.
Tôi nhìn xuống.
Cốc cà phê bị tôi làm nghiêng, đổ xuống sàn khiến quần vest của sếp lấm lem những vệt màu nâu.
Ngay cả đôi giày da sáng bóng kia cũng chịu chung số phận.
Ông chủ nhàn nhạt liếc nhìn tôi rồi tiếp tục giới thiệu.
Nhớ lại ánh mắt ấy…
Tôi luôn có cảm giác như anh ấy đang ám chỉ điều gì đó.
Sau cuộc họp, tôi nhanh chóng gửi tấm ảnh lúc sếp đứng giới thiệu cho người bạn qua mạng xem.
“Sếp mới của tớ này!”
“Đẹp trai chết mất. Tớ muốn lăn giường với anh ấy quá.”
Bên kia không trả lời nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tinh thần đang muốn chia sẻ mãnh liệt của tôi.
“Mũi anh ấy cao quá. Người ta nói đàn ông mũi cao thường rất giỏi về chuyện đó!”
Lần này đối phương đã trả lời.
“Cậu có thể thử.”
Tôi chống cằm và bắt đầu cười khúc khích khi xem lại bức ảnh. Khi ánh mắt rơi vào nhãn hiệu của bộ vest trong ảnh, nụ cười của tôi đột ngột cứng đờ.
Hình như tôi vừa làm bẩn bộ đồ này.
Tôi lên mạng gõ thử tên nhãn hiệu.
Má!
Một bộ đồ mà giá tới tận sáu con số?
Ăn cướp à!?
Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra cái ánh nhìn ban nãy của sếp. Nó chính xác đang ám chỉ rằng tôi cần phải đền bù thiệt hại nhanh chóng…
Hu hu hu.
Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao ngắm trai đẹp quên cả trời đất như này nữa.
2.
Tâm trạng khó chịu theo tôi cả ngày.
Tôi kể cho người bạn kia về sự cố đổ cà phê, rồi bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn.
“Chết mẹ! Giá bộ quần áo đó lên tới sáu con số luôn á. Ông chủ của tớ chắc chắn muốn hại tớ đây mà.”
Người kia gửi lại một biểu tượng cảm xúc hả hê.
Quả nhiên, niềm vui và nỗi buồn của con người thường không giống nhau.
“Tớ nên làm gì đây??”
Người bạn kia nhanh chóng trả lời: “Không phải cậu muốn lăn giường với anh ấy à?”
“Chỉ cần trở thành bà chủ công ty thì chả phải cậu sẽ không cần trả tiền bộ đồ sao?”
…
Thành thật mà nói, tôi thấy ý tưởng này không tồi.
Nhưng khi nghĩ tới vẻ mặt nghiêm nghị của anh ấy, tôi bỗng trở thành một con rùa rụt cổ.
Tốt nhất vẫn là nên đi đền bù cho người ta vậy.
Đến giờ tan làm.
Sau khi đợi tất cả đồng nghiệp ra về hết, tôi bèn lấy hết can đảm đến phòng sếp. Tôi như bị sức mạnh của đồng tiền áp chế nên vô thức khom lưng xuống.
Sau khi gõ nhẹ cửa, một giọng nói lạnh lùng lập tức từ bên trong vang lên.
Trên mặt tôi cố gắng nặn ra một nụ cười tươi tắn: “Sếp.”
Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi, lập tức đặt tập tài liệu trên tay xuống.
“Chuyện gì vậy?”
Anh ấy vừa nói vừa đứng dậy đưa cho tôi một cốc nước.
Tôi lén nhìn phần thân dưới của sếp. Chiếc quần có vết cà phê còn chưa được thay.
