Lúc ta xông vào Dưỡng Tâm điện, Tề Triêu còn đang ung dung thưởng trà vẽ tranh.
Nhìn thấy ta đến, hắn giơ tay lên vẫy vẫy.
Trong nháy mắt, vài tên ám vệ xuất hiện túm lấy ta ấn trên mặt đất.
Ta nhắm mắt lại kêu đến tê tâm liệt phế: “Tề Triêu! Ngươi đừng tưởng rằng diệt trừ được nhiếp chính vương thì ngươi có thể làm xằng làm bậy, sĩ khả sát bất khả nhục!… Ơ?”
Một chiếc mũ thái giám ngang nhiên rơi trúng đầu ta.
Tề Triêu nhướng mày: “Sĩ khả sát bất khả nhục?”
Ta nhe răng hì hì, đem chiếc mũ thái giám nhấn nhấn xuống: “Có thể nhục, có thể nhục.”
02.
Ta là mật thám được nhiếp chính vương cài vào phủ Thái tử.
Chuyện này, đã bị bại lộ ngay vào đêm đại hôn của ta.
Thái tử nhìn ly rượu hợp cẩn trong tay sôi sùng sục bốc lên bọt xanh, sắc mặc so với bong bóng trong ly còn xanh hơn.
Hắn hỏi: “Trong tay Nhiếp chính vương còn có người ngu ngốc như vậy?”
Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống, ôm lấy bắp đùi của hắn, một bên vắt nước mắt nước mũi nói:
“Ta có thể phản chiến, thật, chỉ cần ngài không giết ta, hiện tại ta sẽ đem bí mật của nhiếp chính vương nói cho ngài biết!”
Tề Triêu hứng thú nhìn ta: “Ồ? Nói thử một chút?”
Ta sợ khó giữ được mạng nhỏ này, những lời kia cứ như vậy mà tuôn ra.
“Thời điểm Nhiếp chính vương ngồi xổm nhà xí thích hát tiểu khúc, lúc ăn cơm sẽ móc cớt mũi, lần tụ hội sau ngài đừng ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận hắn bắn vào người ngài! Ôi chao, ôi chao! Còn có, xưa nay hắn không bao giờ mặc quần đùi…”
Tề Triêu sắc mặt càng xanh hơn, một tay bịt miệng của ta.
“Đừng nói nữa!”
Ta kỳ quái trừng mắt nhìn, nghe thấy những chuyện khuất nhục của đối thủ cạnh tranh như thế, không phải hắn nên vui mừng sao?
Hắn xích lại gần ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng thúc không mặc…… ngươi cũng biết, nhìn thấy rồi?”
Ta ngây thơ trả lời: “Chúng ta làm ám vệ, phải luôn giám sát mọi hành động của chủ nhân.”
Được rồi, ta thừa nhận.
Mặc dù có một lần Nhiếp chính vương vừa tắm vừa lắc mông, làm ta không nhịn nổi cười liền ngã khỏi xà nhà, từ đó Nhiếp chính vương không cho ta tiếp tục làm ám vệ nữa.
Nhưng sự tình khuất nhục như thế, ta sẽ không nói.
Tề Triêu đột nhiên xích lại gần ta, ngữ khí mập mờ nói:
“Vậy sau khi ngươi biết mình sắp gả vào phủ thái tử, ngươi có len lén đến nhìn ta không?”
A a a a a, thật là biến thái mà.
“Nhìn qua.” Ta bình tĩnh lại, thành thật trả lời.
Tề Triêu cười híp mắt: “Hài lòng không?”
Ta cẩn thận hồi tưởng một chút: “À, kỳ thật cũng…”
Một bàn tay xoa xoa lên cổ ta.
“Hài lòng! Hài lòng! Rất hài lòng! Cái đó quả thực lớn như cái cột bên ngoài Thái Hòa Điện vậy!”
Tề Triêu dường như không ngờ rằng ta lại ví von lớn mật đến như thế, hắn tự mình sặc nước bọt mà ho khan, đỏ bừng mặt nói: “Bản cung chính là đang hỏi về phẩm hạnh đạo đức! Ngươi nói cái gì vậy!”
Ta ngẩn ngơ.
A, a là vậy sao, ta còn tưởng rằng… cái kia… Haizz! Ngươi cũng không nói sớm!