Không Làm Hoàng Hậu Ta Làm Đại Tổng Quản

Chương 3



Chương 3:

05.

Tề Triêu đối xử với ta thực sự rất tốt.

Ta vỗ nhẹ vào cái bụng tròn trịa của mình, lắng nghe âm thanh giòn vang của những chiếc vòng ngọc vô giá trên cổ tay.

Nhưng ta biết hắn không phải thật tâm đối tốt với ta.

Hắn có một ánh trăng sáng, yêu mà không có được, nhưng vì thân ở trên địa vị cao như đi trên băng mỏng nên không thể bộc lộ cõi lòng.

Hắn đối xử tốt với ta, bất quá cũng chỉ làm cho thế nhân nhìn, trở thành bia chắn cho nữ nhân kia thôi.

Sau khi đăng cơ, hắn chắc chắn sẽ một cước đá văng ta đi, cưới người trong lòng hắn.

Ngươi hỏi làm thế nào ta biết?

Trong thoại bản 《 Hoàng tử bá đạo mê luyến ta 》《Ba trăm ngày đêm bên Thái tử 》《Ánh trăng sáng phúc hắc của hoàng tử 》 đều viết như vậy.

Nghe nói, lần thứ nhất lão Hoàng đế nhìn thấy những thoại bản này đã giận tím mặt.

Hoàng thất uy nghiêm há có thể bị chà đạp như thế này!

Thẳng đến khi ông phát hiện ra hoàng hậu cũng xem những cuốn thoại bản này, còn mời tác giả tiến cung, ký tặng cho nàng, sự việc cứ thế được bỏ qua.

Không những bỏ qua, lão hoàng đế còn cho gọi Văn trạng nguyên đến viết đồng văn cho hoàng hậu nghe.

Ha ha.

Ta liền nói mà, hoàng thất cũng có một đám đầu toàn não yêu đương.

06

Chuyện người trong lòng này mặc dù cũng chỉ là phỏng đoán của ta.

Nhưng cản hoa đào chắc chắn là thật.

Làm # Kinh thành đỉnh cấp phú nhị đại ##183## Tám khối cơ bụng ## người thừa kế duy nhất của vô số vàng bạc châu báu ##Cung điện lộng lẫy xa hoa# những nữ tử ái mộ hắn, nhiều đếm không hết.

Nhưng nếu thẳng thừng từ chối các nàng, có lẽ Thái tử lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn ở kinh thành.

Bởi vậy, tác dụng của ta chính là hấp dẫn hỏa lực.

Ta đã không đếm nổi từ sau khi được gả vào phủ Thái tử đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt sắc như đao của các quý nữ ở kinh thành.

Thời gian trôi qua, ta cũng dần trở nên quen thuộc, thoải mái ứng phó.

Nếu ai đó nhìn ta với ánh mắt sắc lẹm, ta liền ôm lấy cánh tay Tề Triêu.

Khi có người ngầm nói ta cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ta liền tựa đầu vào vai hắn.

Có người cố ý va vào ta, ta liền thuận thế ngã nằm vào trong ngực Tề Triêu: “Điện hạ, ta thấy choáng váng quá~”

Làm cho nhóm quý nữ kia tức giận đến mức vò nát khăn tay.

Tề Triêu không biết tại sao, thấp giọng hỏi bên tai ta:

“Ngươi bị bệnh? Nhiếp chính vương đưa độc dược, ngươi tự ăn rồi?”

Ta không trả lời, chỉ vứt cho hắn một ánh mắt đáng tin cậy.

“Ta làm việc, ngươi yên tâm!”

Thời gian trôi qua, danh tiếng ghen tị của Thái tử phi là ta ngày một lan xa.

Những lão thần nhăm nhe gả nữ nhi nhập Đông cung làm trắc phi cũng đã biến mất.

Rốt cuộc có một chủ mẫu ghen tị, hung hãn như vậy, nếu nữ nhi của họ gả vào, cuộc sống sẽ không dễ dàng gì.

Chỉ có Tề Triêu nhìn số lượng bái thiếp ngày càng ít đi, lộ ra vẻ khó hiểu.

Hắn hỏi: “Chuyện này, ngươi có đầu mối sao?”

Ta không trả lời, chỉ vứt cho hắn một ánh mắt càng đáng tin cậy hơn.

(??)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.