“Sếp, thật ra tôi tới đây là để nói cho anh biết…”
Tôi do dự hồi lâu, bàn tay vặn vẹo tới khổ sổ, cuối cùng cũng can đảm lấy từ trong túi ra tờ IOU* mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
(IOU: giấy vay nợ)
“Bộ đồ của anh bị tôi làm bẩn, tôi sẽ bồi thường cho anh! Nhưng hiện tại tình hình kinh tế của tôi có chút eo hẹp nên tôi sẽ viết giấy nợ và đưa cho anh trước!”
Nói xong một hơi, tảng đá lớn đè lên ngực tôi cả ngày hôm nay biến mất ngay lập tức.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trên mặt ông chủ hiện lên một tia thất vọng?
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và trả lại cho anh càng sớm càng tốt!”
Nếu tiền lương không đủ, tôi sẽ đi giao đồ ăn sau giờ làm việc.
Ông chủ ngồi đối diện với tôi, khẽ cau mày. Ly nước trên tay anh ấy bị đặt mạnh xuống bàn.
Tim tôi lập tức thắt lại.
“Còn tôi thì sao…”
Ông chủ bất lực nhếch lên khóe môi.
“Cậu thực sự không nhận ra tôi à?”
Hả???
3.
Ký ức về những kỷ niệm cũ đột nhiên ùa về trong tâm trí tôi.
Miệng tôi đang từ mím chặt từ từ mở ra thành hình chữ O.
Điều này này này…
Hai má tôi bắt đầu nóng lên không thể kiểm soát.
“Lục Vũ?”
Nói cách khác, người tôi thầm yêu hồi đại học???
Ông chủ gật đầu đáp lại.
Trong mắt anh hiện lên tia vui mừng, tuy mờ nhạt nhưng khó có thể che giấu. Tôi nghĩ có lẽ anh bất ngờ khi được gặp lại các bạn cùng lớp của mình hai hoặc ba năm sau khi tốt nghiệp.
“Anh, sao anh có thể…”
Thời đại học, tôi yêu thầm anh ấy tận hai năm liền nhưng kết quả không đi tới đâu cả. Và bây giờ chúng tôi gặp lại nhau một cách khá ngượng ngập.
Tôi thực sự lại rơi vào lưới tình của anh ấy một lần nữa.
Hu hu hu…
Người đàn ông này thậm chí còn trở thành chủ nợ của tôi. Tôi có chút vui mừng nhưng điều đó cũng không kéo dài lâu…
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Vũ cũng trở nên dịu dàng hơn. Lúc đối diện với ánh mắt đấy, tôi cảm thấy hơi thiếu tự nhiên.
“Công ty này được mở trước khi tôi ra nước ngoài. Sau khi giải quyết xong mọi việc ở bên đó, tôi liền trở về nước.”
Tôi gật đầu bối rối, thầm tặc lưỡi trong lòng.
Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố và từ công ty có thể nhìn thẳng ra biển. Lục Vũ thành lập công ty ngay sau khi tốt nghiệp đại học, người đàn ông tôi yêu cũng quá giàu đi.
Còn nhìn lại tôi mà xem, chỉ là nhân viên quèn của công ty.
Suy cho cùng thì vẫn là tôi không xứng với anh.
“Đang suy nghĩ cái gì thế?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Vũ lại truyền đến.
Khi tôi nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập không kiểm soát. Tôi vội vàng quay mặt đi, giả vờ nghiêm túc.
“Sếp à, anh tốt nhất vẫn nên giữ lại giấy nợ. Bằng không, tôi sợ sẽ lật lọng, không trả nợ nữa!”
Lục Vũ nhìn tôi đầy hứng thú. Anh chàng khẽ cười rồi bỏ IOU vào túi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị về nhà.
Giọng anh bỗng vang lên từ phía sau: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau sau bao ngày xa cách. Tối nay có thể cùng nhau ăn tối được không?”
Tôi dừng lại với vẻ miễn cưỡng.
Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với người mình từng thích sao?
“Tôi mời.”
Mắt tôi sáng lên.
Tình cờ là tôi đang phải sống tiết kiệm để trả nợ.