4
Tôi cầm tờ báo cáo sức khỏe trên tay, dòng chữ “Rối loạn kinh nguyệt, thiếu hormone estrogen” đập vào mắt như muốn nhấn chìm tâm trạng. Ngó sang quyển truyện nhỏ mới đọc dở, lòng tôi bỗng ngứa ngáy không yên.
Muốn đàn ông, nhưng lại chẳng thiết yêu đương. Mà nghĩ đến chuyện phạm pháp thì càng không đời nào.
Cô bạn thân kéo tôi đi một quán bar đang nổi, nghe bảo mấy “nam thần” ở đó nhảy nhót rất gợi cảm, có thể kích thích dopamine. Biết đâu nhờ vậy, “chị nguyệt” sẽ ghé thăm.
Ánh đèn lập lòe, vài anh chàng mặc đồ thiếu vải uốn éo trên sàn nhảy.
“Cậu nhìn anh kia xem, được không?”
“Nhìn bóng dầu.”
“Vậy anh kia?”
“Nhìn bánh bèo quá.”
“Còn anh đó?”
“Nhìn giả trân.”
Cô bạn tôi trừng mắt:
“Sơ Hạ, tim cậu làm bằng đá à? Không ngạc nhiên khi cậu sắp mãn kinh!”
Tôi thở dài, chẳng còn chút hứng thú nào. Ngửa cổ, tôi uống cạn một ly, nuốt hết cả sự chán chường. Cô bạn ngồi bên rút điện thoại ra, hí hửng mở một app mua sắm, nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Gửi tặng cậu một món đồ chơi nhé. Sạch sẽ mà hiệu quả, hơn đứt đàn ông.”
Lời nói thật nhưng đau. Tôi muốn khóc, nhưng nước mắt chắc đã hoà hết vào ly rượu rồi.
5
Giữa lúc tâm trạng đang rối bời, điện thoại bỗng rung ầm ầm. Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: Châu Tịch Bạch – sếp quái vật. Giọng anh ta vọng ra từ loa như tiếng chuông báo tử:
“Thư ký Tô, đến làm thêm giờ ngay.”
Tôi muốn gào lên! Giờ này mà làm thêm cái gì? Hai tuần liên tiếp không được nghỉ, ba tháng trời “chị nguyệt” mất hút. Cơn giận của tôi đủ để làm sống lại cả mười Tà Kiếm Tiên!
“Không đi! Tôi ký hợp đồng lao động, chứ không phải bán thân! Không hoàn thành công việc đúng hạn là lỗi của ông chủ bất tài!”
Châu Tịch Bạch vẫn điềm tĩnh như thường:
“Thư ký Tô, cô đến kỳ kinh nguyệt rồi à? Sao cáu gắt thế?”
Chọc vào đúng nỗi đau! Tôi nghiến răng:
“Nói tôi cáu? Buồn cười! Thấu hiểu là dịch vụ có phí đấy!”
Kinh nguyệt đến thì mệt, không đến còn bực hơn. Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ quái đản.
Trong giấc mơ, tôi hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ. Xung quanh tôi là Châu Tịch Bạch, đồng nghiệp ngốc nghếch và khách hàng khó tính. Tôi vung tám cái xúc tu, tát mỗi người tám phát, vừa xoay vòng vừa hét hả hê.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi bật cười vì giấc mơ kỳ cục. Nhưng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến tôi chết lặng: Châu Tịch Bạch nằm ngay trên giường tôi.
Phì phì phì! Xui xẻo quá! Tôi xoay người, định nhắm mắt ngủ tiếp.
“Thức rồi à?”
Giọng nói trầm khàn vang lên ngay bên tai. Tôi choáng váng. Sao Châu Tịch Bạch lại ở trên giường tôi? Không đúng… Sao tôi lại ở trên giường anh ta?!
Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh, rồi lại nhìn vết răng rõ mồn một trên cổ. Chuyện gì đây? Không phải chứ, tôi uống say đến mức ngủ với sếp luôn rồi sao?
Những mảnh ký ức đêm qua lấp ló hiện về, khiến da đầu tôi rợn ngược.
“Sếp, hôm qua tôi uống say quá nên chẳng nhớ gì cả… haha…” Tôi quyết định giả ngu.
“Giả mất trí nhớ?” Anh cười nhạt, ánh mắt như nhìn thấu hết mọi chuyện. Với IQ của anh, đừng mơ qua mặt được.
“Xin lỗi sếp, hôm qua tôi không kiềm chế được…” Tôi lí nhí, nhưng vẫn không quên giật mình khi nhớ ra điều đáng sợ hơn: Tôi đã đánh sếp!
Đêm qua, tôi ôm anh, vừa đấm vừa đá, vừa khóc vừa mắng:
“Tất cả là tại anh! Ba tháng rồi tôi chưa đến kỳ kinh nguyệt!”
Giây phút đó, tôi chỉ muốn tự chôn mình luôn cho xong. Nhưng nghĩ kỹ lại, người đáng chết hơn… chính là anh!