11.
Lục Vũ chở tôi về nhà anh ấy, thay quần áo rồi đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Sau khi làm đơn trình báo, tôi đến một cửa hàng nội thất gia đình và mua một ổ khóa mới.
Sửa cửa xong, Lục Vũ đứng trước cửa hất cằm về phía tôi.
“Sắp chút đồ đi rồi sang chỗ tôi ở vài ngày.”
“Hả?”
Tôi rất vui vẻ.
Nhưng lời ra tới miệng lại là: “Như thế không tốt lắm nhỉ.”
Lục Vũ chỉ vào chiếc cửa mới sửa xong.
“Em chắc chắn chứ?”
Tôi không nói nhiều, lập tức lấy hai bộ quần áo rồi chuyển tới chỗ Lục Vũ.
“Sếp nói có lý.”
Nhà của Lục Vũ có ba phòng ngủ và hai phòng khách. Tôi ở cạnh phòng anh ấy. Trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng chỉ thuộc về Lục Vũ.
Lục Vũ thậm chí còn đích thân vào bếp.
“Đừng căng thẳng, cứ coi như em đang ở nhà.”
Tôi cúi đầu, nếm thử đồ ăn anh ấy nấu. Khoai lang ngọt tới tận tim.
Lục Vũ buổi chiều đến công ty.
Tôi ở nhà một mình, trong lòng vẫn còn chút ngơ ngác.
Tôi đã phải lòng anh ấy suốt thời gian học đại học còn hiện tại tôi thậm chí còn đang sống trực tiếp tại nhà anh ấy. Điều này giống như một giấc mơ vậy.
Tôi vui vẻ gửi tin nhắn thoại cho chị em trên mạng.
“Người chị em, mình đã xâm nhập vào thành của quân địch mà không hề có trở ngại nào~”
Người ở phía bên kia trả lời lại bằng một biểu tượng cảm xúc vỗ tay trong vài giây.
“Sao cậu không quyến rũ anh ta và hạ gục anh ta trong một lần luôn đi?”
Tâm trí tôi không khỏi nhớ lại đêm qua chúng tôi đã ngủ cùng nhau như thế nào…
Tôi đỏ mặt xấu hổ và quyết định thực hiện từng bước một.
Tôi tình cờ quen được người chị em này trên diễn đàn trường đại học và chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ thân thiết với nhau đến vậy.
12.
Để bày tỏ lòng biết ơn với Lục Vũ, tôi đã đặc biệt vào bếp làm bữa tối.
Khi Lục Vũ về đến nhà, tôi đang nấu món ăn cuối cùng.
“Tôi ở trong này.”
Lục Vũ nhìn món cá muối trên bàn, nhướng mày: “Em làm đấy à?”
Tôi vỗ nhẹ vào ngực mình một cách đầy tự hào.
Lục Vũ thích món này nhất hồi còn học đại học. Để có thể “tình cờ” được gặp anh, tôi suýt trở thành nhân viên của quán cá muối trước cổng trường.
Sau khi cắn một miếng, trong mắt Lục Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ngon quá.”
Anh chàng đẹp trai ngồi đối diện bắt đầu ăn với tốc độ kinh hoàng, trong khi tôi mới ăn được có nửa bát.
Ăn tối xong, Lục Vũ trở về phòng tắm rửa, còn tôi ngồi trên ghế sofa ngơ ngác cầm tờ hóa đơn.
Tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình để mua căn nhà đó. Mặc dù nó không còn an toàn nữa nhưng tôi cũng không muốn bán nó.
Tôi mải mê suy nghĩ đến nỗi không nhận ra Lục Vũ đã tắm xong.
Mãi đến khi giọng nói của anh ấy vang lên trên đầu tôi, tôi mới ngơ ngác ngẩng lên.
“Cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc. Không bao lâu nữa sẽ có kết quả.”
Khi tôi ngẩng đầu lên, những giọt nước trên tóc Lục Vũ rơi thẳng xuống má tôi. Trong lòng tôi có chút gợn sóng.
Lục Vũ mỉm cười, đưa tay lau đi giọt nước kia cho tôi.
“Sao em không ở lại với tôi thêm một đêm nữa?”
