Mười tháng sau, tôi và Tiêu Lễ cùng nhau bước vào lễ đường.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ đẩy đứa em trai tàn tật của tôi đến ăn vạ, nhưng lại bị mẹ chồng tôi chỉ tay thẳng mặt mắng một hồi. Mẹ tôi không có học thức, thậm chí còn không có cơ hội đáp trả.
Khi bà ấy định vỗ đùi ngồi bệt xuống khóc lóc thì lại bị bố chồng lực lưỡng cao một mét chín của tôi xách lên tống cổ ra ngoài. Bố chồng vỗ ngực, mỉm cười với tôi: “Con dâu, con đã bước vào cửa nhà họ Tiêu rồi, sau này con là người nhà họ Tiêu, đừng sợ, bố sẽ bảo vệ con.”
Tôi cảm động, quay sang hỏi Tiêu Lễ: “Bố chúng ta ngày xưa có dạy thể dục không?”
Tiêu Lễ đeo nhẫn vào ngón vô danh của tôi rồi cười đáp: “Không, ông ấy dạy âm nhạc.”
“…” Tôi không nhịn được, cười khúc khích trước mặt mọi người.
Đang lúc tôi ngượng ngùng, mẹ chồng lại tiến lên giúp tôi giải vây, bà phấn khích cầm mic nói: “Cô bạn, con luôn là người đẹp nhất.”
Nhìn bố mẹ chồng vỗ tay cổ vũ cho mình, còn có nụ cười ấm áp của khách mời dưới sân khấu, tôi không kìm được, đôi mắt hơi đỏ, suýt nữa thì nước mắt trào ra.
Tiêu Lễ vén tấm vải voan trên mặt tôi lên, cúi xuống hôn tôi. Khi chúng tôi ôm nhau, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Em còn nhớ ước nguyện hồi nhỏ trước những ngôi sao giấy không? Hôm nay nó đã thành hiện thực rồi.”
Tôi nhìn anh, mỉm cười nói: “Em cũng thế.”
Sau này, tôi đã có mái ấm của riêng mình, cũng có anh luôn kề bên, chúng tôi cùng nhau nắm giữ những viên kẹo ngọt ngào, thứ mà cả đời này cũng không thể ăn hết.
-Hoàn-