Cuối cùng, cảnh sát cũng thu thập được những bằng chứng có liên quan trong nhà Cố Nham, và họ còn phát hiện hung khí đâm bị thương Thẩm Khải trong phòng tắm của cậu ta.
Sau khi Cố Nham bị bắt, Tiêu Lễ bế tôi quay lại xe. Tôi vùi đầu vào lòng anh, anh dịu dàng vỗ về lưng tôi.
Một cảnh sát tiến đến gõ cửa xe. “Bác sĩ Tiêu, lần này chúng tôi có thể bắt được tội phạm như thế, cũng là nhờ vào manh mối anh cung cấp. Cảnh sát chúng tôi sẽ làm sáng tỏ những tin đồn sai sự thật về anh trên mạng.”
“Vâng, làm phiền mọi người rồi.” Tiêu Lễ đáp.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Lễ nói với tôi rằng có người cố tình tung tin đồn về đời tư của tôi, cho rằng tôi có vô số bạn trai. Anh luôn điều tra vấn đề này.
Tiêu Lễ phát hiện có người đã tạo nhiều tài khoản ảo để ngụy tạo mối quan hệ yêu đương với tôi và đăng lên mạng. Những bức ảnh đời thường này cho thấy người đó rất có thể là một fan cứng của tôi.
Vì thế, Tiêu Lễ đã gia nhập group với danh nghĩa fan nữ để âm thầm điều tra. Cuối cùng, anh xác định được người quản lý nhóm, Cố Tiểu Nghiên. Lý do là cô ta chưa từng voice chat, dù có lộ ảnh thì cũng là ảnh photoshop với mặt trang điểm kỳ dị. Hơn nữa, cô ta luôn chỉ lộ nửa gương mặt.
Ngày ấy, khi Tiêu Lễ gặp Cố Nham ở bệnh viện, anh nhận ra cậu ta ngay. Vị trí khuyên môi của Cố Nham và Cố Tiểu Nghiên giống nhau, kiểu dáng cũng tương tự. Hình dáng đôi môi và cấu trúc nhân trung của hai người cũng không có sự khác biệt rõ rệt.
Nghe đến đây, tôi không thể không cảm thán rằng Tiêu Lễ đúng là bác sĩ, khả năng quan sát của anh rất tốt.
“Vậy thì, ngày hôm đó khi ở bệnh viện, anh gọi Cố Nham là ‘cô bạn’, thật ra anh đã nhận ra cậu ta có vấn đề rồi phải không?”
“Không, phải sau khi nhìn thấy hình xăm đáng ngờ trên eo của cậu ta, anh mới chắc chắn.” Tiêu Lễ nắm tay tôi, nói: “Vì vậy, đêm qua sau khi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ, anh đã báo cảnh sát ngay. Để tránh bứt dây động rừng, anh đành phải vờ như mình đã bị bắt, nhưng vì lo em ở bệnh viện một mình, anh đã gọi cho Thẩm Mặc. Ai ngờ cuối cùng lại xảy ra thế này…”
Nói đến đây, đuôi mắt của Tiêu Lễ hơi đỏ.
Tôi lấy một viên kẹo sữa trong túi rồi đút vào miệng anh.
“Anh ơi, anh đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi, em chưa thể trả ơn, thôi thì mời anh ăn kẹo vậy.”
Tiêu Lễ ngẩn người, anh ôm cổ tôi rồi hôn xuống.
Nụ hôn mang theo hương kẹo sữa, ngọt ngào và ấm áp.
Lúc không nỡ rời xa, xe cứu thương nhanh chóng đến, bác sĩ và y tá đẩy Thẩm Mặc lên xe, xe cảnh sát cũng lần lượt rời đi. Cuối cùng, chuyện hôm nay và tất cả những rắc rối quấn lấy tôi suốt nhiều năm qua cũng đã qua.
Trên đường về nhà, tôi vui vẻ tựa vào vai Tiêu Lễ. Anh hỏi: “Không về bệnh viện thật sao?”
“Không cần.” Tôi ngáp một cái. “Bây giờ em chỉ muốn nằm ngủ trong lòng bác sĩ Tiêu thôi.”
“Được, chúng ta về nhà.”
“Tên anh dùng làm đặc c.ông trong group fans suốt mấy năm qua là gì vậy? Anh nói cho em biết đi.”
“…” Tiêu Lễ im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tiểu tiên nữ uống nước sương, Tiêu Lê Lê.”
Tôi cười đau cả bụng, đến nỗi vết mổ cũng đau theo.
Tiêu Lễ chau mày: “Cẩn thận.”
“Ha ha ha ha ha, thì ra anh chính là em gái dịu dàng lúc nào cũng gửi mấy meme đáng yêu ấy.”
Tiêu Lễ nói: “Cố Nham rất thận trọng, muốn trà trộn vào nhóm đâu phải chuyện dễ dàng.”
“Vì thế anh đã dùng cách này để qua cửa sao?”
“Coi như thế…” Tiêu Lễ nhìn tôi cười, anh cũng mỉm cười theo.
Lúc anh gạt hộp số, anh nắm lấy tay tôi. “Ốc Ốc.” Anh nói: “Đợi em khỏi bệnh, chúng mình kết hôn nhé.”
Tôi còn đang cười nắc nẻ vì cái tên trên mạng của anh, bỗng dưng nghe anh nói vậy, tôi không biết phản ứng thế nào.
Tiêu Lễ chau mày: “Sao vậy?”
“Sao lại đột ngột như thế? Không lẽ là vì…” Tôi nhìn góc nghiêng của anh, đột nhiên im lặng.
“Vì gì cơ?” Yết hầu của anh khẽ chuyển động, có vẻ anh đang sốt ruột.
Tôi cười nói: “Không lẽ là vì anh đang mang thai con của chúng ta?”
Tiêu Lễ nắm chặt tay tôi rồi nói: “Lâm Ốc Ốc, em muốn có con vậy sao?”
“…”
“Muốn có con cũng được, nhưng em phải kết hôn với anh trước đã.”
Bỗng dưng tôi nhớ tới tiếng kêu la của Tiêu Lễ mỗi khi bị mẹ anh đánh, bất giác rụt người lại.
“Bố mẹ anh sẽ thích một đứa như em chứ?”
“Em gặp là biết ngay thôi, dù gì mẹ anh cũng muốn gặp em từ lâu rồi.”
Tôi nghe xong, đứng hình.
“Gì cơ, mẹ anh muốn gặp em sao?”