Khi Tình Yêu Đến Muộn

Gặp gỡ trên bàn mổ



Chương 1: Gặp gỡ trên bàn mổ

Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nằm trên bàn mổ trong hoàn cảnh éo le đến thế này. Bác sĩ phẫu thuật chính cho tôi lại là Tiêu Lễ – tình cũ của tôi. Anh nhìn chăm chú vào… chỗ đó, ánh mắt có chút khó hiểu rồi bất lực cười khẽ:

“Cô xăm cái gì lên đó vậy?”

Tôi cắn răng chịu cơn đau quặn thắt, mặt méo mó nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. “Hình của anh đó,” tôi thốt lên, kèm theo một nụ cười nhợt nhạt. “Đẹp không?”

Bác sĩ gây mê đứng cạnh chẳng thể kìm được, khúc khích cười như thể vừa xem xong một vở hài kịch.

Tiêu Lễ không cười. Anh nhíu mày, lướt nhẹ bàn tay găng qua bụng dưới của tôi. “Xăm ở đây mà bạn trai cô cũng chịu được hả?”

Câu nói lạnh lẽo như lớp găng tay ấy khiến tôi bất giác co rúm lại. Trong khoảnh khắc ấy, đau đớn không chỉ đến từ vết thương, mà còn từ sự bối rối lẫn chút xót xa.

Không chịu nổi nữa, tôi nắm lấy tay Tiêu Lễ, cảm nhận chút hơi ấm quen thuộc. Anh không né tránh, và điều đó khiến tôi có chút an ủi. “Tiêu Lễ, lát nữa anh có thể khâu đẹp giúp tôi được không? Tháng trước tôi còn nhận làm mẫu cho mấy thương hiệu đồ bơi mà…”

“Không.” Anh cắt ngang, khuôn mặt sa sầm.

Rõ ràng là tôi đã đánh giá cao chút mềm lòng còn sót lại của anh.

Anh quay sang bác sĩ gây mê, ra lệnh với giọng điệu lạnh tanh: “Tiêm tĩnh mạch trước, tôi đi khử trùng tay. Mười phút nữa bắt đầu phẫu thuật.”

Mười phút sinh tử

Mười phút trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Tiêu Lễ quay lại, đeo bao tay mới, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm xuyên qua lớp ánh sáng trắng của phòng m.ổ.

Tôi hít một hơi thật sâu, tự an ủi: “Đừng sợ, tay nghề của Tiêu Lễ giỏi như thế, mình phải tin tưởng anh ấy.”

Đột nhiên, anh gọi tên tôi: “Lâm Ốc Ốc.”

Tôi vô thức ngẩng lên, chạm vào đôi mắt sáng như ngọn đèn trong đêm tối của anh.

Anh cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Nếu như kỹ thuật của tôi tốt, vậy tại sao ngày đó cô lại đòi chia tay tôi?”

“…”

Đầu óc tôi rối bời. Gài bẫy chăng? Hay anh chỉ muốn nhắc lại chuyện cũ?

Chuyện tình của chúng tôi đúng là một sự đối lập kỳ quặc. Tiêu Lễ là thạc sĩ y khoa ưu tú, trong khi tôi chỉ là môt người mẫu vô danh, bỏ dở đại học. Anh nghiêm túc, chững chạc, còn tôi thì thích tự do, bay nhảy.

Trước khi gặp anh, tôi thường xuyên uống rượu, nhảy disco, giao du với đủ loại người. Tiêu Lễ luôn nhíu mày trước những trò đùa của tôi, xem chúng là sự cợt nhả thô tục, không đáng cười. Cuối cùng, chúng tôi chia tay – tôi là người đề nghị, nhưng anh cũng chẳng níu kéo.

Những ký ức đó chợt ùa về, khiến lòng tôi thắt lại. Nhưng không lâu sau, tôi không còn cảm nhận được gì nữa. Bác sĩ gây mê tiêm một thứ thuốc gì đó vào tĩnh mạch của tôi. Tiêu Lễ đứng sát bên, ánh mắt dõi theo tôi không rời.

Giữa mơ hồ, tôi thấy anh thì thầm điều gì đó. Tiếng nói ấm áp của anh như một giấc mơ đẹp: “Tôi ở bên em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.