Tay áo ngắn màu trắng đã bị nước thấm ướt do cơ thể còn chưa kịp lau khô. Bộ quần áo mỏng manh gần như dính chặt vào người Lục Vũ. Thấp thoáng còn nhìn thấy chút cơ bụng.
Tôi vô thức nhớ lại cảnh tôi chạm vào cơ bụng của Lục Vũ khi đang mơ ngủ đêm qua…
Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của anh, tôi vội vàng lắc đầu đứng dậy.
“Không, không cần, tôi đi tắm.”
Sương mù trong phòng tắm vẫn chưa tan.
Nhìn bản thân với đôi má đỏ bừng trong gương, tôi chán nản vỗ trán.
Thật là một cơ hội tuyệt vời! Không thể không nắm lấy!
13.
Ngày hôm sau khi đi làm, Lục Vũ hiếm khi nào mặc quần áo giản dị như vậy.
Trong lúc sửng sốt, tôi dường như lại nhìn thấy bộ dạng của anh hồi còn ở trường đại học.
Khóe môi Lục Vũ chậm rãi nhếch lên, anh lại liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Đột nhiên anh hỏi một câu khó hiểu: “Em thấy bộ phận nào của tôi là đẹp nhất?”
???
Dù bối rối nhưng tôi vẫn nghiêm túc trả lời: “Mắt”.
Thật dọa sợ người ta mà!
Lục Vũ nghiêng đầu nhìn tôi đầy ẩn ý.
Một lát sau, anh ấy lại tự lẩm bẩm: “Không phải là mũi sao?”
???
Tôi nghe vậy liền vô cùng bối rối, nhưng khóe môi của Lục Vũ lại cong lên.
Tôi chủ động xuống xe cách công ty vài trăm mét.
Vẻ mặt của người đàn ông này thay đổi nhanh như lật trang sách. Trước khi tôi xuống xe, anh nói với vẻ mặt u ám: “Tối nay tan làm, chúng ta cùng nhau về nhé.”
Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã phóng đi mất làm tôi chỉ biết nhìn bóng chiếc xe từ phía xa.
“Sao người đàn ông này lại thích tỏ ra thần bí như vậy?”
Tôi mới chỉ không đi làm có một ngày mà trên bàn làm việc đã có rất nhiều tài liệu chất đống.
Tôi định xắn tay áo lên để lấy tinh thần thì đồng nghiệp thân thiết đã bắt chuyện.
“Hôm qua cậu không tới, nên bữa trưa tớ ăn không ngon lắm.”
“Vậy trưa nay tôi bù cho cậu một đùi gà nhé?”
Đồng nghiệp của tôi gật đầu liên tục với đôi mắt lấp lánh: “Được!”
Đến trưa, đồng nghiệp của tôi tay trái cầm hộp cơm, còn tay phải vẫy tôi một cách bí ẩn.
“Vì chuyện này, tớ sẽ kể cho cậu nghe một tin đồn chấn động.”
Tôi dỏng tai hợp tác.
“Ông chủ mới của chúng ta hình như đang yêu!”
Hả???
Trái tim nhỏ bé bất giác thắt lại.
“Làm sao cậu biết?”
Đồng nghiệp lắc đầu thở dài: “Hôm qua cậu không đến, tôi nhìn thấy ông chủ lái xe qua cổng công ty. Trên xe còn có một người phụ nữ.”
Qua cổng công ty…
Hình như là lúc Lục Vũ đưa tôi đến đồn cảnh sát?
Vậy là tôi đã ăn dưa của chính mình?
Tôi cười hai tiếng rồi tiếp tục ăn.
Tôi không muốn đồng nghiệp của mình lại nhìn mình với ánh mắt tiếc nuối.
“Sau khi quay lại, tớ nghe nói Lục gia vô cùng giàu có, hình như sếp còn có con rồi. Chuyện trên xe có phụ nữ thực ra cũng bình thường.”
Chiếc đũa trên tay tôi lỏng dần.
“Có con luôn rồi á?”
Đồng nghiệp gật đầu chắc nịch: “Nghe nói người phụ nữ đấy là một bạch phú mỹ.”